Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 119

Chương 119: Tùy tâm sở dục

 

"Phụ, phụ hoàng......"

 

Chân Nam Cung Kỳ mềm nhũn, vẻ hung ác trên mặt bị thay bằng hoảng loạn và sợ hãi, đối mặt với nét mặt giận dữ và u ám của Hoàng Đế, hắn "bình bịch" lập tức quỳ xuống.

 

"Nam Cung Kỳ ngươi thật to gan! Dám kháng chỉ không tuân? Đường đường là một hoàng tử lại ăn mặc thành thái giám trà trộn vào hậu cung muốn làm gì thì làm," Hoàng Đế trợn to mắt vì tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào gương mặt xám ngoét của Nam Cung Kỳ, "Có phải ngươi muốn tạo phản hay không?"

 

"Nhi thần không......"

 

"A ——"

 

Đột nhiên trong phòng truyền đến thét thảm thiết, sắc mặt Cố Thanh Yến đột biến: "Vân Khê!"

 

Cậu nắm vạt áo chạy vào nhanh như bay, nhìn thấy Liễu Vân Khê đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất dưới thân tràn ra một vũng máu, lập tức sợ hãi kêu lên: "Người đâu! Mau truyền ngự y! Vân Khê nàng chảy nhiều máu quá!"

 

Sự hoảng loạn thất thố của cậu cũng khiến cho Hoàng Đế chú ý, Hoàng Đế nhíu mày dữ tợn, bất mãn cậu để ý đến ả tàn hoa bại liễu lả lơi ong bướm đồi phong bại tục này như vậy, phân phó cho thị vệ tạm canh giữ Nam Cung Kỳ, liền trầm mặt nhấc chân đi vào phòng.

 

"Thái Tử điện hạ! Cứu mạng!" Thấy Cố Thanh Yến nôn nóng chạy vào phòng, Liễu Vân Khê nước mắt rơi như mưa.

 

Đã từng có một Thái Tử thâm tình với ả, nhưng ả lại giẫm đạp lên mảnh chân tình của cậu, ngược lại một lòng đặt lên người Tam hoàng tử ác độc tàn nhẫn, hiện giờ nhận hậu quả, đều là ả tự làm tự chịu!

 

"Vân Khê nàng làm sao vậy?" Cố Thanh Yến chân tay luống cuống chạy tới, đem một Thái Tử với hình tượng si tình diễn đến là hoàn hảo.

 

Liễu Vân Khê đau không chịu nổi mà r*n r*: "Tam hoàng tử hắn, hắn cho người ép ta uống thuốc phá thai!" Vừa mới dứt lời, đã lại đau đớn "Ưm a!".

 

"Thuốc phá thai?" Ánh mắt Cố Thanh Yến lộ ra vẻ hoảng sợ, khó tin nói, "Đây là hài tử của hắn mà! Sao hắn có thể hạ thủ được."

 

"Ta đau quá! Cứu cứu ta, Thái Tử điện hạ!" Liễu Vân Khê đau đến tê tâm liệt phế, "Nam Cung Kỳ hắn là Đ* c*m th*! Hắn hận ta phản bội hắn! Hắn muốn ta sống không bằng chết!"

 

"Không chỉ có ta, còn có ngài, Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng, hắn đều muốn trả thù......"

 

"Ngài nhất định phải cẩn thận hắn!"

 

Vốn còn nổi giận đùng đùng, Hoàng Đế người đang hận cậu không chiến đâu nghe được lời này trong mắt liền hiện lên một tia giãy giụa, cuối cùng xoay người đi ra ngoài điện.

 

"Phụ hoàng......"

 

Bị thị vệ khỏe mạnh đè cánh tay không nhúc nhích được, Nam Cung Kỳ co rúm lại trước ánh mắt thịnh nộ của Hoàng Đế.

 

Một cái tát dùng hết sức tát xuống mặt hắn, Hoàng Đế tức giận chửi ầm lên: "Còn không bằng súc sinh!"

 

"Đều nói hổ không ăn thịt con, ngươi vậy mà lại tự hạ độc con mình?"

 

"Có phải đến cả trẫm ngươi cũng không để vào mắt không?"

 

Nam Cung Kỳ nhảy dựng trong lòng, vội nói: "Không phải, phụ hoàng! Nhi thần không dám!"

 

"Đừng gọi ta là phụ hoàng! Ta không có loại con trai tàn nhẫn độc ác vô pháp vô thiên như người!" Hoàng Đế khó thở, không còn xưng trẫm. Sắc mặt ông đỏ ửng, huyệt Thái Dương đập thình thịch.

 

"Không! Phụ hoàng ngài nghe con nói!" Nam Cung Kỳ dùng đầu gối dịch qua phía Hoàng Đế, hắn bắt lấy long bào của Hoàng Đế, nước mắt nước mũi đầy mặt, "Đó đều là âm mưu của Hoàng Hậu và Thái Tử!"

 

"Là hai mẹ con bọn họ hãm hại con và mẫu phi!"

 

"Đồ khốn kiếp!" Hoàng Đế giận không thể kiềm được, đột nhiên dùng một chân đá vào bả vai hắn, "Đến bây giờ mà người còn giảo biện!"

 

"Thái Tử đã từng có lỗi với ngươi chưa? Trẫm lại có chỗ nào có lỗi với ngươi?"

 

Nam Cung Kỳ chật vật té ngã, còn muốn giống một con chó bị điều kiển bò lại ôm lấy đùi Hoàng Đế, Hoàng Đế lại lần nữa đá văng hắn ra.

 

"Người đâu! Đưa Tam hoàng tử đi canh gác nghiêm ngặt!"

 

Thị vệ nghe lệnh lôi Nam Cung Kỳ đi, nghe được Nam Cung Kỳ hoảng hốt cầu xin, khóe miệng Cố Thanh Yến nhếch lên, đứng lên mặt không cảm xúc nhìn Liễu Vân Khê đau đến chết đi sống lại, nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"

 

Đầu tóc Liễu Vân Khê hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, ả không hiểu Thái Tử vì sao đột nhiên trở nên lạnh nhạt như thế, ánh mắt nhìn ả chẳng khác nào nhìn một con kiến.

 

Bụng nhỏ truyền đến đau nhức làm ả không suy nghĩ được gì, mồ hôi trộn lẫn với máu huyết bị Nam Cung Kỳ đánh ra phủ đầy mặt, nào còn có dáng vẻ trong sáng xinh đẹp Nam Cung Ngọc thích lúc trước?

 

"Đau, đau quá......"

 

Cuối cùng Liễu Vân Khê lặng đi trong đau đớn.

 

Lý thái y trước đây chẩn đoán Liễu Vân Khê có thai khoan thai tới muộn, Cố Thanh Yến lạnh giọng phân phó: "Ả này lả lơi ong bướm, đứng núi này trông núi nọ không xứng làm mẹ."

 

Lý thái y sửng sốt, đối diện với đôi mắt trong trẻo đen nhánh của Cố Thanh Yến, sợ hãi cúi đầu: "Vâng, cẩn tuân Thái Tử điện hạ phân phó!"

 

Cố Thanh Yến tán thưởng nhìn Lý thái y, thong thả ung dung rời khỏi thiên điện.

 

Liễu Vân Khê sau khi tỉnh lại được báo hài tử đã không còn, về sau cũng không thể sinh con lập tức ngã quỵ, la hét điên cuồng, còn bắt lấy cung nhân không ngừng khóc lóc kể lể.

 

"Tam hoàng tử lòng muông dạ thú, hắn đã sớm muốn hại Thái Tử điện hạ, tưởng thay thế Thái Tử! Ta là bị hắn và Thư quý phi cưỡng ép! Hắn muốn cho ta mang thai vu oan Thái Tử, muốn Thái Tử giúp hắn nuôi con! Hiện giờ kế hoạch bại lộ, hắn liền muốn giết mẫu tử chúng ta diệt khẩu! Ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ta muốn Hoàng Thượng lấy lại công đạo cho ta!"

 

"Ta không thể để hài tử của mình chết không rõ ràng!"

 

Cung nhân khuyên ả bảo dưỡng thân thể trước, ả làm gì nghe lọt vào tai? Bị nhốt trong phòng liền đập cửa phòng kêu khóc: "Nam Cung Kỳ ngươi trả con lại cho ta! Trả con lại cho ta! Ngươi là cầm thú, ngươi không bằng súc sinh! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"

 

Súc sinh trong miệng ả lúc này đang bị nhốt trong phòng, Hoàng Đế hạ lệnh hắn chép kinh Phật cho đứa con đã mất của Liễu Vân Khê để giảm bớt tội nghiệt.

 

Lần này Nam Cung Kỳ đã rút kinh nghiệm, cố nén oán hận và không cam lòng từng nét bút nghiêm túc chép kinh.

 

Quá tam ba bận, nếu hắn lại lần nữa phạm sai lầm chọc giận Hoàng Đế, Hoàng Đế rất có thể sẽ thật sự không cần đứa con trai là hắn nữa! Cho nên hắn phải tận lực cứu vãn tình cảm phụ tử!

 

Nam Cung Kỳ cố gắng đóng vai người bị hại, thừa nhận sai lầm của mình và hoàn thiện bản thân, Cố Thanh Yến đương nhiên hoan nghênh, cậu vẫn còn muốn ở lại thế giới này lâu hơn một chút, dù sao nam nhân Cố Thành Tiêu này thật sự tốt, tính cách tốt dáng người đẹp công việc giỏi, cậu không nỡ buông tay.

 

"Thành Tiêu, huynh cảm thấy khu vực săn bắt Tây Sơn thế nào?" Cố Thanh Yến ngồi trên đùi nam nhân, ngón tay thon thả trắng trẻo bơi lội trên b* ng*c rắn chắc gợi cảm của nam nhân, bờ môi đỏ mọng ướt át ngậm ý cười.

 

"Mùa này khu vực săn bắt Tây Sơn rực rỡ như lửa, đẹp không sao tả xiết, động vật béo tốt, hương vị tươi mới. Điện hạ muốn đi, thần săn đầu gấu cho ngài, bảo ngự trù làm tay gấu cho ngài nếm thử."

 

Cố Thanh Yến không có hứng thú gì với tay gấu, thật ra rất muốn đi cùng Cố Thành Tiêu một chút, chỉ là......

 

"Nam Cung Ngọc gần đây đóng cửa ăn năn, huyết thư đã viết không ít, phụ hoàng hai ngày nay thái độ dịu xuống, một thời gian nữa chắc sẽ được thả ra, mồng tám tháng sau có khả năng hắn cũng đi theo." Cố Thanh Yến nghiền ngẫm nói, "Huynh nói hắn hận ta thấu xương có thể sẽ động tay chân gì không?"

 

Cố Thành Tiêu nhíu mày, Nam Cung Kỳ có thù tất báo, khẳng định sẽ trả thù Thái Tử, nhưng mà......

 

"Nếu hắn tái phạm sai lầm, Hoàng Thượng nhất định sẽ không dung thứ cho hắn nữa."

 

Nam Cung Kỳ nhiều lần khiêu khích thiên tử, Hoàng Thượng cho dù không muốn cũng bắt buộc phải xử lý hắn.

 

"Vậy chọc giận hắn, bắt hắn bí quá hoá liều!"

 

Cố Thanh Yến tính toán chuẩn bị cả hai tình huống, cậu duỗi tay ôm lấy cổ nam nhân, bám vào bên tai Cố Thành Tiêu nhẹ giọng nói gì đó, sắc mặt Cố Thành Tiêu trầm xuống, cũng không nói đồng ý.

 

"Điện Hạ, ngài không nên mạo hiểm." Bàn tay to của Cố Thành Tiêu nâng lấy gò má cậu, ánh mắt nghiêm khắc, "Lỡ như......"

 

"Huynh sẽ bảo vệ tốt cho ta, không phải sao?" Cố Thanh Yến ngửa đầu hôn y, "Ta không thích con chuột này luôn nhìn chằm chằm vào ta chờ cơ hội tấn công."

 

Hầu kết Cố Thành Tiêu lăn lăn, giọng khàn khàn nói: "Điện Hạ, dùng mỹ nhân kế với ta cũng vô dụng."

 

"Huynh xác định?" Cố Thanh Yến cười tủm tỉm cắn nhẹ y một cái, khẽ động eo, hô hấp của Cố Thành Tiêu tức khắc trở nên gấp gáp.

 

"Như vậy cũng không thể? Ta cho phép huynh ôm ta đi đến tấm gương kia."

 

Hô hấp Cố Thành Tiêu càng nặng nề, duỗi tay kiềm chặt eo nhỏ của cậu, "Tuân mệnh, Điện Hạ của ta."

Bình Luận (0)
Comment