Chương 82: Dùng hết sự thô bạo và dịu dàng của hắn
Đêm đó sau khi trở về đã chuyển tiền và đặt vé máy bay luôn. Lịch trình của Lãnh Phong vốn là sau Tết, ngày mai Biệt Đông sẽ đi, hắn dứt khoát đổi vé máy bay sang cùng một ngày, như vậy hai vẫn có thể cùng nhau đến sân bay. Nhưng một người đi tuyến đường nội địa về Lê Tân, một người đi tuyến đường quốc tế đến Berlin.
Ngày hôm nay thành phố Đăng Hồng âm u ẩm ướt, mưa phùn rả rích. Giang Nguyên lái xe đưa họ đi, càm ràm suốt dọc đường: “Sao bảo ăn tết cùng nhau, hai người không giữ chữ tín…” Ban đầu nói Lãnh Phong không về nhà ăn Tết, Giang Nguyên đã đặt một loạt hoạt động, chuẩn bị chơi đùa cùng hai người từ ba mươi cho đến mùng bảy, mỗi ngày khác nhau. Bây giờ thì hay rồi, người này vội đi hơn người kia.
Lãnh Phong nhìn Biệt Đông: “Tại ai?”
Biệt Đông mím môi, dựa vào lưng ghế xe của Giang Nguyên, chân thành nhận lỗi: “Anh Nguyên ơi, tại em hết, là em vội đi quá.”
Giang Nguyên cầm vô lăng bằng một tay, tay kia thò ra sau làm bộ muốn xoa đầu Biệt Đông, bị Lãnh Phong đẩy ra: “Đừng tìm cơ hội chạm vào vợ tao, tập trung lái xe đi.”
“Đồ chó…” Giang Nguyên cười mắng: “Nếu thực sự lo lắng như vậy thì mày đừng đến Đức nữa.”
Lãnh Phong đang định nói, Biệt Đông đã giành trước. Lời nói này của Giang Nguyên đã khiến Lãnh Phong nghẹn trong lòng, cậu cũng không muốn cãi nhau vì chuyện này, “Là em bảo anh Phong đi, anh ấy không đi em sẽ không thích anh ấy nữa.”
Giang Nguyên lập tức nói với Lãnh Phong: “Vậy mày đừng đi nữa.”
Lãnh Phong nhanh chóng vỗ đầu Giang Nguyên: “Mơ đi!”
Chuyến bay của Biệt Đông khởi hành trước, mọi người tiễn cậu ở nhà ga nội địa. Người đến người đi, Lãnh Phong ôm cậu không buông tay. Mãi đến khi Giang Nguyên nhắc thời gian đến rồi, hắn mới nói bên tai Biệt Đông: “Chờ anh về.”
“Ừm.” Biệt Đông cầm thẻ lên máy bay đi qua cửa kiểm tra an ninh, xoay người nhìn bên ngoài cửa kính, phát hiện Lãnh Phong vẫn đứng ở đó.
Ngồi ở ghế khoang hạng nhất cạnh cửa sổ, Biệt Đông nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, tâm trạng cũng dần chùng xuống. Cậu nhìn ghế trống bên trái một lát, cứ cảm thấy nơi đó nên có một người.
Máy bay lao lên bầu trời, lần này Biệt Đông không mới lạ và ngạc nhiên như lúc đến. Mãi đến hai tiếng sau bay đến Tây Nam, nhìn thấy dãy núi xanh mướt chập trùng và đồng ruộng mênh mông bên ngoài cửa sổ, tâm trạng của cậu mới dần tốt hơn.
Đột nhiên có cảm giác về nhà.
Cảm giác này cũng rất lạ lẫm, nó chỉ xuất hiện khi rời đi và quay về.
Mùa đông ở Lê Tân vẫn nắng chói chang như trước. Máy bay hạ cánh xuống sân bay châu Khánh Nguyên. Vừa ra khỏi khoang máy bay, Biệt Đông đã nóng kinh khủng, cậu cởi áo khoác lông ra buộc quanh eo, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông đã chuẩn bị sẵn.
Tư Phóng chờ ở lối ra, đeo kính râm. Nhác thấy Biệt Đông, gã ra sức vẫy tay, tiếp đó còn thò đầu nhìn sau lưng cậu. Biệt Đông đi tới ôm Tư Phóng một cái: “Đừng nhìn nữa anh Tư, chỉ có một mình em.”
Cậu vẫn chưa nói chuyện Lãnh Phong sẽ đến Đức cho Tư Phóng biết. Tư Phóng nhận lấy vali của cậu, ôm vai cậu đi ra ngoài, lên xe mới nói: “Cậu ta không quay lại thật à?”
Biệt Đông ngẩn người, muốn nói không phải nhưng trong lòng lại không chắc chắn cho lắm, chỉ nói: “Cũng không… Hẳn. Anh Phong đến Berlin tham gia một dự án sáng tác nghệ thuật, phải ở đó một thời gian.”
“Ồ, ở bao lâu?” Tư Phóng hỏi.
“Khoảng nửa năm, nói là sáng tạo ra tác phẩm, được bên kia bình chọn có thể mang đi tham gia Venice Biennale, một trong những triển lãm nghệ thuật hàng đầu thế giới.”
Tư Phóng im lặng một lúc như đang tiêu hóa chuyện này, sau đó nói: “Như vậy xem như cậu ta thành danh rồi nhỉ? Sắp bước lên sân khấu quốc tế rồi?”
“Ừm, đúng vậy.” Biệt Đông nói, trong lòng có cảm xúc khó diễn tả.
“Vậy càng không phải người cùng một thế giới với chúng ta.” Tư Phóng thuận miệng nói, nói xong mới nhận ra lời nói này không phù hợp cho lắm. Gã nhìn Biệt Đông, Biệt Đông biết ý gã, cười nhạt nói: “Không sao, từ lúc bắt đầu đã vậy rồi.”
Tư Phóng không nói thêm gì nữa, lái xe lên đường. Biệt Đông hạ thấp cửa sổ xe, gió nóng thổi vào làm rối tóc cậu. Tư Phóng liếc cậu một cái: “Tóc mày dài quá đúng không?”
Biệt Đông tiện tay ngoắc đuôi tóc bay lên, “Về em cắt.” Lãnh Phong không ở bên cạnh, mái tóc này nuôi vì hắn. Biệt Đông luôn thấy vướng, đúng lúc làm mình mát mẻ thoải mái hơn.
Tiếp đó lại nghĩ, nếu người nào đó biết cậu vừa về đã đi cắt tóc, chắc chắn sẽ giận lắm. Chỉ vào cậu mắng em to gan bằng trời rồi, chồng đi vắng cái là em muốn tạo phản!
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Biệt Đông không nhịn được bật cười. Lại nghĩ, thôi không cắt tóc nữa. Bây giờ tóc dài qua vai, nếu dài đến thắt lưng mà Lãnh Phong vẫn chưa về, cậu sẽ đi cắt hết, cạo đầu trọc.
“Mày theo cậu ta đến đó làm gì? Thành phố lớn có thú vị không?” Tư Phóng hỏi.
Biệt Đông suy nghĩ, dường như có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng thật ra hình như cậu chẳng làm gì cả. Vì những chuyện kia, những người kia đều không liên quan gì với mình.
Bây giờ nhớ lại, đoạn ký ức gần như vậy đã bắt đầu trở nên mơ hồ. Cậu chỉ nhớ rõ họ cùng gặp rất nhiều người, đủ loại thân phận, có người làm nghệ thuật, có ông chủ, truyền thông, nhà sưu tầm… Lúc đến, Lãnh Phong nói sẽ dẫn cậu đến khu vui chơi, hôm đó hai người mua vé xong rồi. Thiệu Kỳ Hoa đột nhiên nói đã hẹn được một nhà sưu tầm rất khó hẹn, hai người phải thay đổi kế hoạch giữa chừng và đến bữa tiệc.
Thời gian cá nhân duy nhất đều ở khách sạn.
Nghĩ đến căn phòng khách sạn có thể nhìn cả thành phố, Biệt Đông nhớ lại những chuyện hoang đường ở đó. Sau khi quyết định ngày đến Đức, họ từ con người biến thành hai con thú hoang, l*m t*nh cả ngày lẫn đêm. Lãnh Phong đã dùng hết sự thô và và dịu dàng cả đời. Biệt Đông liều mạng cắn xé đấm đá, ước gì có thể đồng quy vu tận.
Lúc ra ngoài mặc quần áo mùa đông kín mít lại là con người. Bây giờ quay lại Lê Tân, Biệt Đông chỉ mặc chiếc áo phông, trên cổ và cánh tay lộ ra ngoài đều là vết thương mới tinh. Tư Phóng đã nhìn thấy từ lâu nhưng không nói gì. Lúc này Biệt Đông ngẩn người nhìn chằm chằm cánh tay, ở đó có một dấu răng của Lãnh Phong để lại khi hắn c*c kh***, Biệt Đông gào lên: “Anh tuổi chó à!”
Lãnh Phong sướng xong, thở hổn hển ngẩng đầu: “Sao em biết?”
Biệt Đông im lặng, chỉ có thể cắn lại ác hơn…
Lúc này Tư Phóng hắng giọng: “Về lấy thuốc mỡ bôi vào.”
“Vâng.” Biệt Đông hơi xấu hổ.
“Thanh niên mà, không biết kiềm chế…” Tư Phóng già dặn lắc đầu.
Lái xe thẳng đến khách sạn muốn chuyển nhượng ở đường Thành Du, Tư Phóng đã liên lạc trước với hai vợ chồng chủ khách sạn. Sau khi đến nơi, Biệt Đông nhìn môi trường bên ngoài. Mặc dù khách sạn nằm trong hẻm nhưng rất gần đường cái, xem như yên tĩnh trong ồn ào. Cho dù hành lý nhiều, đi bộ vài bước cũng đến. Không giống khách sạn trước đó ở đường Tùy Viên, cậu đi đón người còn phải xách vali đi bộ khoảng mười phút mới đến khách sạn.
Môi trường bên trong cũng ổn, sân tuy nhỏ nhưng được chăm sóc tốt, không có cây quý hiếm, chỉ có cây địa phương dễ trồng. Còn tận dụng mọi thứ làm bàn trà và ô che nắng, đủ cho hai, ba người ngồi chơi.
Đôi vợ chồng chủ khách sạn dẫn Biệt Đông đi xem phòng ba tầng. Có phòng đã có khách ở, Biệt Đông chỉ có thể xem sơ qua, nhưng cậu sẽ xem kỹ các phòng chưa có khách. Chất lượng trang trí và thẩm mỹ đều tuyệt vời, dù không cao cấp bằng Giang Nguyên làm trước đây, nhưng gần gũi với cuộc sống. Rõ ràng chủ cũ rất có kinh nghiệm kinh doanh khách sạn, tiết kiệm nhưng rất hiệu quả.
Biệt Đông lập tức quyết định mua lại khách sạn này. Đến lúc nói giá cả, hai vợ chồng không chịu giảm, nói giá tiền này là giá trị trường phổ biến ở đây, họ không tăng giá. Nếu không phải đã bán phòng vào dịp Tết, họ còn có thể bán với giá cao hơn. Hơn nữa còn có hợp đồng thuê năm năm, họ còn giữ chữ tín chờ Biệt Đông về.
Mức giá thỏa thuận cuối cùng là hai trăm tám mươi nghìn. Hai vợ chồng làm việc rất cẩn thận, lúc ký hợp đồng chuyển nhượng đã mời cả chủ nhà đến, như vậy tránh cho Biệt Đông xảy ra tranh chấp với chủ nhà sau khi nhận khách sạn. Mặc dù không có tác dụng pháp lý, nhưng dân địa phương hung hãn, giữa chủ nhà và người thuê khách sạn thường xuyên xảy ra tranh chấp, rất khó ràng buộc nếu chỉ dựa vào pháp luật.
Tư Phóng xem qua toàn bộ quá trình, chắc chắn không có vấn đề gì mới bảo Biệt Đông ký tên. Lúc chuyển tiền gã nhỏ giọng hỏi: “Có đủ tiền không, anh chuyển cho mày một phần?”
Biệt Đông chớp mắt: “Đủ, anh Phong cho em.”
Sau khi ký hợp đồng, Biệt Đông đã có tài sản nhỏ của riêng mình. Sau khi cặp vợ chồng và chủ nhà rời đi, Tư Phóng vội về quán cơm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối. Biệt Đông ngồi một mình dưới ô che nắng trong sân một lúc.
Cảm giác sở hữu một thứ gì đó khá tuyệt, nỗi u ám trong lòng Biệt Đông vì chia tay với Lãnh Phong đã tan biến đi một chút. Chạng vạng tối, mây đỏ như lửa cuồn cuộn trên bầu trời. Biệt Đông biết lúc này Lãnh Phong đang ở trên cao, cậu chụp một bức mây lửa, lại chụp hợp đồng vừa ký rồi gửi cho hắn, “Khách sạn của chúng ta, em một nửa, anh một nửa.”