Chương 125: Đào hôn
Cố Thanh Yến sắc mặt lạnh lùng.
Đều nói thứ ăn không được đều là tốt nhất, Thẩm Ngọc rất hiểu tâm lý nam nhân, cố ý làm cho bọn họ chỉ nhìn chứ không thể chạm, chỉ chạm chứ không được sờ, chỉ sờ chứ không được ngủ, hơn nữa danh khí khiến nam nhân thèm nhỏ dãi được lưu truyền trên phố, cho dù là nhà quyền quý của hoàng thành cũng xua như xua vịt.
Thẩm Ngọc lại vô cùng cẩn thận, đi đến đâu bên cạnh cũng mang theo hộ vệ với thân thủ lợi hại, lại có người quyền lực làm chỗ dựa, người bình thường muốn cưỡng gian cũng đều không được.
Chu Kim Thịnh phải lập tức thành hôn cùng mỹ nhân nổi tiếng ở kinh thành Diệp Vân Cẩm, nhưng lòng dạ vẫn treo trên người Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc biết nam nhân này thói hư tật xấu, luôn giữ thái độ cảnh giác, chỉ là, Chu gia sao có thể chịu đựng được Thẩm Ngọc?
Bọn họ có thể cho phép Chu Kim Thịnh làm xằng làm bậy, nhưng không thể cho phép một tên kỹ nam đem Chu Kim Thịnh đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Thẩm Ngọc dưới vẻ ngoài mỹ lệ cất giấu một tâm địa rắn rết, hắn coi thường đại thiếu gia ỷ vào gia thế hoành hành ngang ngược như Chu Kim Thịnh, lại cũng rất vui vẻ hưởng thụ cảm giác được bọn họ theo đuổi lấy lòng, dưới tình huống biết rõ Chu Kim Thịnh đã cưới Diệp Vân Cẩm, một bên ghét bỏ Chu Kim Thịnh đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, một bên khinh thường dù có gia thế được dạy dỗ tốt, còn là mỹ nhân nổi tiếng nhất kinh thành thì thế nào? Diệp Vân Cẩm cũng chẳng giữ được trái tim nam nhân!
Một kẻ tra một kẻ tàn nhẫn dù sao hai người đều không phải thứ tốt lành gì!
Cửa phòng đã khóa, Chu Kim Thịnh muốn vào chỉ có thể gõ cửa.
Cố Thanh Yến mặt không cảm xúc, lại dùng âm thanh hoảng hốt e lệ nói: "Chu công tử, chúng ta sắp thành hôn, hiện tại không nên gặp mặt......"
Bởi vì Diệp gia thất bại, muốn cứu lại gia tộc, sau khi biết được Chu gia có ý cầu thân với Diệp Vân Cẩm, sợ Chu gia đổi ý, Diệp gia nhanh chóng đem Diệp Vân Cẩm đóng gói đưa đến Chu gia.
Giống như nam cưới nữ gả, hai bên nam nữ trước ngày đại hôn đều không được gặp mặt, Chu gia liền đem Diệp Vân Cẩm sắp xếp ở một thiên viện của Chu gia một chỗ thiên viện.
Nhưng từ trước đến nay Chu Kim Thịnh tùy hứng không thèm quan tâm những lễ nghĩa đó, nghe nói Diệp Vân Cẩm tới rồi liền gấp không chờ nổi muốn trông thấy vị hôn phu này. Nghe nha hoàn nói đang ở trong phòng thay quần áo thì càng muốn nhìn xem Diệp Vân Cẩm có phải mỹ mạo như lời đồn hay không, nếu có thể thì nhìn cơ thể cậu một cái, s* s**ng vài cái thì càng tốt!
Nào ngờ hắn đang muốn nhập mộng lại bị Diệp Vân Cẩm từ chối, mới vừa không chiếm được thịt cá gì bên phía Thẩm Ngọc Chu Kim Thịnh lập tức sa sầm mặt, chê cười nói: "Ngươi đã dọn đến Chu gia, đã định là người của Chu Kim Thịnh ta, còn làm ra vẻ cái gì?"
Cố Thanh Yến trong lòng hừ lạnh một tiếng, vẫn dùng giọng điệu sợ hãi và ủy khuất trả lời hắn: "Nhưng như vậy là không hợp lễ nghĩa, ngài vẫn nên trở về đi!"
Chu Kim Thịnh quen tùy hứng làm bậy ghét nhất là những tiểu thư khuê các theo khuôn phép cũ, nhàm chán không thú, cho nên mới lưu luyến si mê điên cuồng một Thẩm Ngọc phong trần lại cao ngạo, lúc trước trưởng bối trong nhà ép hắn thành thân với Diệp Vân Cẩm, mới đầu hắn không đồng ý, nhưng sau lại nghe nói Diệp Vân Cẩm mỹ mạo mềm mại, người mang danh khí, hắn muốn nếm thử danh khí rốt cuộc có tư gì nên mới gật đầu đồng ý.
Nhưng lần đầu tiên tiếp xúc Diệp Vân Cẩm đã không cho hắn mặt mũi, Chu Kim Thịnh không khỏi bực bội, lập tức mất hết hứng thú với Diệp Vân Cẩm.
Cố Thanh Yến thăm dò tính tình hắn, đặc biệt chọn những lời hắn không thích mà nói: "Ngày mai đã là đại hôn, Chu công tử ngài hôm nay sớm trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, tránh cho ngày mai tâm tình không tốt, khiến khách nhân nhìn thấy mà chê cười......"
Chu Kim Thịnh thấy, Diệp Vân Cẩm nếu đã vào sống ở Chu gia, Diệp Vân Cẩm sống là người của hắn chết là quỷ của hắn, hắn muốn thế nào liền thế ấy, nhưng trước mắt rất rõ ràng tiểu công tử Diệp gia này là tên cứng nhắc không có mắt nhìn, đã không vội vàng lấy lòng hắn, còn dám giáo huấn hắn!
Chu Kim Thịnh phát hỏa, hung dữ nói: "Ngươi có là thứ gì? Còn dám giáo huấn ta?"
Cố Thanh Yến tiếp tục khiêu khích, dùng ngữ khí cứng rắn nói: "Chu công tử bớt giận, đây là căn dặn của lão thái thái!"
Sắc mặt Chu Kim Thịnh càng ngày càng u ám, ai hắn cũng đều có thể không để mắt, nhưng mặt mũi của lão tổ tông tóc trắng xóa nhà mình vẫn phải nể, lập tức mắng một câu xui xẻo rồi xoay người rời đi, đã hoàn toàn không còn hứng thú với Diệp Vân Cẩm!
Tuân theo quy củ, còn đem lão tổ tông ra áp hắn! Cái này Diệp Vân Cẩm cùng những quý nữ cố chấp tuân thủ quy củ là một khuôn ấn ra, thật là cực kỳ vô vị!
Quả nhiên vẫn là tiểu tâm can của hắn là đáng yêu nhất!
Trong đầu Chu Kim Thịnh hiện ra bóng dánh thướt tha cao lãnh của Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc dung mạo không tính là tuyệt mỹ, nhưng khí chất thanh lãnh xuất trần, một đôi mắt phượng quyến rũ khi nhìn người vô cùng lãnh đạm, thỉnh thoảng lộ ra vẻ phong tình mê người làm lòng người đảo điên thần trí, Chu Kim Thịnh mỗi lần nhìn thấy hắn trong lòng đều ngứa ngáy, hận không thể xé nát quần áo hắn, làm đôi mắt lạnh lẽo kia phải ch** n**c mắt, dưới thân mình khóc lóc cầu hoan.
Một Ca nhi như Thẩm Ngọc lúc yên lặng cao ngạo như trăng trên trời cao, lúc hoạt động như yêu như mị mới tuyệt diệu nhất, Diệp Vân Cẩm đẹp thì đẹp đó, nhưng quá cổ hủ không thú vị, căn bản không k*ch th*ch được d*c v*ng và tính háo thắng của hắn!
Nghĩ nghĩ, Chu Kim Thịnh không kiềm được nữa, nhanh chân trở về, định tìm một tên hầu mặt mày thanh tú tới giải hỏa cho mình, kết quả lão tổ tông lên tiếng, ý chỉ ngày mai đại hôn phải chăm sóc đại thiếu gia cẩn thận, người bên cạnh hắn được chọn lựa kỹ, những ai có sắc một chút đều bị đuổi đi, Chu Kim Thịnh tức giận không thôi!
"Thiếu gia ngài làm sao vậy?" Một tỳ nữ có diện mạo cũng gọi thanh vội vàng thò đầu qua hỏi.
Chu Kim Thịnh nâng cằm nàng, tỳ nữ thụ sủng nhược kinh, lập tức cười thẹn thùng, dịu dàng nói: "Thiếu gia, đừng tức giận, để nô tỳ tới hầu hạ ngài!"
Chu Kim Thịnh hất nàng ra, mắng: "Cút, tiện nhân không biết xấu hổ! Bộ dáng này của người cũng xứng hầu hạ bổn thiếu gia?!"
Tỳ nữ đụng vào góc bàn, hét lớn, không dám tiến lên nữa.
"Người đâu!" Chu Kim Thịnh quát lên, "Chuẩn bị xe! Bổn thiếu gia muốn đi Lê Đường Uyển!"
"Thiếu gia, không thể!"
Vài hạ nhân vội vàng khuyên bảo Chu Kim Thịnh, ngày mai chính là ngày đại hôn, nếu hôm nay đi Lê Đường yển, đừng nói truyền ra có bao nhiêu khó nghe, lão gia nhất định sẽ nổi trận lôi đình, lão phu nhân sẽ bị tức chết, quan trọng nhất cuộc hôn nhân này cũng đã được Chu Hoàng Hậu đồng ý, nếu Hoàng Hậu nương nương nghe được đệ đệ mình trước ngày đại hôn đi tìm kỹ nam, trách tội xuống sẽ không ổn!
Tuy rằng Chu Hoàng Hậu rất yêu thương vị đệ đệ duy nhất này, nhưng Chu Hoàng Hậu càng chú trọng thể diện của chính mình và thanh danh của Chu gia, bởi vì Chu Kim Thịnh quá ngỗ nghịch, nàng đã không dưới một lần răn dạy Chu Kim Thịnh, Chu Kim Thịnh mỗi lần đều rất ngoan ngoan nhận sai, cũng vỗ ngực bảo đảm không tái phạm, nhưng trở về vẫn chạy về phía Thẩm Ngọc.
Nhưng bất kể như thế nào, hôm nay tuyệt đối không thể đi!
Nghe thấy Chu Kim Thịnh làm loạn quản gia cũng vội vàng lại khuyên hắn, Chu Kim Thịnh vẫn còn nổi nóng, ầm ĩ một hồi mới bỏ qua.
Nội viện nháo nhào rất lớn, Cố Thanh Yến sao có thể không nghe thấy? Chỉ là cậu căn bản không để ý tới, ở trong phòng ăn chút gì sau đó nhắm mắt lại nằm lên giường nghỉ ngơi, lẳng lặng chờ đợi đêm tối.
Tới buổi tối, Chu gia dần dần yên tĩnh.
Trong tăm tối, một đôi mắt đen láy chậm rãi mở ra.
Trong viện khắp nơi đều treo đèn lồng, bóng cây lay động, côn trùng kêu rỉ rả, tiếng người gác đêm gõ mõ rất xa truyền đến.
Đã là giờ Dần.
Cố Thanh Yến tìm một bộ quần áo hạ nhân thay vào, chuẩn bị suốt đêm chạy ra khỏi Chu phủ.
Chu gia nhà lớn nghiệp lớn, còn có chỗ dựa là Chu Hoàng Hậu, không có ai mù quáng mà đến trêu chọc, hộ vệ tuần tra cũng không coi trọng, nên đều tụ tập lại uống rượu.
Diệp Vân Cẩm sống ở thiên viện, Chu gia giàu có uy nghiêm, gần đó có nhiều sân trống. Cố Thanh Yến đốt một mồi lửa, chờ khi lửa cháy bùng lên lại hoảng hốt hô to: "Có trộm! Đến bắt trộm!"
Chờ khi hộ vệ lại bắt trộm và dập lửa, nhân lúc loạn từ cửa hông rời đi.
Đến khi lửa được dập tắt, hộ vệ tuần tra điều tra kẻ cắp, điều tra đến chỗ ở của Diệp Vân Cẩm, hạ nhân chăm sóc Diệp Vân Cẩm mới giật mình hô to: "Không thấy Diệp công tử! Không thấy Diệp công tử nữa!!"
Chu Kim Thịnh nghe thấy tin này cũng chấn động, tới phòng Diệp Vân Cẩm nhìn, quả nhiên không ai.
Chu Kim Thịnh lập tức phẫn nộ: "Đuổi theo cho ta! Nhất định phải bắt được người trở về cho ta!"
Đường đường là Chu gia, một ngày trước ngày đại hôn của đại thiếu gia tân nương tử lại mất tích, đây đúng là một sự sỉ nhục!
Chu gia căn bản không nghĩ đến Cố Thanh Yến tự mình chạy trốn, còn cho là kẻ thù khiêu khích, cố ý làm cho bọn họ xấu mặt, Chu lão gia sai người tìm cả một đêm, đến bóng dáng Cố Thanh Yến cũng không nhìn thấy.
Chu gia lão gia giận không kiềm được, sắc mặt Chu Kim Thịnh cũng không tốt. Tuy rằng hắn không thích Diệp Vân Cẩm, nhưng người khác đánh vào mặt hắn, hắn sao có thể nuốt trôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Thanh Yến cải trang đi ăn hoành thánh ở đầu đường.
Tin tức Ca nhi của Chu gia sắp bái đường bị bắt cóc truyền ra, Cố Thanh Yến ăn hoành thánh, nghe người ở bàn bên cạnh thảo luận chuyện này.
"Nghe nói Chu gia đã báo quan phủ, quan phủ đã phái người đi tra......"
"Tên trộm này đúng là ăn gan hùm mật gấu, Ca nhi nhà ai không trộm, lại cả gan trộm đi Ca nhi Chu gia muốn cưới! Đây là có thù oán với Chu gia hay là trùng hợp?"
Cố Thanh Yến nghe chuyện, đến lông mày cũng không nhíu.
Đột nhiên trên đường vang lên tiếng ồn ào, có âm thanh hung dữ của nam nhân truyền đến: "Đừng chạy!"
"Bắt lấy hắn!"
Cố Thanh Yến ngẩng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy một đứa trẻ ăn mày quần áo rách nát đang liều mạng chạy trên phố, hai tên nam nhân vẻ mặt bất lương đang điên cuồng đuổi theo phía sau.
Ánh mắt Cố Thanh Yến sáng lên.
Nhóc ăn mày! Cố Tiểu Thừa!