Chương 136: Thêm dầu vào lửa
Đáng tiếc thế giới này không thể ghi hình, nếu không Cố Thanh Yến thật sự muốn quay lại thời khắc mãnh liệt của hai người đưa cho Thẩm Ngọc, để hắn dời bớt hỏa lực.
Gió đêm thổi bay sợi tóc trên má thiếu niên, thiếu niên thần thái sáng láng, ánh mắt lóe sáng, ngay sau đó, khóe miệng đang tươi cười của cậu chợt cứng lại.
Nam nhân lạnh mặt, ngồi trên nóc nhà, tay trái cầm chén rượu lưu li, tay phải cầm bầu rượu, một mình uống rượu dưới ánh trăng.
Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, nơi y ngồi vừa đúng lúc có thể nhìn thấy cậu cùng Diệp Vân Thư, và Chu Kim Thịnh uống rượu.
Cố Thanh Yến không khỏi thương xót cho Chu Kim Thịnh, nếu vừa rồi Chu Kim Thịnh thật sự động thủ với cậu, cái đầu trên người Chu Kim Thịnh e là đã không còn.
Cho dù không có thân phận Hoàng Đế, ở trước mặt Lãnh Diệc Hàn, một trăm Chu Kim Thịnh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết.
Cố Thanh Yến nhẹ giọng hỏi: "Sao lại uống rượu một mình?"
Lãnh Diệc Hàn mặt không cảm xúc đáp: "Không ai bồi."
Cố Thanh Yến khẽ cười: "Không biết ta có vinh hạnh này, được cùng đại hiệp uống rượu hay không?"
Lãnh Diệc Hàn trực tiếp kéo cậu qua, đặt lên đùi, hớp một ngụm rượu rồi phủ kín môi cậu.
Mùi rượu thơm ngào ngạt tinh khiết nam nhân bá đạo truyền qua.
Cố Thanh Yến bắt lấy xiêm y của y, ưm ư r*n r*. Hai ngụm rượu nuốt xuống bụng, lúc ấy cả người đều nóng lên.
Vốn là ngắm trăng uống rượu đơn thuần, môi lưỡi triền miên làm d*c v*ng trỗi dậy, Cố Thanh Yến bị hôn đến cả người nhũn ra, hai mắt ướt đẫm, khóe mắt hiện lên x**n t*nh dào dạt.
Lãnh Diệc Hàn dùng chóp mũi cọ nhẹ lên mặt cậu, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn chậm rãi vang lên: "Đi đến phòng ngươi?"
"Ừm." Cố Thanh Yến mềm giọng lên tiếng, được Lãnh Diệc Hàn ôm bay xuống.
Rượu là rượu mạnh, sắc mặt Cố Thanh Yến ửng hồng, nóng đến mức muốn cởi hết quần áo. Lãnh Diệc Hàn nhìn bờ vai mượt mà trắng nõn của cậu, hầu kết lăn lộn: "Đừng cởi, đêm sương xuống dễ cảm lạnh."
"Ngươi ôm ta sẽ không lạnh nữa." Cố Thanh Yến cười khẽ, ánh mắt mê hoặc như tơ.
Đôi mắt Lãnh Diệc Hàn tối lại: "Đừng câu dẫn ta, định lực của ta không tốt đâu."
"Định lực không tốt?" Cố Thanh Yến vươn hai tay ôm lấy cổ y, nhả khí như lan, "Nhưng ta nghe người ta nói, đã từng có một cung nữ khuôn mặt lanh lợi dáng người lả lướt mặc sa y mỏng manh ướt đẫm ở trước mặt Minh Hoàng, Minh Hoàng đến nhìn cũng không nhìn, còn sai người kéo cung nữ cả gan dám mê hoặc mình xuống tùng xẻo......"
Lãnh Diệc Hàn kéo chăn che lại cho cậu, giọng nói khàn khàn: "Được hay không, đến lúc đó ngươi tự mình thử sẽ biết."
"Bây giờ thử không được sao?" Cố Thanh Yến cắn một ngụm lên hầu kết y.
Lãnh Diệc Hàn hít một ngụm khí lạnh: "Ngoan, đừng làm loạn."
Cố Thanh Yến cười rộ lên, cậu chỉ là nhân lúc say đùa giỡn một chút. Nơi này là Chu gia, Chu Kim Thịnh đang cùng Diệp Vân Thư chơi bời, cậu không muốn ở cái nơi quỷ quái này cùng Lãnh Diệc Hàn giao lưu sâu sắc.
Hai người chơi đùa một lúc cuối cùng ôm nhau ngủ, vừa ngủ đã bình mình.
Bên kia Chu Kim Thịnh có một đêm chiến đấu kịch liệt, ngày hôm sau, Chu Kim Thịnh đầu đau muốn nứt ra, mở mắt, lập tức cảm giác được trong lòng ngực mình đang ôm một người.
Hai người trên dưới đều tr*n tr**ng, Chu Kim Thịnh sau cơn say, cả người vẫn còn choáng, làn da non mịn trong lòng ngực cùng hương thơm quyến rũ trên người Ca nhi làm hắn lập tức thú huyết sôi trào, xoay người bắt đầu tiến hành một trận chiến kịch liệt mới.
Trong đầu Chu Kim Thịnh tràn ngập khoảnh khắc l*m t*nh mãnh kiệt đêm qua, cười dữ tợn nói: "Ngươi rốt cuộc cũng là của ta, ta xem lần này ngươi còn chỗ nào để trốn!"
Một đêm qua đi, trong phòng nơi nơi đều là mùi d*m d*c, Chu Kim Thịnh sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cần tưởng tượng đến hắn chơi được Diệp Vân Cẩm, Chu Kim Thịnh cười càng đắc ý.
"Chu công tử, nhẹ chút......"
Âm thanh vô cùng quyến rũ, rót vào tai nam nhân nghe càng thêm k*ch th*ch, nhưng lại như một chậu nước lạnh tạt vào mặt Chu Kim Thịnh nháy mắt tỉnh táo lại.
Hắn khó tin trừng lớn mắt, người ánh mắt mê man dưới thân hắn, người có gương mặt quyến rũ kia căn bản không phải Diệp Vân Cẩm, mà là Diệp Vân Thư ca ca Diệp Vân Cẩm!
Cảnh tượng tối qua say rượu đều hiện lên rõ mồn một, là Diệp Vân Thư kiên trì muốn dìu hắn trở về!
Tiện nhân này nhân lúc hắn say rượu câu dẫn hắn!
Diệp Vân Thư lúc này đang sung sướng, sao có thể đồng ý cho hắn dừng lại, lời lẽ d*m đ*ng không ngừng k** r*n, còn cố ý dùng hai đùi quấn chặt lấy Chu Kim Thịnh, Chu Kim Thịnh nổi trận lôi đình, lập tức trở nên tàn nhẫn.
"Đồ đê tiện không biết liêm sỉ! Lão tử sẽ cho người như ngươi mong muốn! Để ngươi tận hưởng thật tốt một phen!"
Ở mặt này Chu Kim Thịnh vốn có chút h*m m**n ngược đãi, lần này hắn rất vất vả bắt được ' Diệp Vân Cẩm ', đã sớm tính toán phải giáo huấn cậu một trận, lại không ngờ rằng lại là một người khác!
Chu Kim Thịnh càng nghĩ càng giận, cố ý tra tấn, Diệp Vân Thư lúc bắt đầu còn hưởng thụ, đến cuối cùng không thể không sợ bị chơi hỏng mà xin tha.
Ngoài cửa hai nha hoàn đến hầu hạ nghe thấy âm thanh bên trong đều kinh ngạc không thôi, thiếu gia đang ở bên trong với ai? Với động tĩnh này, thiếu gia là muốn chơi chết người ta sao!
Một lát sau bên trong truyền đến tiếng khóc kêu cứu, dần dần trở nên thê lương hoảng sợ, hai nha hoàn toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
"Cứ tiếp tục như vậy sẽ lấy mạng người mất!"
"Nhưng làm sao bây giờ? Vào lúc này thiếu gia nhất định sẽ không nghe khuyên đâu!"
"Không thì, đi mời lão gia lại đây?"
"Ngươi điên rồi! Nếu để thiếu gia biết, nhất định sẽ lột da chúng ta!"
"Nhưng vị kia công tử bên trong kia thật sự sắp chết rồi, chũng ta cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm!"
Ngay lúc tỳ nữ sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh, không biết nên làm sao, phía trước đột nhiên có một người hầu đi tới, vội vội vàng vàng chạy tới nói đại phu nhân Vương thị của Diệp gia đang tìm đại công tử Diệp Vân Thư Diệp gia.
Hai nha hoàn lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch, rốt cuộc hiểu rõ, người bên trong không phải Diệp Vân Cẩm, mà là huynh trưởng Diệp Vân Thư của cậu!
Chuyện này không đúng, tuy rằng Diệp Vân Cẩm đã không phải là Thiếu phu nhân tương lai của Chu gia, nhưng Diệp Vân Thư cũng không phải người được chọn làm thiếu phu nhân Chu gia, hắn lại là huynh trưởng Diệp Vân Cẩm, ban đầu là lấy danh nghĩa Diệp Vân Cẩm ở lại Chu gia, Diệp Vân Cẩm rời đi, hắn đến khách quý cũng không tính, làm sao có thể trèo lên giường thếu gia nhà bọn họ?
Nếu để lão phu nhân và lão gia biết chuyện này......
Hai nha hoàn sợ tới mức chân tay mềm nhũn, hạ nhân kia cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vội vàng vàng nói: "Ta, ta đi bẩm báo lão phu nhân!"
Lão gia Chu gia bởi vì chuyện bị buộc tội mà tâm tình phiền muộn, hạ nhân cũng không dám làm phiền ông, mẹ ruột Chu Kim Thịnh mất sớm, di nương trong nhà không phải chủ tử chân chính không thể quản lý, Chu gia cũng chỉ có một mình lão phu nhân là có thể chủ trì đại cục......
Chỉ sợ vì chuyện này lão phu nhân tức chết mất!
Chuyện lớn như vậy, hai nha hoàn cũng không dám đi vào nói cho Chu Kim Thịnh, chỉ có thể đứng ở cửa nghe động tĩnh bên trong, cảm thấy hoang mang lo sợ.
Được Cố Thanh Yến thông báo Vương thị vội vã lại bắt gian, hai nha hoàn vội vàng tiến lên ngăn lại: "Nơi này là viện của đại thiếu gia chúng tôi, bà là người phương nào? Dám xông vào làm loạn!"
"Ta tới tìm cháu trai lớn của ra! Hắn đang ở bên trong! Các ngươi mau tránh ra!"
Người hầu Cố Thanh Yến sắp xếp đi thông báo cho Vương thị bị Vương thị hiểu lầm là chủ ý của Diệp Vân Thư, biết Diệp Vân Thư và Chu Kim Thịnh tối hôm qua ở chung phòng suốt đêm, Vương thị lập tức ngầm hiều, vô cùng lo lắng chạy tới!
Diệp Vân Thư trở thành con dâu lớn Chu gia tuyệt đối tốt hơn Diệp Vân Cẩm trở thành con dâu lớn Chu gia nhiều! Càng có lợi cho bà!
Vương thị đẩy hai nha hoàn ra, chạy đến đẩy cửa.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Diệp Vân Thư cùng âm thanh tục tĩu thô lỗ của nam nhân, có thể tưởng tượng được tình cảnh bên trong ' kịch liệt ' như thế nào, Vương thị đại hỉ, càng dùng sức ——
Cửa vừa mở ra, người bên ngoài đều sợ ngây người.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí d*m d*c, Chu Kim Thịnh đè trên người Diệp Vân Thư, khuôn mặt nham hiểm mà hưng phấn, có người đẩy cửa ra cũng chưa nhận ra.
Diệp Vân Thư dưới thân hắn khóc lóc cực kỳ thê thảm, trên cơ thể lắp kín dấu vết h**n ** cùng với vết xanh tím do bị cố tình cấu véo, nhìn rất ghê người.
Trong miệng Chu Kim Thịnh hãy còn phun ra những lời ô uế, sau đó thậm chí còn nói: "Nếu đệ đệ người không muốn ở lại, thì ngươi thay hắn hầu hạ thật tốt bổn thiếu gia! Nên bảo gã học hỏi bộ dạng dâm tiện này của người, Ca nhi Lê Đường Uyển cũng không thèm ch* bằng người......"
"Ngươi, các ngươi!"
Vương thị đưng ở cửa sắc mặt trắng bệch, sau đó cao giọng thét chói tai, run rẩy ngón tay chỉ vào Chu Kim Thịnh chửi ầm lên, hiển nhiên một màn này đã đánh sâu vào bà.
"Không bằng cầm thú! Chu gia các ngươi khinh người quá đáng như vậy sao?"
"Người đâu, người đâu mau tới đây! Đều đến xem đại thiếu gia Chu gia huỷ hoại Ca nhi trong sáng nhà chúng ta như thế nào nè!"
"Vân Thư đáng thương của ta! Sau này con làm sau gả chồng đây!"
Vương thị khóc kêu muốn lên đánh Chu Kim Thịnh, nhưng trên thực tế, trong lòng đã nở hoa.
Thành công bắt gian trên giường, Chu gia thế nào cũng đến cưới Diệp Vân Thư!
Diệp Vân Thư cuối cùng cũng đạt thành mục đích của hắn, thành công lên giường với Chu Kim Thịnh, nhưng có lẽ hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Chu Kim Thịnh lại là kẻ cuồng ngược đãi, hiện tại chỉ sợ trong lòng hắn cũng chết tâm rồi.
Vương thị la to, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn từ xa truyền đến, trong mắt hiện lên ý cười.
Người nên tới cuối cùng đãtới, hôm nay bà phải bắt Chu gia tỏ rõ thái độ!
"Thiếu gia!" Có người kinh hãi kêu lên.
"Lão phu nhân tới, lão phu nhân......"
Chu Kim Thịnh lúc này mới nghe thấy động tĩnh, sắc mặt dưới kinh ngạc đều thay đổi, quay đầu lại càng bị dọa ngây người.
Vốn dĩ lão phu nhân nghe người hầu bẩm báo, vội vàng chạy tới, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một màn này.
Lão phu nhân đứng ở cửa, cũng bị một màn trước mặt dọa sợ ngây người, khiếp sợ qua đi chính là phẫn nộ khó có thể miêu tả, "Nghiệp chướng!"
"Tổ, tổ mẫu......"
Chu Kim Thịnh hoảng hốt vội vàng xuống khỏi người Diệp Vân Thư.
Hắn vừa động, toàn bộ dấu vết trên người cả hai đều lộ ra, mấy nha hoàn nhỏ giọng thét lên che mặt quay đầu đi.
Lão phu nhân sắc mặt càng khó coi.
Cái đồ hỗn trướng trước mặt này, thật sự là tôn nhi bà yêu thương nhất sao?
Chu lão phu nhân tức giận run người: "Đừng gọi ta là tổ mẫu! Từ hôm nay trở đi, ta không có đứa cháu khốn nạn như ngươi! Ngươi cút ra khỏi Chu gia cho ta!"
Chu Kim Thịnh cuối cùng cũng biết sợ, phịch một tiếng quỳ xuống đất, "Tổ mẫu, tổ mẫu con sai rồi, xin ngài tha thứ cho tôn nhi lần này đi, con là bởi vì uống rượu say......"
Nói tới đây, Chu Kim Thịnh bỗng nhiên ý thức được gì đó, vội vàng chỉ vào Diệp Vân Thư đang nửa chết nửa sống trên giường nói: "Đều là tại tiện nhân đó câu dẫn con! Là hắn hãm hại con! Không liên quan tới con đâu tổ mẫu!"
Chu Kim Thịnh là nhi tử duy nhất của Chu gia, từ nhỏ đến lớn nhận được sủng ái, cũng được giao cho trọng trách và hy vọng quan trọng nhất của Chu gia, Chu Hoàng Hậu ở trong cung không quá tốt, tự nhiên cũng hy vọng đệ đệ duy nhất của nàng có thể mang chút vinh quang về cho nàng, vì thế nhọc lòng không ít vì hắn.
Trước đây mỗi lần Chu Kim Thịnh gặp rắc rối, bị răn dạy một trận, cứ như vậy qua đi, tự nhiên sẽ có người giúp hắn thu thập cục diện rối rắm, bằng không có thể thế nào đây? Chu phụ cưới vài di nương, nhưng trước sau vẫn không thể sinh hạ nhi tử, năm trước khó khăn lắm mới có được một đứa trẻ, kết quả là một Ca nhi bị chết non, Chu phụ cũng lực bất tòng tâm.
Chỉ cần không gây ra đại họa, Chu Kim Thịnh vẫn là thiếu gia Chu gia, nếu không Chu gia đi đâu tìm một người thừa kế đây?
Chu Kim Thịnh là một kẻ không bao giờ học từ sai lầm của mình, hơn nữa ỷ vào mình là con trai duy nhất của phụ thân hắn, nên càng vô pháp vô thiên.
Nhưng cảnh tượng hôm nay, loạn hơi quá đà, đặc biệt là còn bị người bắt quả tang ngay tại trận!
"Làm sao vậy?" Cố Thanh yến cố ý chọn thời gian hoàn hảo xuất hiện nghi hoặc nói.
Vương thị vừa thấy cậu đến, lập tức lớn tiếng khóc nói: "Vân Cẩm à sao bây giờ con mới đến? Huynh trưởng con hắn, hắn......" Nói chưa xong đã che mặt khóc thút thít.
Cố Thanh Yến bước nhanh tới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ta đang muốn chào từ biệt lão phu nhân, hạ nhân nói lão phu nhân đang ở bên này, nên ta đến xem thử."
"Chu đại thiếu gia hắn làm bẩn Vân Thư rồi! Ngươi nhìn xem! Ngươi nhìn xem!" Vương thị chỉ vào trong phòng khóc đến hụt hơi.
Cố Thanh Yến lúc này mới nhìn theo hướng bà chỉ, sau đó sắc mặt đại biến, cảm thấy xấu hổ dời mắt đi, tức giận nói: "Chu công tử, tối hôm qua huynh trưởng ta có lòng tốt đưa người về, ngươi sao có thể làm nhục hắn như vậy?!"
Cố Thanh Yến quay đầu nhìn về phía Chu lão phu nhân, chất vấn: "Lão phu nhân, con kính người là trưởng bối, vẫn luôn dành sự kính trọng cho người, nhưng hôm nay nếu ngài không thể giải thích với con chuyện này, Diệp gia con nhất định sẽ không để yên!"
Ban đầu bởi vì chuyện Thẩm Ngọc, Hoàng Hậu nương nương đã không ngừng dặn dò người Chu gia phải quản giáo thật tốt Chu Kim Thịnh, bên này Chu phụ mới bị luận tội vì không biết dạy con, Chu Kim Thịnh quay đầu liền ngủ với huynh trưởng Diệp Vân Thư của Diệp Vân Cẩm, hơn nữa còn rõ như ban ngày, đã tra tấn người ta thành cái dạng này!
Bây giờ, lão phu nhân vô cùng đau đớn, đã hoàn toàn thất vọng với hắn!
Quản gia vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng đi bẩm báo Chu lão gia, Chu lão gia nghe vậy, ôm ngực đau đớn, gần như không thở nổi, sau một lúc lâu mới quát lên giận dữ ta không có đứa con trai này, bảo nó cút đi.
Trước mắt bao người, bất kể Chu Kim Thịnh giải thích thế nào cũng vô dụng, dưới tình thế cấp bách hắn mạnh tay kéo Diệp Vân Thư đang xuấy hổ cuộn tròn trên giường, ấn hắn lên mặt đất, ngũ quan vặn vẹo bảo hắn giải thích là tự hắn quyến rũ, Diệp Vân Thư đáng thương vừa mới bị tra tấn thành như vậy, ngay cả nói cũng nói không ra lời.
"Tiện nhân ngươi! Bảo ngươi nói chuyện có nghe hay không! Mau giải thích cho lão phu nhân, có phải ngươi câu dẫn hãm hại ta hay không? Hả! Mau nói đi!" Chu Kim Thịnh mắng xong lúc sau lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập lệ khí phẫn nộ trừng về hướng Cố Thanh Yến, không quan tâm mà thoá mạ: "Còn có tiện nhân ngươi! Đều là hai người các ngươi thông đồng! Chính ngươi không muốn hầu hạ bổn thiếu gia, nên xúi ca ca ngươi câu dẫn ta, còn không phải là vì muốn leo lên Chu gia ta sao! Ta nói cho các ngươi biết, Chu Kim Thịnh ta cho dù cưới Ca nhi Lê Đường Uyển, cũng sẽ không cưới họ Diệp các ngươi!"
Cố Thanh Yến lại tức đáp lời, "Chu thiếu gia ngươi đừng ngậm máu phun người! Tối hôm qua rõ ràng là ngươi nói muốn mở tiệc tiễn ta! Kết quả là muốn chuốc rượu ra!"
"Huynh trưởng ta biết ta không uống được nên giúp ta chắn rượu, sau đó lại còn có lòng tốt đưa người uống say là ngươi về phòng! Ngươi đổi trắng thay đen, làm nhục hai người chúng ta như vậy! Ngươi quả thực không bằng cầm thú!"
"Ngươi cái đồ tiện......"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Chu lão phu nhân vung quải trượng, đánh thật mạnh vào người Chu Kim Thịnh.
Chu Kim Thịnh chưa từng chịu ấm ức như vậy, lập tức rống giận: "Tổ mẫu người già nên hồ đồ rồi sao? Vậy mà đi giúp đỡ người ngoài!"
"Ngươi, ngươi cái đồ nghiệp chướng!"
Lão phu nhân giận quá màngất xỉu, bọn hạ nhân hô lớn lão phu nhân đồng thời đi gọi đại phu, hiện trường một mớ hỗn loạn.
Cố Thanh Yến thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng trực tiếp xoay người rời đi, trong mắt người ngoài, Cố Thanh Yến đương nhiên là vì không chịu được loại oan ức này cho nên mới không từ mà biệt, chỉ là cChu lão phu nhân ngất xỉu, nên cũng không ai quan tâm đến cậu.