Chương 81: Cần gì phải nói đạo lý với chồng em?
Ngón tay để trước phần mềm đặt vé nhưng vẫn chưa bấm xuống, giây phút này Biệt Đông nhớ đến Lãnh Phong. Cậu không một mình, bây giờ cậu có bạn trai, mọi quyết định đưa ra đều không chỉ liên quan đến một mình cậu.
Biệt Đông tìm một chiếc ghế trống trên hành lang trung tâm thương mại, ngồi xuống suy nghĩ kỹ. Tâm trạng khó tránh khỏi hơi kích động. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ có một khách sạn thuộc về mình.
Cảm giác này rất khó diễn tả, Biệt Đông chưa bao giờ trải qua. Bây giờ cậu đang trải qua, giống như đôi chân lơ lửng giữa không trung đột nhiên tìm được mặt đất vững chãi.
Một lát sau, Tư Phóng gửi tin nhắn: Đối phương đã đồng ý, có thể giữ lại đến ngày kia cho mày.
“Vâng, cảm ơn anh Tư, mai em về.”
“Đặt vé xong bảo anh, đi đón mày.” Tư Phóng nói.
Biệt Đông đứng dậy quay lại quán cà phê ở tầng cao nhất. Cuộc đàm phán thương mại kia vẫn đang tiếp tục. Khách hàng là một nhà phát triển bất động sản, xem ra đã biết Lãnh Phong sắp đến Berlin, hơn nữa có cơ hội tham gia Venice Biennale. Trong lịch trình sắp xếp, thật ra Lãnh Phong không có thời gian nhận dự án điêu khắc của họ, nhưng đối phương bằng lòng chờ hắn trở về từ Đức, thậm chí trả tiền đặt cọc trước cũng không sao. Chỉ riêng tiền cọc đã ba triệu chỉ để mua bản vẽ điêu khắc của Lãnh Phong, tác phẩm thực tế có thể trì hoãn làm sau.
Lãnh Phong chấp nhận, hai bên ký bản dự thảo hiệp định. Sau khi nói chuyện xong cũng gần đến tối, bên bất động sản muốn mời cơm. Lãnh Phong liếc nhìn Biệt Đông, không cần nói Biệt Đông đã biết là hỏi cậu có muốn ở lại ăn cơm không. Thế là cậu khẽ lắc đầu. Cậu hơi lo lắng, muốn nói chuyện khách sạn cho Lãnh Phong càng sớm càng tốt. Lãnh Phong nói với bên bất động sản và Thiệu Kỳ Hoa là không cần thiết. Bàn chuyện công việc xong rồi, thời gian còn lại hắn muốn dành cho chuyện cá nhân.
Gần đây hai người làm rất điên cuồng, như thế ngầm hiểu ý làm hết những cuộc ân ái trong nửa năm tới chỉ trong vài ngày, lại giống như sau mấy ngày này sẽ không có cơ hội nữa.
Biệt Đông không biết trong lòng Lãnh Phong có còn oán giận nữa không, dù sao lúc ân ái trên giường hắn cực kỳ hung dữ, hoàn toàn không thương mình như trước đây. Sau khi làm xong lại dịu dàng ôm cậu, cọ cọ nói: “Nếu không hung dữ sợ em sẽ quên anh, sợ em chạy theo người khác.”
Biệt Đông dở khóc dở cười. Cậu tự nhận mình khá giỏi chịu đựng, nhưng mấy ngày nay sắp không chịu nổi rồi. Hình như cậu cũng cần phải ân ái thô bạo như vậy mới được.
Có một lần, Lãnh Phong toát mồ hôi, dừng lại giữa chừng, cúi người nhìn người bên dưới: “Cả thế giới không ai có thể đụ em giỏi hơn anh đâu, vợ à.”
Biệt Đông đã đến thời khắc then chốt, nắm tay Lãnh Phong, không nhịn được kêu lêu: “Đừng dừng mà!”
Lãnh Phong vẫn không cử động, hắn nhìn Biệt Đông: “Em nói xem có đúng không?”
Biệt Đông không nhịn được nữa, móng tay bấu chặt vào cánh tay Lãnh Phong: “Đúng!”
Lãnh Phong cúi người, ôm lấy người trên giường, hai người đều đứng. Lãnh Phong ôm Biệt Đông, Biệt Đông cắn lên vai hắn, luồng nhiệt kìm nén đã lâu cùng đi ra.
Biệt Đông hoàn toàn kiệt sức, chỉ dựa vào Lãnh Phong bế. Cậu vẫn đang thở, nhưng chưa quên chuyện trong lòng: “Anh Phong ơi, có lẽ em phải về Lê Tân ngay.”
Lãnh Phong sững sờ: “Tại sao?”
Biệt Đông giãy giụa tụt xuống, cầm lấy bộ quần áo khoác vào, ngồi xuống bên giường, ngửa đầu nhìn Lãnh Phong: “Anh Tư đã giúp em liên lạc với một khách sạn đang chuyển nhượng, vị trí và giá cả đều rất thích hợp, em muốn về mua lại nó.”
Lãnh Phong vẫn đang tr*n tr**ng, nghe vậy ngẩn người, cũng ngồi xuống bên giường, một lát sau mới nói: “Đây là chuyện tốt, Tiểu Đông sắp có sự nghiệp riêng rồi.”
“Ừm.” Biệt Đông cười với hắn, lấy cái chăn cho hắn khoác.
Lúc trước đối mặt với chuyện lưu trú sáng tác ở Berlin, Biệt Đông đã nói với Lãnh Phong “Đây là chuyện tốt, anh nên đi”, bây giờ Lãnh Phong trả lại câu nói này cho cậu. Nhưng sau khi nói xong, trên mặt không thoải mái cho lắm.
Biệt Đông không biết Lãnh Phong đang nghĩ gì, chạm nhẹ vào vai hắn: “Sao vậy?”
Lãnh Phong quay đầu, hỏi rất nghiêm túc: “Nếu, anh chỉ nói là nếu, em có thể đi cùng anh đến Berlin, cùng ở trong nơi tập trung, nhưng lúc này Lê Tân có một khách sạn rất thích hợp có thể tiếp quản, em chọn đến Berlin cùng anh hay là về Lê Tân mua khách sạn?”
Đến lượt Biệt Đông sững sờ, cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ đến giả thiết tương tự, cũng chưa từng nghĩ đến việc đặt Lãnh Phong và sự nghiệp ngang nhau rồi chọn một. Cậu coi trọng cả hai, hai đầu cân tiểu ly, cậu không thể thiếu một trong hai, nhưng bây giờ Lãnh Phong muốn cậu đưa ra lựa chọn.
Mặc dù chỉ là một giả thiết, cũng chỉ là tạm thời. Nếu cậu đến Berlin sẽ bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời có được sự nghiệp của mình. Nếu cậu chọn sự nghiệp thì phải đối mặt với việc chia tay người yêu. Mặc dù sự nghiệp bỏ qua lần thứ nhất vẫn còn lần thứ hai, người yêu rời đi vẫn quay về. Nhưng khi đưa ra lựa chọn, trong lòng nhất định phải cân nhắc tầm quan trọng cho cả hai.
Lãnh Phong vẫn nhìn cậu, Biệt Đông mím môi: “Em…” Cậu phát hiện mình không chọn được.
Ánh mắt Lãnh Phong dần ảm đạm. Đối với hắn, chỉ cần Biệt Đông do dự nói “Theo anh đến Berlin”, thì có nghĩa hắn đã thua trong cuộc tranh đấu tưởng tượng này.
“Anh biết rồi.” Hắn hờ hững nói, ngược lại như đang an ủi Biệt Đông không thể đưa ra quyết định: “Đừng nghĩ nữa, chỉ là giả thiết thôi.”
Hắn đứng dậy đi tắm, lại không bế Biệt Đông vào tắm cùng như ngày thường, mà vào nhà tắm một mình, còn đóng cửa lại.
Biệt Đông ngồi trên giường ngẩn người, rõ ràng một phút trước hai người vẫn như củi khô gặp lửa lớn, núi lở đất nứt, lúc này lại đột nhiên trở thành khách qua đường vô tình.
Cậu nhận ra mình đã làm sai gì đó, nhưng lại cảm thấy điều đó không sai. Hai chuyện này quan trọng như nhau đối với cậu. Nhưng nếu chỉ sống dựa vào một người, cậu sẽ không vui vẻ. Nếu bảo cậu đừng yêu Lãnh Phong nữa, cậu tự hỏi cũng không làm được. Quan trọng hơn là cậu không nghĩ đây là lựa chọn khó cả đôi đường.
Cậu chợt hiểu ra tại sao Lãnh Phong mất hứng. Đối với Lãnh Phong, hắn sẽ chọn Biệt Đông mà không hề do dự, cũng giống như hắn không trân trọng cơ hội tham dự Venice Biennale, còn không quan trọng bằng về Lê Tân sống cùng Biệt Đông. Đối với Lãnh Phong, sự nghiệp xếp sau người yêu, thậm chí, sự nghiệp của Biệt Đông có lẽ còn xếp trước sự nghiệp của hắn.
Hắn không quan tâm mình không có gì cả, chỉ cần hắn dốc hết toàn lực để làm cho vòng tay của người yêu đầy ắp.
Nghĩ đến đây, Biệt Đông để chân trần chạy đến trước phòng tắm. Tiếng bước bên trong ào ào, cậu vặn tay nắm cửa, không khóa. Sau khi bước vào, cậu c** q**n áo rồi chen vào gian tắm rửa. Lãnh Phong quay lưng lại với cậu xả nước, không nghe thấy âm thanh phía sau. Giật mình chốc lát, hắn quay người ôm lấy Biệt Đông, tất cả đều là động tác quen thuộc, hắn thậm chí quên mất mình đang khó chịu.
“Chồng ơi,” Biệt Đông ra đòn sát thủ, dựa vào ngực hắn nói: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng anh.”
Cậu chỉ nói câu này, Lãnh Phong rầu rĩ không nói gì, ngón tay bóp cằm Biệt Đông ép cậu ngẩng đầu lên, “Em chỉ biết chọc tức anh, anh không hề quan trọng với em, vì cái khách sạn tồi tàn kia mà không cần chồng.”
Biệt Đông không mở mắt ra được, nhưng cậu biết Lãnh Phong đã bắt đầu làm nũng chứng tỏ sắp hết giận. Cậu nhắm mắt thì thầm: ”Quan trọng, anh quan trọng nhất…” Sau đó mò mẫm đòi hôn.
Buổi tối hai người ra ngoài ăn cơm. Gần đến giao thừa, khắp nơi đều là người xách túi lớn túi nhỏ vui mừng hớn hở. Lãnh Phong không muốn tham gia náo nhiệt nên chọn một quán cơm Nhật khá thanh tịnh, đóng cửa lưới lại sẽ là thế giới hai người yên tĩnh.
“Khách sạn giá bao nhiêu?” Lãnh Phong vừa bóp mù tạt ra đĩa nhỏ cho Biệt Đông vừa hỏi.
Biệt Đông chưa từng ăn món Nhật, Lãnh Phong gắp một miếng Sashimi cá, chấm nhẹ vào đĩa rồi đưa đến bên miệng cậu. Biệt Đông há miệng cắn, vị cay nồng của mù tạt khiến cậu nhíu mày, người đối diện nhìn thấy không khỏi bật cười.
Ban đầu không quen, đến khi thịt cá tươi và nước sốt tan chảy trong miệng, Biệt Đông lại thích sự k*ch th*ch này. Sau khi vị của mù tạt hoàn toàn biến mất, cậu mới nói: “Không đắt lắm, anh Tư hỏi giúp em là ba trăm nghìn, chắc có thể thương lượng.”
“Ừ,” Lãnh Phong gật đầu, “Lát anh chuyển cho em.”
Biệt Đông kinh ngạc ngẩng đầu, dừng đũa lại: “Không cần đâu anh Phong.”
“Tiền của anh không phải tiền của em à, em nhất định phải rõ ràng với anh như vậy sao?” Lãnh Phong hờ hững nói, hắn biết Biệt Đông nhất định sẽ giậm chân.
Biệt Đông nói không nên lời. Cậu phân chia rất rõ ràng. Mặc dù Lãnh Phong đã liên kết thẻ của mình cho Biệt Đông, nhưng cậu chỉ dùng nó mua một vài vật dụng hàng ngày mà hai người đều cần dùng thôi.
“Anh chuyển cho em năm trăm, mới tiếp quản khách sạn có rất nhiều thứ cần dùng tiền, anh không muốn đến lúc đó em thiếu tiền sẽ đi vay người khác lại không nói với anh.” Lãnh Phong nói: “Anh là chồng em, chăm sóc vợ là lẽ đương nhiên. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì xem như anh lấy tiền nhập cổ phần cũng được, hoặc là em muốn khách sạn này chỉ thuộc về em, vậy anh tiêu bao nhiêu tiền cho nơi này, tương lai có dư lại trả cho anh cũng được. Tóm lại, nếu em thiếu tiền, không tìm anh mà tìm người khác là không được.”
Biệt Đông không thể nói lời từ chối nữa, cậu gật đầu. Lãnh Phong tức giận lườm một cái: “Bướng chết đi được, cứ phải để anh nói đạo lý với em, chồng không phải để nói chuyện mà để ch*ch, hiểu không?”
Biệt Đông ngậm miếng mù tạt suýt phun ra ngoài, căng thẳng liếc nhìn xung quanh. Tường nhà hàng đều làm bằng giấy, Lãnh Phong nói to một cách tùy tiện và vô liêm sỉ như vậy, Biệt Đông thực sự đỏ mặt thay hắn.