Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 134

Chương 134: Mục đích riêng của mỗi người

 

"Vân Cẩm, ngươi ở đâu?"

 

Lần đầu tiên, Chu Kim Thịnh không vênh váo tự đắc mà gọi cậu, ngược lại còn gõ cửa thăm dò, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.

 

Cố Thanh Yến tâm tình vui vẻ, liền mở cửa đi gặp hắn.

 

"Chu công tử tìm ta có chuyện gì?"

 

Chu Kim Thịnh cố nhịn sự bất mãn, trên mặt cố nặn ra nét tươi cười: "Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao? Nơi này là Chu gia của ta."

 

"Chu công tử nói đúng." Cố Thanh Yến thản nhiên nói: "Nơi này đúng thật là Chu gia, ta là một người khác họ, vốn không tiện ở nơi này."

 

"Người khác không thể, nhưng ngươi có thể." Chu Kim Thịnh mỉm cười, vươn tay muốn sờ mặt cậu trêu ghẹo, ngữ khí ái muội mờ ám, "Ngươi chính là thê tử chưa qua cửa của ta."

 

Khóe mắt Cố Thanh Yến liếc thấy Diệp Vân Thư đang đi về phía họ cách đó không xa, nghiêng đầu tránh Chu Kim Thịnh chạm vào.

 

"Chu công tử chẳng lẽ không biết, hôn ước giữa chúng ta đã giải trừ rồi sao? Chẳng lẽ Chu phu nhân còn chưa nói với ngươi?"

 

Ban đầu Chu Kim Thịnh bởi vì bị cậu tránh né mà sắc mặt trở nên trầm xuống, nghe thấy cậu nói những lời này, lập tức ngây ngẩn cả người, giận hỏi, "Đây là chuyện khi nào?"

 

"Hôm qua." Cố Thanh Yến khẽ cười, "Hôm qua Hoàng Thượng phái Cao công công lại đây ban thưởng cho ta, đồng thời cũng nhắn với ta một câu, nếu ta không muốn gả vào Chu gia, có thể chọn một hôn phu khác. Chu lão phu nhân và Chu lão gia đều đồng ý."

 

"Ít ngày nữa ta sẽ rời khỏi Chu gia."

 

Sắc mặt Chu Kim Thịnh đột biến, khó tin nói: "Ngươi nói cái gì?"

 

"Trong khoảng thời gian này quấy rầy Chu công tử." Giọng nói Cố Thanh Yến dịu dàng mềm mại, "Vân Cẩm không có phúc khí trở thành thiếu phu nhân Chu gia, cũng hy vọng Chu công tử cùng vị công tử ái mộ sẽ viên mãn thành thân."

 

Chu Kim Thịnh tuy không thích Diệp Vân Cẩm đoan trang thủ lễ, nhưng từ ngày Diệp Vân Cẩm sống tại Chu gia, hắn liền xem Diệp Vân Cẩm trở thành vật sở hữu của mình, mặc dù người hắn thật sự muốn là Thẩm Ngọc. Trong mắt Chu Kim Thịnh, Diệp Vân Cẩm chỉ là một tiện nhân vì muốn hắn rủ lòng thương mà lấy lòng hắn.

 

Nhìn thấy Diệp Vân Cẩm dung mạo xuất chúng, người lại mang danh khí, hắn cố chờ cậu nhào vào lòng. Nhưng còn chưa ăn đến miệng, Diệp Vân Cẩm đột nhiên nói muốn giải trừ hôn ước với hắn, còn phải rời khỏi Chu gia?!

 

Sao có thể? Chu gia hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?!

 

Chu Kim Thịnh lập tức giận đến đen mặt.

 

Nhưng hắn còn chưa kịp phát hỏa, phía sau đột nhiên có người cất tiếng: "Vân Cẩm, ngươi rốt cuộc biết mình không xứng với Chu công tử rồi à?"

 

Diệp Vân Thư kiềm chế mừng rỡ trong lòng, bước nhanh đến trước mặt Cố Thanh Yến, dùng ngữ khí trách cứ nói: "Ngươi chỉ là một Ca nhi thanh danh ô uế đừng ở đây thêm mất mặt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút về nhà đi!"

 

Cố Thanh Yến mặt không đổi sắc: "Ngươi tới đúng lúc lắm, chuyện này, làm phiền ngươi nói cho bá nương, ta không phải người Chu gia, cũng sẽ không tái giá với Chu công tử. Chỉ là nhờ Chu lão phu nhân nhiệt tình giữ lại, để ta ở lại Chu gia thêm một hai ngày mà thôi. Ngươi và bá nương nếu còn có việc, vậy thì đi làm đi thôi."

 

Ý ngoài lời chính là, ta và Chu gia giải trừ hôn ước, Diệp gia cùng Chu gia không còn là quan hệ thông gia, vậy hai người họ hàng Diệp gia các ngươi, cũng nên cút đi.

 

Nghe xong Cố Thanh Yến nói, trong lòng Diệp Vân Thư vừa mừng vừa sợ, hắn vốn không muốn nhìn Diệp Vân Cẩm gả vào Chu gia, càng không muốn nhìn Diệp Vân Cẩm có ngày tháng hạnh phúc, hắn vô cùng ghen ghét, một ngày còn ở Chu gia, ghen ghét với Cố Thanh Yến lại nhiều thêm một phần, hiện tại biết được cậu sẽ không gả cho Chu Kim Thịnh, vậy có phải hắn có cơ hội rồi không?

 

Ý tức trong lời nói của Cố Thanh Yến hắn cũng hiểu rõ, nhưng cơ hội tốt như vậy, hắn sao có thể bỏ qua? Không nhịn được lập tức hỏi: "Ngươi muốn đi thì đi, liên quan gì đến chúng ta?!"

 

Cố Thanh Yến bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi muốn ở lại, vậy phải xem ý của Chu lão phu nhân và Chu lão gia nghĩ thế nào? Nơi này chính là Chu gia!" Không phải Diệp gia mà ngươi có thể tùy tiện giương oai.

 

Diệp Vân Thư đỏ bừng mặt, tức giận trừng mắt với cậu, quay đầu tỏ vẻ nhu nhược đáng thương nhìn Chu Kim Thịnh, nhỏ giọng nói: "Chu công tử, ta có thể ở lại trong phủ quấy rầy hai ngày không?"

 

Hắn khẽ nâng cằm, dựng chí giữa mày đã được vẻ qua một lần càng thêm đỏ tươi bắt mắt.

 

Ánh mắt Chu Kim Thịnh âm trầm nhìn thẳng hắn, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, trên mặt lại nở nụ cười, "Đó là tất nhiên! Chu gia đương nhiên hoan nghênh mỹ nhân như ngươi! Không biết công tử là vị Ca nhi nào của Diệp gia, sao có thể xinh đẹp dộng lòng người đến thế?"

 

Diệp Vân Thư trong lòng vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười e lệ, õng ẹo nói: "Chu công tử quá khen, ta là ca ca Vân Cẩm Diệp Vân Thư."

 

"Ồ, thì ra là Vân Thư công tử, vinh hạnh vinh hạnh!" Đôi mắt tràn ngập ý tức sâu xa dính trên người Diệp Vân Thư, Diệp Vân Thư mặt càng đỏ, trong lòng như nai con chạy loạn.

 

Không tồi, nhanh như vậy đã liếc mắt đưa tình. Cố Thanh Yến thầm cảm thấy buồn cười.

 

"Nhị vị vừa gặp đã thân, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự? Ta không quấy rầy nữa, cáo từ."

 

"Đợi đã!" Chu Kim Thịnh ngăn Cố Thanh Yến lại, "Ta có việc muốn nói với ngươi."

 

Cố Thanh Yến dùng ánh mắt dò hỏi, Chu Kim Thịnh ho nhẹ một tiếng: "Ngươi là một tiểu Ca nhi cầm nhiều hoàng kim như vậy sẽ không an toàn, không bằng gửi vào tiền trang Đại Thông? Thiếu chủ nhân của tiền trang Đại Thông là bạn tốt của ta, ngươi đem tiền gửi tuyệt đối an toàn!"

 

Hạt châu bàn tính đều nhảy trên mặt, Cố Thanh Yến vừa nghe liền biết Chu Kim Thịnh có chủ ý gì, vẻ mặt khó xử, nói: "Hảo ý của Chu công tử ta xin cảm tạ trước, nhưng lễ vật được ngự tứ không thể đổi bán hoặc cho tặng người khác, đem vàng có ấn ký được ngự tứ mang đi ký gửi tiền trang Đại Thông tiền e là đại bất kính với Hoàng Thượng, nếu bị phát hiện......"

 

Chu Kim Thịnh ngoài cười trong không cười: "Ta chỉ lo lắng mất trộm mà thôi, còn không phải lần trước trong nhà bị trộm đột nhập, còn bắt mất ngươi đi đó sao?"

 

Nếu như Diệp Vân Cẩm thật sự là bị người bắt đi, lời này nói ra lại chính là bóc trần vết sẹo của cậu, nhưng đây là Cố Thanh Yến tự biên tự diễn, Cố Thanh Yến lòng đầy sợ hãi nói: "Khi còn nhỏ nương ta từng được một ông lão mù tính cho ta một quẻ, nói ta ngày sau có một kiếp khó, gặp gỡ quý nhân có thể gặp dữ hóa lành, lúc trước ta còn không tin, không nghĩ lại ứng nghiệm!"

 

Cố Thanh Yến với giọng điệu cảm thấy cực kỳ may mắn nói: "Đây là trong họa có phúc! Ta ngoài ý muốn bị bắt đi lại có thể gặp được quý nhân bình yên vô sự, còn có thể được ban thưởng nhiều đến như vậy!"

 

"Tục ngữ có câu người tốt sẽ có phúc báo!" Cố Thanh Yến thâm sâu khẳng định.

 

Hai người nghe thấy lời này sắc mặt đều không tốt lắm, Cố Thanh Yến hài lòng xoay người rời đi.

 

Rất nhanh, tin tức Cố Thanh Yến rời khỏi Chu gia đã lan truyền, người ngoài đều nghĩ bởi vì đêm trước ngày đại hôn Cố Thanh Yến bị người cướp đi, nên bị người Chu gia ghét bỏ, ai cũng đồng cảm cho Cố Thanh Yến.

 

Mà Thẩm Ngọc lại nghe một chuyện khác, Diệp Vân Cẩm tuy rằng rời khỏi Chu gia, nhưng Chu gia vẫn còn một Ca nhi tướng mạo không tồi lưu lại Chu gia, nghe nói còn là huynh trưởng của Diệp Vân Cẩm.

 

Thẩm Ngọc chướng mắt loại phá gia như Chu Kim Thịnh, tâm hắn rất lớn, tuy rằng ngoài mặt ra vẻ cao ngạo xa cách bán nghệ không bán thân, nhưng thật ra cùng hắn tiếp xúc thân mật đều là quan lớn có thân phận địa vị, hoặc là hào môn giàu nhất một vùng! Kẻ hèn như Chu Kim Thịnh nào thỏa mãn được hắn, ở điểm này, hắn cực kỳ thông minh, phàm những ai cùng hắn phát sinh quan hệ, đều cho rằng hắn thật sự yêu thích mình mình, tuyệt nhiên không thể tưởng tượng được Thẩm Ngọc dưới vẻ ngoài lạnh lùng lại có thể ph*ng đ*ng đến vậy.

 

Cho tới nay, Thẩm Ngọc vẫn rất hưởng thụ sự theo đuổi của Chu Kim Thịnh, hắn biết với thân phận kỷ nam củ hắn sẽ không có khả năng gả vào Chu gia, nhưng Chu Kim Thịnh một ngày chưa cưới, hắn còn có thể hưởng thụ thêm một ngày sự theo đuổi của Chu Kim Thịnh.

 

Biết được Chu Kim Thịnh muốn cưới Diệp Vân Cẩm làm vợ, hắn không phải không cảm thấy tiếc, nhưng cũng không quá để ý, nhưng mà ai biết, Chu Kim Thịnh vẫn không từ bỏ ý định với hắn, vẫn luôn quấn lấy hắn! Vì thế hắn chẳng những bị người xỉ nhục, mà còn bị người Chu gia nghiêm khắc cảnh cáo, làm Ca nhi và khách nhân ở Lê Đường Uyển đều cười nhạo hắn!

 

Bây giờ, Diệp Vân Cẩm rời Chu gia, lại xuất hiện một Diệp Vân Thư, mà Chu Kim Thịnh ngày ngày vẫn gửi thư cho hắn, Thẩm Ngọc phiền không chịu nổi, càng thêm chán ghét Chu Kim Thịnh.

 

"Ngọc Nhi là bởi vì tiểu tử Chu gia kia mà không vui?"

 

"Đại nhân ngài không biết, rõ ràng là hắn chết vẫn muốn quấn lấy ta, người Chu gia lại đổi trắng thay đen, nói ta quấn lấy hắn không bỏ, còn uy h**p ta, nếu ta lại câu dẫn hắn, sẽ khiến cho ta không thể ngốc đầu lên được ở Lê Đường Uyển!" Khuôn mặt luôn lãnh đạm của Thẩm Ngọc lộ ra vẻ ủy khuất, "Dương đại nhân ngài không hiểu đâu."

 

Mỹ nhân nhíu mày buồn bực không vui, người thấy đau lòng, Dương đại nhân sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hắn, an ủi: "Sao ta lại không rõ chứ? Ngươi yên tâm, ta tất nhiên sẽ không để tên tiểu tử Chu gia kia sống dễ dàng! Tỷ tỷ hắn Chu Hoàng Hậu bất quá chỉ là cái hư danh Hoàng Hậu trước, phải nhìn sắc mặt Hoàng Thượng sống qua ngày, không quyền không thế. Phụ thân hắn chỉ là một tiểu quan tứ phẩm, nếu ngươi thật sự quá tức giận, ta giúp ngươi trút giận!"

 

Thẩm Ngọc vui mừng khôn xiết, nói: "Đại nhân nguyện ý giúp ta?"

 

"Đương nhiên, ngươi chính là tâm can bảo bối của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai?"

 

"Đại nhân, ngài thật là một người tốt! Gặp được ngài là may mắn của Ngọc Nhi!" Thẩm Ngọc rúc vào lòng ngực Dương đại nhân, trong mắt lấp lánh như ánh sao, "Trong lòng Ngọc Nhi chịu ủy khuất vẫn luôn không dám nói, sợ bị người cười nhạo ta chỉ là một kẻ bán rẻ tiếng cười không có mặt mũi nào mà tức giận."

 

"Nhưng Ngọc Nhi thật sự nhẫn nhịn đủ rồi! Hắn ỷ vào gia thế của mình luôn muốn bức ép Ngọc Nhi phục tùng, Ngọc Nhi liều chết không nghe hắn liền trào phúng ta, còn cố tình ở trước mặt người ngoài bày ra dáng vẻ rễ tình đâm sâu với ta!"

 

"Hắn phải thành thân với công tử Diệp gia còn không chịu buông tha cho ta!"

 

"Diệp công tử không giữ được tâm vị hôn phu của mình còn trách ta! Gã sinh ra đã tốt hơn ta, nhưng cũng không phải là lý do để gã khinh thường!"

 

Nói nói Thẩm Ngọc chợt trào nước mắt, còn nhỏ giọng nức nở.

 

Dương đại nhân vỗ nhẹ sống lưng hắn: "Được rồi, không khóc! Ta làm chủ cho ngươi! Người khi dễ ngươi ta sẽ giáo huấn thay ngươi!"

 

Khóe miệng cong lên đắc ý, Thẩm Ngọc õng ẹo nói: "Đại nhân, ngài đối với Ngọc Nhi thật tốt!"

Bình Luận (0)
Comment