Chương 135: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi
Với tính cách của Thẩm Ngọc, nếu thật sự muốn trả thù một người, tuyệt đối không chỉ cho người hành hung đơn giản như vậy, huống hồ hắn muốn trả thù là toàn bộ Chu gia.
"Ngươi nghe nói chưa? Lão gia lúc lâm triều bị người buộc tội! Suýt chút nữa mũ cánh chuồn cũng khó giữ được!"
"Thật hay giả?"
"Thật đến không giả được! Nghe nói bởi vì thiếu gia lưu luyến hoa lâu còn tranh giành tình cảm với người ta bị ngự sử Trương đại nhân bắt gặp được nên buộc tội! Hoàng Thượng đen mặt tại chỗ."
"Vậy lão gia ta có thể......"
"suỵt!"
Cố Thanh Yến vốn định hôm nay rời khỏi Chu gia thì nghe thấy hạ nhân Chu gia nhỏ giọng nói chuyện, bởi vì dạy con kém cõi, phụ thân Chu Kim Thịnh bị mấy đại nhân liên kết buộc tội.
Đương nhiên, chuyện này cũng nằm trong dự kiến của cậu.
Thẩm Ngọc làm khó dễ, hơn nữa Chu gia quả thực không sạch sẽ, điều này để mọi người bắt được nhược điểm, không chết cũng bị lột da, quan trọng nhất chính là, Hoàng Đế Lãnh Diệc Hàn này rất có thể bởi vì cậu mà lợi dụng chuyện này!
Một núi không thể chứa hai hổ, một hậu cung cũng không có khả năng có hai Hoàng Hậu, Lãnh Diệc Hàn vì trấn an lòng người nên đã khoan dung với Chu Hoàng Hậu, để nàng sống ở Tây cung, nhưng hiện tại Lãnh Diệc Hàn tìm được cậu rồi, cậu cảm thấy người nam nhân này sẽ không để bản thân vào thế khó, chắc chắn sẽ rửa sạch hậu cung, để Chu Hoàng hậu và các phi tần khác của Văn Đế nhường chỗ cho cậu!
Chu gia trong thời Văn Đế, vì trong nhà có một Hoàng Hậu, thân phận địa vị tăng cao, khẳng định không thiếu tham ô, nếu không Chu gia cũng sẽ không giàu nứt vách như vậy. Chu gia nhận hối lộ không phải số nhỏ, chỉ cần nghiêm tra nhất định có thể tìm ra không ít chứng cứ, chờ xem Lãnh Diệc Hàn hạ lệnh như thế nào.
Đời trước, Thẩm Ngọc bởi vì muốn trả thù Chu gia, lợi dụng kim chủ của mình giáng đòn này lên Chu gia, chức quan của Chu lão gia cũng vì vậy mà bị cắt, lại hoàn toàn không thể tưởng được người hại ông mất chức quan thế nhưng là Thẩm Ngọc ông vẫn luôn khinh thường.
Dưới sự thúc đẩy của cậu, Thẩm Ngọc càng căm ghét Chu gia hơn so với đời trước, cũng ra tay sớm hơn với Chu gia.
Thẩm Ngọc vốn là một thiếu gia xuất thân từ gia đình nghèo khó, tự thấy mình nên gả cho một người trong sạch, hưởng hết vinh hoa phú quý, lại lưu lạc đến giới phong trần, cũng may hắn có vài phần thông minh và tài văn chương, mới không trở thành kỹ nam bị vạn người cưỡi, mà là trở thành Thẩm công tử nổi tiếng gần xa của Lê Đường Uyển, nhưng mặc dù là như vậy, tính tình cao ngạo của hắn cũng không đổi, thậm chí càng trở nên nhạy cảm và có thù tất báo.
Chu Kim Thịnh chính là A Đẩu* đỡ cũng không đứng dậy được, mặc dù phụ thân hắn bị cách chức, Chu gia vẫn còn một Hoàng Hậu nương nương, hắn vẫn là quốc cữu gia, vinh hoa phú quý hưởng không hết, cùng gia nghiệp to lớn của Chu gia làm hậu thuẫn, cho nên đời trước mặc dù Chu gia chịu nhiều đả kích, Chu Kim Thịnh vẫn là một tên khốn kiếp, chọc Chu lão phu nhân và phụ thân hắn tức muốn chết.
(*Các bồ chịu khó lên gg tra thêm về ông vua A Đẩu này nha, là vua những lại bất tài)
Thú vui lớn nhất của Thẩm Ngọc, chính là một bên trả thù Chu gia, một bên nhìn Chu Kim Thịnh vây quanh hắn bằng vẻ ngu ngốc, đến cuối cùng Chu Kim Thịnh cũng không biết, Thẩm Ngọc hắn vẫn luôn si mê có bao nhiêu ác độc, thời điểm lăn lộn ở trên giường cùng nam nhân khác còn cười nhạo hắn vô dụng.
Hiện tại Thẩm Ngọc cũng chuẩn bị xem Chu Kim Thịnh bị chê cười, phàm là dính dáng đến Chu gia hắn đều nhìn không thuận mắt, đặc biệt là sau khi biết được Diệp Vân Cẩm đã giải trừ hôn ước với Chu Kim Thịnh, cảm giác ưu việt khi nam nhân ta đùa bỡn ngươi liều mạng lấy lòng lập tức đã không có, trong lòng đột nhiên thấy không vui, cũng ghi hận lên Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến cứ như vậy bị giận chó đánh mèo, cậu tất nhiên sẽ không xung đột trực diện với Thẩm Ngọc, bởi vì có Diệp Vân Thư tên ngốc này vẫn xem con dâu lớn Chu gia là miếng bánh ngon trong tầm tay!
Diệp Vân Thư và Thẩm Ngọc tính cách trái ngược, nhưng bọn hắn cũng có điểm tương đồng, nói chính xác, là đại đa số Ca nhi đều có điểm tương đồng, đó chính Ca nhi trời sinh đều có tính kiêu ngạo và thích được nuông chiều.
Tuy rằng Ca nhi trong xã hội địa vị thấp kém, so với nữ nhân không tốt hơn là bao, nhưng một Ca nhi dung mạo tuyệt thế, hoàn toàn có thể leo lên nhà quyền quý, thậm chí còn gả cho hoàng thân quốc thích.
Bọn họ từ nhỏ, đã được dạy dỗ giống một nữ nhi, rất ít có Ca nhi sau khi lớn lên muốn lập công danh hoặc là tòng quân, bởi vì trong thâm tâm, bọn học được sinh ra với cơ thể này là để sinh hài tử cho phu quân mình.
Diệp Vân Thư chính là loại Ca nhi điển hình này, từ nhỏ hắn đã bị so sánh với Diệp Vân Cẩm so sánh, dần dà, cũng sinh ra tấm tính so sánh đố kỵ, lòng dạ cũng chẳng lớn hơn Thẩm Ngọc co thù tất báo là bao.
"Ngày mai ngươi sẽ rời đi?"
Nhìn Diệp Vân Thư kinh ngạc trộn lẫn vui mừng, Cố Thanh Yến nhàn nhạt gật đầu, "Ngươi muốn cùng đi sao?"
"Ha ha, ta còn muốn ở lại kinh thành chơi thêm vài ngày." Đôi mắt Diệp Vân Thư lóe lên, "Ngươi đi thì đi nhanh lên! Đi rồi cũng đừng trở lại nữa! Bằng không người khác sẽ cười nhạo ngươi tiếc nuối vinh hoa phú quý của Chu gia!"
"Diệp công tử!"
Lúc này có tỳ nữ đến truyền lời: "Công tử sắp đi, thiếu gia nhà ta đặc biệt mở tiệc tiễn công tử."
Chu Kim Thịnh kia làm gì có lòng tốt như vậy, hơn phân nửa là Hồng Môn Yến.
Diệp Vân Thư sau khi nghe xong ánh mắt sáng lên, sợ Cố Thanh Yến không đi, vội vàng khuyên nhủ: "Ngươi tốt xấu gì cũng ở Chu gia lâu như vậy, hiện tại Chu công tử có lòng tốt tiễn ngươi, ngươi sẽ không từ chối chứ?"
Cố Thanh Yến do dự, cuối cùng nói với tỳ nữ: "Được, ta biết rồi, đa tạ thiếu gia nhà các ngươi."
Chu Kim Thịnh vốn muốn mượn cơ hội này dạy dỗ Cố Thanh Yến một chút, không ngờ đi cùng Cố Thanh Yến còn có Diệp Vân Thư.
"Chu công tử."
Diệp Vân Thư rõ ràng đã trang điểm tỉ mỉ, viên dựng chí giữa mày cũng được phác họa rất tinh tế, khi đối mặt với Chu Kim Thịnh có hơi e lệ, Chu Kim Thịnh không định phản ứng lại hắn.
"Ngươi thật sự phải rời khỏi Chu gia?"
Chu Kim Thịnh từ lúc bắt đầu sắc mặt đã rất khó coi, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm gương mặt như bạch ngọc không tì vết kia của Cố Thanh Yến, trong lúc nhất thời thế cũng cảm thấy không thua kém Thẩm Ngọc chút nào, ngược lại còn trong sáng thuần khiết hơn Thẩm Ngọc.
Đặc biệt là cặp mắt kia, đuôi mắt hơi cong, lông mi vừa dài vừa cong, đồng tử đen nhánh như lưu ly ngâm trong nước, tinh khiết thanh triệt lóng lánh sóng nước, khi không cười đoan trang tao nhã, khi cười rộ lên đẹp như rừng đào, làm người không thể rời mắt.
Hơn nữa danh khí của cậu trong lời đồn là ở trên eo, tuy rằng dáng đi không uyển chuyển yểu điệu như những Ca nhi được huấn luyện ở Lê Đường Uyển, nhưng lại có một phong vị rất khác.
Nếu nói Thẩm Ngọc là giả vờ cao ngạo lạnh lùng, thì hiện giờ Cố Thanh Yến ôn nhu nho nhã mang theo tinh tế mị hoặc, muốn biết phẩm vị tinh tế như thế nào phải nếm thử mới biết.
Đáy mắt Chu Kim Thịnh xẹt qua một tia mờ ám.
Một Ca nhi xinh đẹp như vậy sao hắn có thể buông tha được? Ít nhất cũng phải đợi hắn chơi xong, rồi mới để cậu lăn khỏi cửa Chu gia!
Chu Kim Thịnh bưng chén rượu một hơi cạn sạch, nhìn Cố Thanh Yến bằng ánh mắt nóng bỏng, trong lòng Diệp Vân Thư thầm ghi hận.
Hắn liếc nhìn Cố Thanh Yến, cầm chén rượu tiến sát bên người Chu Kim Thịnh, "Chu công tử, ta cũng kính ngài một ly."
Chu Kim Thịnh nhướng mày, Diệp Vân Thư và Diệp Vân Cẩm là huynh đệ, nhưng hai người lớn lên không giống nhau chút nào.
Nếu không có Diệp Vân Cẩm còn đỡ, so sánh với Diệp Vân Cẩm, Diệp Vân Thư ngoại trừ viên dựng chí màu đỏ lóa mắt giữa mày kia, quả thực không có chỗ nào sánh bằng.
Hơn nữa thái độ của hắn quá dễ dãi, Chu Kim Thịnh thật sự không có nổi chút hứng thú.
Đối phương chỉ liếc nhìn hắn một cái liền thu hồi tầm mắt, động tác kính rượu của Diệp Vân Thư cứng đờ vì xấu hổ, nhưng hắn không thể từ bỏ cơ hội tốt, mặt dày liều mạng rót rượu cho Chu Kim Thịnh.
"Vân Cẩm, ngươi ở lại đi." Chu Kim Thịnh đã uống không ít, nhân lúc say rượu liền muốn động tay động chân.
Cố Thanh Yến nhíu mày tránh đi cái tay đang duỗi ra của hắn, lạnh lùng nói: "Chu công tử, ngươi uống say rồi, ta bảo hạ nhân đưa ngươi về."
"Về? Đi về phòng ngươi? Được!" Chu Kim Thịnh cười gian tà: "Ta biết ngươi luyến tiếc ta mà!"
Cố Thanh Yến đứng lên, lớn tiếng gọi người: "Người đâu! Thiếu gia các ngươi uống nhiều quá, còn không mau đưa hắn về!"
Diệp Vân Thư chặn lại: "Ta có thể đưa Chu công tử về, không cần làm phiền người khác."
Cố Thanh Yến chần chờ nói: "Như vậy sao được, ngươi là một Ca nhi chưa xuất giá sẽ không tiện lắm......"
"Có cái gì mà không tiện? Chẳng lẽ Chu công tử sẽ làm gì ta sao?!" Diệp Vân Thư hừ lạnh một tiếng, tiến lên đỡ Chu Kim Thịnh.
"Nhưng mà......" Cố Thanh Yến còn muốn giả vờ khuyên can một chút, Diệp Vân Thư đã đỡ Chu Kim Thịnh đi rồi.
Rất tốt, chúc các ngươi có một đêm vui vẻ. Cố Thanh Yến mỉm cười.