Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 118

Chương 118: Trò ác của Cố Thanh Yến

 

"Chết! Ta muốn bọn họ đều chết hết!"

 

Loảng xoảng một tiếng, Nam Cung Kỳ bộ mặt dữ tợn chân cẳng cà thọt ném tất cả đồ vật xuống đất, dáng vẻ giận dữ không ai dám đến gần.

 

Sau khi ở trong phòng đập phá phát tiết một hồi, Nam Cung Kỳ chịu đựng đau đớn từ vết thương thở hổn hển gọi: "Người đâu!"

 

Thái giám tâm phúc nơm nớp lo sợ mà tiến vào quỳ xuống: "Tam hoàng tử điện hạ......"

 

"Đem tiện nhân Liễu Vân Khê g**t ch*t cho ta!" Nam Cung Kỳ hai mắt đỏ bừng, giăng kín tơ máu, thoạt nhìn đặc biệt đáng sợ.

 

Hai mươi đại bản, mỗi nhát đều đánh đến thịt, những thị vệ dùng hình đánh hắn gần chết mới chịu thôi, đánh đến hắn nằm trên giường ba ngày mới tỉnh lại!

 

Hắn không dám động đậy, ở trên giường nằm ba ngày mới miễn cưỡng xuống được!

 

Hai mươi đại bản sỉ nhục hắn nhất định phải trả lại gấp trăm ngàn lần!

 

Liễu Vân Khê, Nam Cung Ngọc, Hoàng Hậu, Cố Thành Tiêu...... Những người này hắn nhất định phải trông chừng bọn họ! Đặc biệt con tiện nhân Liễu Vân Khê!

 

Dám cả gan phản bội hắn, hắn nhất định phải làm ả sống không bằng chết!

 

Thái giám mồ hôi đầy đầu, cẩn thận khuyên bảo: "Điện, điện hạ, hiện tại nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, nếu ngài lại đi sai bước, Hoàng Thượng không chỉ phạt ngài bằng cách cấm túc đâu......"

 

"Câm miệng!" Nam Cung Kỳ gầm lên, ngón tay chỉ vào thái giám mắng lớn, "Hoạn quan như người cũng dám cả gan cười nhạo bổn hoàng tử?"

 

"Nô tài không dám! Nô tài không dám!"

 

Thái giám sợ hãi dập đầu nhận sai, nhưng Nam Cung Kỳ vẫn đi qua hung hăng cho hắn một đá.

 

"Kêu Lý Khôi vào đây cho ta!"

 

"Vâng! Vâng!"

 

Thái giám lo lắng lui ra ngoài, một lát sau có một nam tử cường tráng ăn mặc như tướng quân đi vào. Sau thời gian một chén trà, nam tử lĩnh mệnh rời đi.

 

Ban đêm, thiên điện Chiêu Dương điện ánh nến lập lòe, Liễu Vân Khê mặc một thân bạch y co ro trong góc.

 

Đây là ngày thứ sáu ả ở nơi này.

 

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, sắc mặt ả đã vô cùng tiều tụy, cả người gầy gọc đi, trông đầy đau khổ.

 

Ả cho rằng liều mạng cắn Tam hoàng tử là có thể giữ lại mạng sống, kết quả Hoàng Đế chỉ giáng Thư quý xuống làm tài tử, nhốt vào lãnh cung, mà Tam hoàng tử chỉ là bị đánh hai mươi đại bản sau đó cấm túc!

 

Hiện tại ả rất hối hận, hối hận lúc trước mắt mù, không thích Thái Tử tôn quý hào phóng, ngược lại đi coi trọng Tam hoàng tử tàn nhẫn độc ác! Hối hận lúc mới bị Thư quý phi bắt đi không cầu cứu Hoàng Hậu, còn ỡm ờ với Tam hoàng tử!

 

Nếu ả sớm nhìn rõ bộ mặt của Tam hoàng tử, không trao thân cho hắn...... Thì hiện tại ả vẫn là cô nương thiện lương thuần khiết trong lòng Thái Tử, Liễu gia cũng sẽ vì ả mà hưng thịnh, những quý nữ danh môn khinh thường ả cũng phải cẩn thận lấy lòng ả, cố tình nịnh bợ ả!

 

Cho dù Hoàng Hậu chướng mắt ả, chỉ cần Thái Tử thích ả, ngay khi Thái Tử bước lên Đế vị, ả lại thổi gió bên tai, nói không chừng cũng có thể trở thành một Quý phi!

 

Nhưng hiện tại, hết thảy đều xong rồi! Đừng nói là nữ nhân của Thái Tử, đến tánh mạng ả cũng khó giữ được!

 

May mắn ả còn có một lá bùa hộ mệnh!

 

Phụ thân của đứa bé có lẽ hận ả thấu xương, nhưng chỉ cần hoàng tôn trong bụng ả khỏe mạnh trưởng thành...... Ả nhất định có thể sống sót!

 

Có thể nói Liễu Vân Khê trước kia đối với phi tần hậu cung không có quá nhiều hiểu biết, chỉ khi ngày ấy Hoàng Hậu ra lệnh một tiếng liền có cung nhân trình lên chứng cứ, Thư quý phi phái người đi đón ả khi nào, gặp mặt ở đâu, ả đi bao lâu, trở về lúc nào v.v... hết thảy đều được Hoàng Hậu nắm giữ, nàng kinh hồn táng đảm, mới biết mình và đám người Thư quý phi chỉ là trò cười trong mắt Hoàng Hậu, Hoàng Hậu yên tĩnh xem bọn ả làm ầm ĩ, cho đến khi ả muốn ra tay đối phó với Thái Tử, Hoàng Hậu rốt cuộc mới tức giận ra tay đối phó bọn họ, ả mới hiểu ra! Thì ra Hoàng Hậu hiền lương thục đức cũng không dịu dàng khoan dung như vẻ bề ngoài.

 

Điểm yếu của Hoàng Hậu là Thái Tử, vì Thái Tử, Hoàng Hậu cũng có thể trở nên lãnh khốc vô tình!

 

Ả chính là vũ khí sắc bén nhất để Hoàng Hậu diệt trừ Thư quý phi, mà đứa con trong bụng ả chính là công cụ có lợi nhất Hoàng hậu giúp Thái Tử bài trừ những kẻ đối nghịch! Cho nên ả chỉ cần bảo vệ tốt hài tử trong bụng, ả trong mắt Hoàng Hậu còn chỗ hữu dụng, có Hoàng hậu che chở, ả vẫn có thể sống!

 

Liễu Vân Khê tự mình nghĩ thông thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà suy nghĩ thì tốt đẹp, hiện thực lại bị Cố Thanh Yến chỉnh trở nên tàn khốc.

 

Khóc một hồi, sợ bóng sợ gió một hồi là có thể mẹ quý nhờ con sao? Mơ mộng ảo huyền cũng chưa được đẹp đến thế!

 

Dưới sự sắp xếp của Cố Thanh Yến, Nam Cung Kỳ rất dễ dàng tìm được Liễu Vân Khê.

 

Đúng vậy, Cố Thanh Yến tìm Hoàng hậu, trực tiếp bật đèn xanh cho hắn, mở ra cánh cửa tiện lợi, sau sự kiện dâm loạn hậu cung vẫn có thể đi lại trong hậu cung thủ vệ nghiêm ngặt!

 

"Liễu cô nương!"

 

Đột nhiên một tiếng kêu khẽ vang lên, Liễu Vân Khê ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa mấy cung nữ và thái giám là mặt bưng khay nhìn về phía bên này không biết đang cùng ma ma trông coi ả nói gì, sau đó ma ma lui ra, cung nữ và thái giám cùng đi về phía ả.

 

Ả tự hỏi không biết ai đến đưa đồ cho mình, liền đối diện với một đôi mắt tràn đầy thô bạo, trong lòng đua nhau rơi lộp bộp, con ngươi co rút kịch liệt.

 

Tuy rằng người nọ ngụy trang, nhưng Liễu Vân Khê chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra người mặc đồ thái giám kia chính là Nam Cung Kỳ!

 

Liễu Vân Khê kinh hãi hét to lên: "Tam hoàng tử! Hắn là......"

 

"Ô ô ô!"

 

Lời còn lại đã bị Nam Cung Kỳ và đám thái giám bịt miệng nói không nên lời, Liễu Vân Khê sợ tới mức cả người run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng.

 

Cứu mạng! Mau tới cứu ta!

 

Nỗi sợ haic trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm khi bị thái giám kéo vào phòng, Liễu Vân Khê mặt mày nhăn nhó, bị Nam Cung Kỳ tát một tát ù cả tai.

 

Cửa sổ đều đóng chặt, Nam Cung Kỳ dùng tay siết cổ ả ấn ả lên mặt bàn.

 

"Tiện nhân, dám bán đứng ta?"

 

"Không có! Ta không có bán đứng ngươi! Là......" Liễu Vân Khê sợ tới mức hồn lên mây, vì để giữ mạng mà trắng trợn nói, "Là Thái Tử ép ta nói!"

 

"Không sai! Là Thái Tử!"

 

Liễu Vân Khê khóc lớn: "Thái Tử và Hoàng Hậu đã sớm biết kế hoạch của chúng ta, vì thế tương kế tựu kế! Thái Tử giả vờ bị chúng ta đánh thuốc mê! Khi ta đang muốn c** q**n áo của gã thì gã tỉnh lại!"

 

"Gã lợi dụng nỗi sợ bị phát hiện của ta, còn uy h**p ta nếu không nghe và làm theo phân phó của gã sẽ giết ta, ta cũng không còn cách nào khác!"

 

"Tam điện hạ! Người ta yêu là ngươi! Phụ thân hài tử trog bụng ta là của ngươi, ta sao có thể nhẫn tâm làm hại ngươi chứ?"

 

Nam Cung Kỳ không dao động, cười lạnh: "Phải không? Ngươi yêu ta?"

 

"Vậy ngươi làm cho ta nhìn xem ngươi yêu ta bao nhiêu!" Nam Cung Kỳ liếc mắt với thái giám tâm phúc, thái giám tâm phúc liền bưng một chén thuốc được chuẩn bị sẵn đi tới.

 

Nước thuốc kia có mùi đắng chát gay mũi, Liễu Vân Khê thét chói tai: "Không! Đừng!"

 

"Tam điện hạ, đây là hài tử của chúng ta! Ngươi không thể làm như vậy!"

 

Ả ra sức giãy giụa, nhưng sức lực của một nữ tử yếu ớt sao có thể so được với nam nhân? Hai thái giám một người túm một bên vai ả, thái giám tâm phúc của Nam Cung Kỳ bóp miệng Liễu Vân Khê, chuẩn bị đem chén thuốc phá thai đắng chát ghê tởm rót vào miệng ả.

 

"Ưm ưm ưm!" Liễu Vân Khê liều mạng lắc đầu, cằm bị kiềm chặt, nước thuốc đen sì tràn ra khỏi miệng, chảy dọc chiếc cằm trắng nõn, nước mắt hòa vào nước thuốc, trâm cài tóc hỗn loạn trên đầu, cả người mặt chật vật thảm hại.

 

Nhìn bộ dạng này của ả, Nam Cung Kỳ mới cảm thấy có chút hả giận, bảo người buông ả ra.

 

Vừa được tự do, Liễu Vân Khê liền dùng ngón tay móc họng muốn nhổ ra, Nam Cung Kỳ sao có thể để ả như ý nguyện, lại thưởng cho ả một cái tát, đánh đến khóe miệng ả chảy máu tươi, nổ đom đóm mắt.

 

"Điện hạ! Đây là hài tử của ngươi mà!" Liễu Vân Khê lạnh giọng kêu khóc, "Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?"

 

"Chỉ là một đứa con hoang chưa thành hình mà cũng xứng làm nhi tử Nam Cung Kỳ ta?"

 

Nam Cung Kỳ giật lấy tóc ả, bắt ả ngẩng đầu lên. Nhìn chằm chằm vào ả bằng đôi mắt tràn ngập tơ máu, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, "Mẫu thân của hài tử ta phải là tiểu thư danh môn khuê tú, nữ nhân hạ tiện d*m đ*ng như ngươi cũng muốn làm mẫu thân của hài tử ta, sao ngươi không tiểu ra một bãi lấy nước soi gương đi!"

 

Nói xong, hắn liền ném Liễu Vân Khê xuống đất, lấy ra một chiếc khăn tay bằng lụa, từ trên cao nhìn xuống Liễu Vân Khê.

 

"Tam...... Ưm...... Tam điện hạ...... A......" Thuốc phát huy hiệu quả rất nhanh, Liễu Vân Khê chụp bụng mình r*n r*.

 

"Không! Con ơi!"

 

"A, con của ta......"

 

Liễu Vân Khê đau đớn cuộn tròn lăn lộn trên mặt đất.

 

"Hừ!" Nam Cung Kỳ thưởng thức vẻ đau đớn của ả, lạnh lùng cười, ném khăn tay lên người ả rồi xoay người rời đi.

 

Nhưng ngay thời khắc hắn mở cửa, đồng tử Nam Cung Kỳ đột nhiên co chặt, cả người sét đánh cứng đờ ra!

 

"Phụ, phụ hoàng......"

 

Ngoài cửa là Hoàng Đế sắc mặt âm trầm như nước! Phía sau Hoàng Đế là Cố Thanh Yến vẻ mặt đầy căm phẫn!

Bình Luận (0)
Comment