Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 107

Chương 107: Ghen tuông

 

"Ngọc nhi, ý của con thế nào?"

 

"Mẫu hậu, nhi thần cho rằng việc này không ổn." Cố Thanh Yến nhìn vào đôi mắt tràn đầy yêu thương của Hoàng Hậu, nghiêm túc nói, "Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, lần này nhi thần tòng quân xuất chinh, đã ngộ ra rất nhiều điều."

 

"Người được chọn làm Thái Tử Phi có liên quan đến yên bình của tiền triều và hậu cung, nhi thần trước kia quá tự cho là đúng, chỉ nghĩ đến sự yếu thích của bản thân, mà quên mất trách nhiệm của một Thái tử......"

 

"Liễu Vân Khê chỉ là con thiếp của nhà Lễ Bộ thị lang, thân phận thật sự không thể xứng với ngôi vị Thái Tử Phi!"

 

Hoàng Hậu ngẩn người, ngay sau đó vui mừng cười rộ lên: "Ngọc nhi con nghĩ được như vậy thật sự quá tốt!"

 

"Nếu Thái Tử Phi là thứ nữ nhà thị lang, để những quý nữ cao môn khác làm trắc phi vậy chẳng khác nào tát vào mặt danh gia vọng tộc, trước kia bộ dạng của con như thể không cưới nàng ta không được thật làm ta và phụ hoàng con lo lắng không thôi!" Hoàng hậu oán trách, "Bổn cung cũng chỉ có một mình con là hài tử, tất nhiên hy vọng con và Thái Tử Phi hòa hòa thuận thuận, nhưng nếu Thái Tử Phi là một nữ tử chỉ có sắc chỉ biết lấy sắc dụ hoặc, nhỏ nhen ích kỷ, thì bổn cung không vui! Nàng ta không xứng với con ta!"

 

Cố Thanh Yến ngượng ngùng cười cười: "Là nhi thần nông cạn, đa tạ mẫu hậu vì nhi thần suy xét."

 

Hoàng Hậu nghe được lời này cực kỳ thư thái: "Con đó, cái đứa nhỏ này đi ra ngoài một chuyến trở về quả nhiên khác biệt! Vè phần Liễu Vân Khê, bổn cung và phụ hoàng con đã nghĩ, nếu con thật sự thích nàng ta, đến lúc đó có thể cho nàng ta phân vị Lương Viên, về phần Thái Tử Phi......"

 

"Mẫu hậu, nhi thần còn nhỏ, việc nạp phi không vội." Cố Thanh Yến thành khẩn cầu, "Cầu xin mẫu hậu mấy năm nữa hãy tìm giúp nhi thần."

 

Hoàng hậu gật gật đầu, rất đồng ý nói: "Rất tốt, bổn cung còn nghĩ kinh thành có quý nữ vài nhà còn chưa trưởng thành, còn tiếc nuối không thể theo kịp đại hôn của con ta."

 

"Vậy Liễu Vân Khê......"

 

"Nhi thần có một yêu cầu quá đáng." Cố Thanh Yến lộ vẻ áy náy, "Nhi thần lần này ra ngoài học hỏi không ít, đồng thời cũng hiểu rõ một đạo lý, nam nhi tốt không nên vướng tư tình nhi nữ! Nhi thần thân là Thái tử, phải xứng với ngôi vị này, muốn trợ giúp phụ hoàng xử lý chính vụ, vì bá tánh mà suy nghĩ, chỉ như vậy Đại Diệu ta mới có thể binh hùng tướng mạnh, vạn quốc tới triều! Nhưng trước kia nhi thần đã bày tỏ tâm tình với Liễu Vân Khê, cũng đồng ý sẽ cưới nàng ta, lật lọng như thế không phải là việc làm quân tử, cho nên nhi thần muốn cho nàng ta chút thể diện, không đến mức chờ sau khi Thái Tử Phi vào cửa, khiến hạ nhân xem nhẹ nàng ta......"

 

Hoàng hậu cười hỏi: "Con định tính như thế nào?"

 

"Xin mẫu hậu ra mặt, tìm cớ bảo nàng ta tiến cung bồi người một thời gian."

 

Hoàng hậu gật gật đầu: "Cũng tốt, để nàng ta tới học quy củ, tránh cho đến lúc đó con đại hôn nàng ta lại ghen tuông, không cho phép thêm ai."

 

Cho Liễu Vân Khê tiến cung liền như vậy định ra, một mặt là để ổn định Liễu Vân Khê không cho ả nảy sinh nghi ngờ, mặt khác đương nhiên là tạo cơ hội cho đôi gian phu dâm phụ hẹn hò!

 

Ngẫm lại những lời Liễu Vân Khê nói trước khi Nam Cung Ngọc chết, Cố Thanh Yến tính toán sẽ để cho đứa con của bọn họ có mặt sớm hơn!

 

Nếu Liễu Vân Khê đối xử tàn nhẫn với Nam Cung Ngọc vì đã hại ả không thể gả cho Tam hoàng tử, vậy cậu thay Nam Cung Ngọc thành toàn cho ả!

 

Hoàng Hậu hạ ý chỉ, nói gần đây vừa có được một chậu hoa lan hiếm, nghe nói thứ nữ Liễu Vân Khê nhà Lễ Bộ thị lang thiên tư quốc sắc, tâm linh thủ xảo, rất biết làm điểm tâm, vừa lúc mời mỹ nhân tiến cung ngắm hoa, thuận tiện nếm thử tay nghề của mỹ nhân.

 

Tin tức vừa truyền ra, không biết có bao nhiêu quý nữ trong kinh thành hâm mộ ghen tị không thôi, mà Liễu Vân Khê rốt cuộc cũng yên lòng —— Thái tử không quên ả, đây không phải là cầu xin Hoàng Hậu tuyên ả tiến cung sao?

 

Cẩn thận sắp xếp, Liễu Vân Khê trong ánh mắt oán hận của đích tỷ và mẹ cả ngồi lên kiệu tiến cung.

 

Khi Cố Thành Tiêu biết tin tức này mày kiếm nhíu chặt, Liễu Vân Khê là hung thủ trực tiếp hại chết y và Thái tử, muốn y nhìn Thái tử và Liễu Vân Khê thân mật, cho dù biết Thái tử đang diễn kịch, trong lòng cũng rất không thoải mái.

 

Vào buổi hầu triều sớm Cố Thanh Yến nhìn thấy y từ đầu đến chân đều làm mặt lạnh, mãi đến ngày Hoàng Đế hạ lệnh mở tiệc khao thưởng các tướng lĩnh, Cố Thanh Yến mới có cơ hội ở riêng với y.

 

Trong yến hội, bầu không khí tương đương nhẹ nhàng, đại đa số tướng lĩnh đều đang nhìn chằm chằm vũ cơ dáng người uyển chuyển, còn lại thì đang uống rượu ăn thịt. Có người đến kính rượu Thái tử, Cố Thanh Yến ai đến cũng không từ chối, uống lại uống sắc mặt mau chóng đỏ lên.

 

Trong lúc này, Cố Thanh Yến vẫn luôn cố ý vô tình lén ngắm nhìn Cố Thành Tiêu, nhưng nam nhân không biết vì sao, cho dù mắt đối mắt với cậu, cũng nhanh chóng dời đi.

 

Không vui sao?

 

"Đại tướng quân, Cô kính ngươi một ly." Cố Thanh Yến nâng chén về hướng Cố Thành Tiêu, cất cao giọng nói: "Nếu không phải đại tướng quân mấy phen cứu giúp, giờ phút này Cô sẽ không ngồi ở chỗ này, từ hôm nay trở đi, đại tướng quân đó là huynh đệ tốt của Cô!"

 

Cố Thành Tiêu hờ hững: "Không dám nhận, đây đều là bổn phận thần nên làm, điện hạ không cần lo lắng."

 

Hai người xa xa nhìn nhau, ngay sau đó bưng chén rượu lên một hơi cạn sạch.

 

Cố Thanh Yến đem ly rượu úp ngược, ra hiệu, cậu không biết chính là, thật ra Cố Thành Tiêu vẫn luôn chú ý cậu, nhìn gương mặt nở nụ cười xán lạn khi được quần thần kính rượu, đuôi mắt cong lên, đôi mắt đen thanh triệt điểm xuyết sao sáng, hầu kết Cố Thành Tiêu lăn lăn, chỉ có thể rũ mắt cúi đầu im lặng uống rượu.

 

Thẳng đến khi Cố Thanh Yến vô tình làm ngã bình rượu, quần áo bị làm ướt phải đứng dậy đi thay, Cố Thành Tiêu cũng tìm cớ rời đi.

 

Hai người tâm linh tương thông gặp nhau trong sương phòng.

 

Cố Thanh Yến duỗi tay ôm lấy cổ nam nhân, cười khẽ: "Đại tướng quân, không phải muốn đi nhà xí sao? Sao lại chạy tới chỗ này của Cô? Huynh muốn nhìn lén Cô thay quần áo sao?"

 

Cố Thành Tiêu ôm lấy eo cậu, ấn người lên tường, giọng khàn khàn gọi: "Điện hạ, ta......"

 

Ngẩng đầu hôn hôn khóe miệng y, Cố Thanh Yến mặt đỏ bừng hừ một tiếng, "Đại tướng quân, huynh ấp úng cái gì? Là nam nhân phải phóng khoáng một chút!"

 

Khóe môi Cố Thành Tiêu mím thành một đường thẳng, trầm giọng hỏi: "Điện hạ, ngài nói ngài sẽ không cưới Liễu Vân Khê, vậy vì sao phải bảo ả tiến cung?"

 

...... Đây là ghen tuông rồi à?

Bình Luận (0)
Comment