Chương 164: Thật kh*ng b*
Cảm giác nguy cơ nghiêm trọng buộc Văn Vũ kìm nén căm hận ghen ghét trong lòng suy nghĩ mọi cách tìm kiếm Cố Thanh Yến, hắn đã hạ xích trói linh trên người Văn Đường, mà chìa khóa đang trong tay hắn, hắn thông qua cảm ứng đặc thù giữa hai bên xác định được vị trí của Cố Thanh Yến.
Văn Vũ không nghi ngờ xích khóa linh sẽ xuất hiện vấn đề, bởi vì thứ này được phát hiện trong Tàng Bảo Các của Văn gia, hắn vì trả thù Văn Đường nên cho cậu nếm mùi vị của xích khóa linh, hiệu quả rất tuyệt, Văn Đường không cách nào điều động linh lực, bị hắn tàn nhẫn giẫm đạt dưới chân, hắn bóp nát Nguyên Anh của Văn Đường dễ như trở bàn tay!
Cho nên trong mắt Văn Vũ, Cố Thanh Yến mới là kẻ phùng má giả làm người mập! Rõ ràng Nguyên Anh đã vỡ, đan điền lọt gió lại còn muốn làm thủ lĩnh của một giáo phái!
Lần này hắn nhất định phải bắt Văn Đường sống không bằng chết, cũng để cho Tạ Triều Sinh thấy rõ người mà hắn xem là có tài có sắc là dạng phế vật!
"Đi!"
Tạ Vô Diễn đưa Cố Thanh Yến đến nơi sâu nhất của thiên linh bí cảnh—— Linh Thứu sơn! Nơi này có ảo trận mạnh nhất bí cảnh, khác với cảnh sắc tựa như ảo mộng của tiên cảnh, Linh Thứu sơn như bức tranh thủy mặc sắc màu rực rỡ, nhưng không chỉ đơn thuần là hai màu trắng đen, những nơi trắng đen đan xen mà bạn được chứng kiến, đậm nhạt thích hợp, trong sắc đen sẫm có ánh sáng di chuyển, nhẹ nhàng đầy màu sắc, đánh vào thị giác một cảm giác chấn động đặc biệt.
Cố Thanh Yến còn chưa tỉnh lại, vài sợi tóc dài đen nhánh rơi rụng trên gương mặt, tô điểm thêm cho gương mặt trắng nõn mịn màng càng thêm hoa lệ.
Công hiệu của Tím Hoàng Kim Tinh cực mạnh, thanh niên chưa thể hoàn toàn hấp thụ, lúc cùng mình song tu, đã giúp cậu luyện hóa một nửa, còn lại để tự cậu chậm rãi hấp thu, hơn nữa linh lực có được từ chính mình, thanh niên cả người tràn đầy năng lượng.
Nhiều linh lực tràn ngập như vậy tụ lại trong Nguyên Anh nho nhỏ là rất thống khổ, cho nên Tạ Vô Diễn cố tình mang Cố Thanh Yến đến nơi này tĩnh dưỡng.
Trung tâm của ảo trận là một khối Hỏa Diễm Ngọc mang về từ Cực Hàn Chi Địa, Tạ Vô Diễn đặt người lên trên, mình ngồi một bên canh chừng.
Đột nhiên bên ngoài Linh Thứu sơn có linh lực bùng nổ, còn có người quát to, sắc mặt Tạ Vô Diễn trầm xuống.
"Văn Đường ngươi lăn ra đây cho ta! Ta biết ngươi trốn ở chỗ này!"
"Sao nào? Không dám ra gặp người? Là sợ ta vạch trần ngươi sao?"
"Ta đếm đến ba, ngươi còn không ra, ta sẽ......"
Âm thanh quá ồn ào, Tạ Vô Diễn bố trí một trận pháp cho Cố Thanh Yến xong mới cau mày đi ra ngoài nhìn Văn Vũ đang lên cơn.
Vừa nhìn thấy có bóng người xuất hiện, Văn Vũ không nói hai lời vung lưỡi kiếm qua, "Keng" một tiếng, linh lực giảo hoạt bị Tạ Vô Diễn dùng Trầm Uyên loại bỏ.
"Là ngươi?" Văn Vũ khó tin đánh giá trên dưới Tạ Vô Diễn, "Sao ngươi có thể vận dụng linh lực? Ngươi tu luyện sao?"
Tạ Vô Diễn mặt không đổi sắc đứng ở kia, cũng không trả lời.
Trong lòng Văn Vũ vô cùng hoảng loạn, thế gian này hẳn là chỉ có mình hắn là người trọng sinh dùng hư linh căn mới có thể bước vào con đường tu luyện, vì sao một tên quê mùa như Tạ Vô Diễn cũng có thể tu luyện?
Trước đây khi hắn chọn hôn phu cho Văn Đường đã cố tình chọn phàm phu tục tử vĩnh viễn không có khả năng tu luyện!
"Tạ sư đệ!" Một tiếng kêu to từ rất xa kéo suy nghĩ bất an của Văn Vũ trở về, hắn giương mắt nhìn, là đám người đại đệ tử Triệu Tiến Thạch của Văn Đường.
"Tạ sư đệ! Ngươi có nhìn thấy Lâu chủ không?" Triệu Tiến Thạch vui vẻ nhảy từ trên thân kiếm xuống. Tiến vào bí cảnh mấy ngày nay, hắn mang theo sư đệ sư muội trong lâu một đường tìm kiếm bảo vật, trong lúc ấy cũng vài lần gặp nguy hiểm, may mắn cuối cùng tất cả đều an toàn, cũng thu hoạch được một ít linh thảo Tiên Khí.
"Lâu chủ ở bên cạnh ta." Biết hắn thật lòng quan tâm Cố Thanh Yến, Tạ Vô Diễn bình tĩnh đáp, "Lâu chủ ăn tiên lộ cực kỳ trân quý, đang luyện hóa, chúng ta đừng đi quấy rầy cậu ấy."
"Thì ra là thế, vậy là tốt rồi!"
Triệu Tiến Thạch vừa định thở phào, Văn Vũ bên kia đột ngột bật cười to ra tiếng.
"Ha ha ha ha ha ha! Thì ra là thế! Thì ra là thế!"
Triệu Tiến Thạch cùng các đệ tử khác lúc này mới nhìn thấy Văn Vũ và các đệ tử môn hạ đứng bên kia, nhìn bọn họ không có ý tốt.
Kim Nguyệt Lâu bọn họ và Văn Vũ từ trước đến nay không qua lại, có Lâu chủ ở chỗ này, Triệu Tiến Thạch căn bản không sợ Văn Vũ, mà lấy ra khí thế đại sư huynh hỏi Văn Vũ: "Văn chân nhân cũng ở đây sao?"
"Bổn tọa ở đây, nếu bổn tọa không ở đây, nào có cơ hội xem trò cười của Văn Đường chứ?" Văn Vũ cười đến là càn rỡ, "Lâu chủ tốt của các ngươi chẳng phải đang hấp thu linh dịch vội vàng luyện hóa gì cả, mà là bị sư đệ tốt của ngươi hút sạch đó! Ha ha ha ha ha ha ha!"
"Có ý gì?" Sắc mặt Triệu Tiến Thạch đột nhiên thay đổi, vội vàng quay đầu nhìn Tạ Vô Diễn.
"Một tên quê mùa không hề có linh căn đột nhiên bước vào con đường tu tiên, còn không phải là dùng phương pháp song tu, hút sạch Văn Đường, chiếm linh căn của gã chiếm làm của riêng sao!" Trên mặt Văn Vũ tràn đầy hả hê, không chút nào che giấu niềm vui khi người gặp họa của mình, "Ngươi còn không nhanh chân đi xem Lâu chủ của ngươi? Nói không chừng gã đã chết từ lâu rồi!"
"Tạ sư đệ, có thật vậy không?" Triệu Tiến Thạch nóng nảy, chạy tới lôi kéo cổ áo Tạ Vô Diễn, tức giận, "Ngươi hút sạch Lâu chủ rồi?"
Các đệ tử Kim Nguyệt Lâu còn lại cũng ồn ào lên tiếng.
"Hay cho con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa nhà ngươi! Lâu chủ đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi vậy mà lại lấy oán trả ơn?"
"Mau mang chúng ta đi gặp Lâu chủ! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi!"
Tạ Vô Diễn nhẹ nhàng kéo tay Triệu Tiến Thạch ra, "Văn Vũ nói các ngươi cũng tin?"
Triệu Tiến Thạch sửng sốt, Tạ Vô Diễn lạnh lùng nói: "Hắn xuất hiện trước các ngươi một bước, ở đây lớn tiếng chửi mắng, muốn Lâu chủ lăn ra đây, các ngươi đừng bị hắn dắt mũi."
Đây rõ ràng là quan tâm quá sẽ loạn, Tạ Vô Diễn cũng không để ý đến sự công kích của Triệu Tiến Thạch và các đệ tử, nhưng đối với Văn Vũ, y sẽ không dễ dàng buông tha.
Văn Vũ thấy y một câu đã trấn an được các đệ tử Kim Nguyệt Lâu, trong lòng càng bốc hỏa, thấy châm ngòi không thành liền thay đổi chiến thuật.
"Ồ, xem ra mùi vị của Văn Đường không tồi nha, xem cách ngươi bảo vệ đệ tử Kim Nguyệt Lâu kìa, thế nào, ngươi định chọn Văn Đường làm đạo lữ?" Văn Vũ nhướng mày, trong mắt toàn là khinh miệt, "Ngươi chỉ là một dã phu Văn Đường sao có thể xem trọng? Cùng lắm cũng chỉ xem ngươi như tên sủng nô làm ấm giường mà thôi?"
Lúc trước Cố Thanh Yến châm biếm mình trước mặt tám đại thế gia, Văn Vũ nhớ rất rõ ràng, đây sẽ là cơ hội cho hắn phản công.
"Dù sao làm nam sủng cũng tốt hơn so với trồng trọt, tiên quả ngọc lộ tùy ý hưởng dụng còn có thể trường sinh bất lão......" Văn Vũ đắc ý, "Nói đến đây ngươi còn phải cảm tạ bổn tọa, nếu không phải bổn tọa bắt hai ngươi bái đường thành thân, chuyện tốt này sao có thể ập lên đầu ngươi!"
Nói xong, Văn Vũ quay đầu nhìn về Âu Dương Sóc phía sau, "Ngươi nói có đúng không?"
Âu Dương Sóc lập tức tiếp lời: "Chân nhân tâm địa Bồ Tát, biết Văn Đường thiếu nam nhân yêu thương, liền có lòng tốt cho gã một tên làm ấm giường! Văn Đường còn phải cảm tạ ngài đã giúp gã tìm được biện pháp tốt giải quyết tịch mịch đêm hôm!"
Triệu Tiến Thạch giận sôi máu, lớn tiếng quát: "Âu Dương Sóc ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?! Văn lâu chủ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vậy mà lại hủy hoại thanh danh lâu chủ, ngươi đúng là còn không bằng súc sinh!"
"Khó trách Lâu chủ trước đây muốn ngươi và Liễu Vân Thư cùng nhau rời đi, e là đã sớm thấy rõ ràng ngươi là kẻ ra không ra gì!"
Các đệ tử còn lại lòng đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Âu Dương Sóc.
Âu Dương Sóc cười nhạo: "Triệu Tiến Thạch, các ngươi ngu xuẩn một hai phải đi theo một tên phế vật thì cũng đừng kéo ta xuống nước có được không? Văn Đường hắn đến xách dép cho Văn Vũ chân nhân còn không xứng!"
"Phải không?"
Tạ Vô Diễn tiến lên một bước, hỏi bằng giọng điệu bình thản.
Dưới ánh trăng, gương mặt thâm trầm của nam nhân lộ rõ, đường nét góc cạnh rõ ràng toát lên vẻ cứng rắn lạnh lùng của một người đàn ông, đồng thời cũng không thiếu sự tuấn tú sâu sắc, y chỉ đứng nơi đó, tay cầm một trường kiếm cổ xưa, toàn thân đã toát ra một luồng khí lạnh lẽo đến mức không ai có thể phớt lờ, Âu Dương Sóc bị y chất vấn vừa chạm phải đôi mắt đen nhánh tối tăm của y đã vô thức rùng mình một cái.
Tất cả mọi người khiếp sợ vì sự thay đổi của Tạ Vô Diễn, nhưng còn đường tu chân không phải một lần là xong, Âu Dương Sóc vừa mới kết thành Kim Đan đạt được Kim Đan đại đạo cũng không để Tạ Vô Diễn vào mắt.
"Văn Vũ chân nhân đạo đức tốt, lòng dạ rộng rãi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Văn Đường hắn ngoại trừ một khuôn mặt có thể nhìn thì còn thể hiện được gì nữa?" Âu Dương Sóc cười đến là ghê tởm, "Không, còn có một cái có thể khoe, chính là rất hợp làm lô đỉnh để bị hút sạch! Nhìn dáng vẻ của tiểu tử ngươi rõ là đã ăn quen mùi ngon rồi, khó trách muốn bảo vệ mọi nơi......"
Lời còn lại Âu Dương Sóc còn chưa kịp nói ra, không một ai nhìn thấy Tạ Vô Diễn hiện ra như thế nào!
Bàn tay to lớn mạnh mẽ bóp cổ Âu Dương Sóc nhấc hắn lên như một con chó chết, ánh mắt Tạ Vô Diễn âm u, sát khí bốn phía.
"Tiếp tục nói đi, sao lại không nói nữa?"
"Ưm ưm ưm!" Âu Dương Sóc không thở được mặt đỏ lên liều mạng bẻ tay Tạ Vô Diễn ra, bẻ không ra chỉ có thể hướng về phía Văn Vũ cầu cứu, tay quơ loạn, "Ưm ưm ưm!"
Sắc mặt Văn Vũ không tốt hơn hắn là bao nhiêu, với thực lực đỉnh kỳ Nguyên Anh của hắn vậy mà chỉ nhìn thấy được hút tàn ảnh của Tạ Vô Diễn!
Tên mãng phu này rốt cuộc có thực lực gì?
"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Âu Dương Sóc cổ oặt ngang, cả người nhanh chóng rũ xuống, Tạ Vô Diễn ném như ném rác, thảy hắn tới trước mặt Văn Vũ.
Văn Vũ hãi hùng khiếp vía. Tạ Vô Diễn cứ như vậy ngay trước mặt hắn đem Âu Dương Sóc đang sống sờ sờ b*p ch*t, này rõ ràng là khiêu khích đến không thể rõ ràng hơn...... Tạ Vô Diễn căn bản là không sợ đỉnh kỳ Nguyên Anh là hắn!
Đám đệ tử Triệu Tiến Thạch trợn mắt há hốc mồm.
Thiên phú bọ họ kém hơn Âu Dương Sóc, ngoại trừ đại đệ tử Triệu Tiến Thạch, còn lại tu vi đều thấp hơn Âu Dương Sóc, nhưng một kỳ Kim Đan lại bị Tạ Vô Diễn dễ như trở bàn tay b*p ch*t!
Tạ...... Tạ sư đệ này sao có thể đáng sợ như vậy?
Triệu Tiến Thạch nuốt nước bọt, hỏi ra tiếng lòng của mọi người: "Tạ sư đệ, tu vi của ngươi đã đạt đến mức nào rồi? Ngươi, ngươi rốt cuộc đã tu luyện tới cảnh giới nào?"