Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 163

Chương 163: Đồng sàng dị mộng

 

Đại đệ tử bị tát một cái thật mạnh ấp úng nói: "Hồi bẩm thiếu tông chủ, ta ở biển hoa Tím Nguyệt Bạc Tinh biển hoa nghe thấy Văn Lâu chủ nói, hắn, hắn có lẽ sẽ đến núi tuyết......"

 

Nói xong, hắn rụt cổ lại trong ánh nhìn hung ác của Tạ Triều Sinh, "Ta, ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi!"

 

"Suy đoán?" Tạ Triều Sinh cười lạnh một tiếng, "Cho nên các ngươi cũng suy đoán Văn Đường sẽ giúp các ngươi ra mặt, khiến Huyền Thiên Tông ta mất hết mặt mũi? Làm Tạ gia ta bị người người nhạo báng?"

 

Lời vừa nói ra, chúng đệ tử có mặt đều sợ hãi mà quỳ rạp xuống, trong lòng khổ nói không nên lời.

 

Trước kia Văn Đường si mê điên cuồng thiếu tông chủ nhà bọn họ là sự thật, chính là dáng vẻ bám chặt không buông, ai ngờ Văn Đường đột nhiên thay đổi tính tình, không thèm quan tâm đến thiếu tông chủ, thậm chí một chút mặt mũi cũng không cho thiếu tông chủ bọn họ!

 

Trước đó bọn họ còn tưởng rằng Văn Đường đã hoàn toàn tỉnh ngộ, biết cậu và thiếu tông chủ không có khả năng, vì thế không dây dưa nữa, nhưng từ sự tình phát sinh mấy ngày gần đây xem ra, Văn Đường hơn phân nửa là vì yêu sinh hận, ghi hận lên Huyền Thiên Tông bọn họ, cho nên mới giúp Thiên Kiếm Môn cùng nhau cười nhạo bọn họ!

 

"Thiếu tông chủ thứ tội, đệ tử......"

 

Đại đệ tử căng da đầu thỉnh tội, kết quả thiếu tông chủ của bọn họ từ trước đến nay ôn tồn lễ độ đối với ai cũng đều nho nhã lễ độ  sắc mặt u ám thưởng cho hắn một chưởng, "Phế vật!"

 

Đại đệ tử phun ra một búng máu, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

 

Các đệ tử còn lại im như ve sầu ngủ đông, tất cả đều đứng im tại chỗ, không dám nhìn Tạ Triều Sinh đang trong cơn thịnh nộ.

 

Thiếu tông chủ làm sao vậy? Một tên hèn hạ như Văn Đường mà thôi, đâu cần phải tức giận đến thế?

 

Tạ Triều Sinh cũng hối hận mình đã thất thố trước mặt nhiều đệ tử như vậy, nhưng hắn thật sự không cam lòng!

 

Mắt thấy cách thời gian đóng bí cảnh ngày càng gần, nhưng hắn vẫn chưa thấy bóng dáng Văn Đường đâu!

 

Lúc đầu khi trả chìa khóa bí cảnh cho Văn Đường, hắn là muốn ám toán Văn Đường, nhưng ai biết được Văn Đường bình yên vô sự đến, nhìn thanh niên phong tư ngọc cốt càng thêm mê người, tim hắn ngứa ngáy, muốn mượn bí cảnh yểm hộ làm chút gì đó, kết quả người tính không bằng trời tính!

 

Cơn khát trong lòng Tạ Triều Sinh khó nhịn, vung tay áo, phân cho đệ tử môn hạ, "Đều đi tìm cho ta! Nếu ai phát hiện Văn Đường, phải báo ngay cho ta!"

 

"Vâng!" Chúng đệ tử vội vàng nhận lệnh.

 

Chờ Tạ Triều Sinh đi rồi, đám đệ tử mới thở phào nhẹ nhõm. Có người đi đến đỡ đại đệ tử bị một chưởng của Tạ Triều Sinh đánh trọng thương, có người khó hiểu hỏi: "Không phải trước đây thiếu tông chủ không để ý đến Văn Đường sao? Sao bây giờ lại quan tâm Văn Đường như vậy?"

 

"Ngươi không biết đây là chỗ cao tay của Văn Đường à?" Một nữ đệ tử oán hận nói, "Hắn rõ ràng là đang chơi lạt mềm buộc chặt!"

 

Nghe vậy, các đệ tử còn lại đều nhìn qua, nữ đệ tử giải thích: "Chàng đã từng xa cách với ta, hiện tại ta đã ngoài tầm với của chàng! Thiếu tông chủ bây giờ còn không cắn câu sao?!"

 

Một nam đệ tử nói đúng trọng tâm: "Vậy cũng không thể trách thiếu tông chủ! Các ngươi xem Văn Đường đi, người này so với trước kia bắt mắt hơn nhiều! Nếu ta là thiếu tông chủ, ta nhất định cũng sẽ thích Văn Đường của hiện tại!"

 

Lời này trước đó mọi người không dám nói, nhưng một khi có người đã mở miệng, rất nhiều người đều phản ứng theo.

 

"Trước kia cũng không cảm thấy Văn Đường đẹp bao nhiêu, nhưng các ngươi nhìn gương mặt và thần thái hiện tại của Văn Đường đi! Ai dám nói hắn không phải mỹ nhân?"

 

"Văn Đường nói như thế nào cũng là Lâu chủ của Kim Nguyệt Lâu, tuy rằng Văn gia hiện tại bị bại trận, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa! Chỉ cần Kim Nguyệt Lâu không ngã, Văn Đường vẫn có thể phục hưng Văn gia! Hơn nữa Kim Nguyệt Lâu tài đại khí thô, nếu ta lựa chọn đạo lữ, nhất định sẽ chọn một người lớn lên xinh đẹp, gia cảnh tốt, tu vi cũng không tồi làm đạo lữ!"

 

"Chọn đạo lữ chắc chắn phải chọn môn đăng hộ đối! Nhìn Văn Đường, lại nhìn ai kia! Lớn lên chẳng ra gì còn ham mê hư vinh! Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp khi liên tiếp bị chính chủ vả mặt! Thật là cười chết ta rồi!"

 

"Đúng vậy! Một thiếu gia tiên gia được thế gia giàu có nuôi dưỡng, một kẻ tướng mạo tầm thường lại thích phùng má giả làm người mập con nhà nông, chỉ cần mắt không mù đều sẽ biết chọn ai!"

 

"Ai kia" là ai trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ là nể mặt thiếu tông nên chúng đệ tử mới không khi dễ ra mặt. Lúc này mọi người không kiêng nể gì, đủ loại châm chọc mỉa mai, châm biếm chửi rủa.

 

Đám đệ tử không biết lựa lời đó không biết "ai kia" không miệng bọn họ lại đang đứng ngay bên cạnh bọn họ! Đám người tan ra, "Ai kia" mới hiển thân.

 

Văn Vũ bóp nát ẩn thân phù sắc mặt đen như nước mực.

 

Thực lực của hắn cao hơn những đệ tử đó, nên không bị phát hiện cũng là bình thường, nhưng Tạ Triều Sinh người cùng hắn song tu lại không cảm nhận được khí tức của hắn!

 

Tạ Triều Sinh chỉ vì tiện nhân Văn Đường mà làm lơ hắn!

 

"Tại sao!" Tại sao lại đối xử như vậy với hắn?!

 

Ngũ quan Văn Vũ vặn vẹo, tức giận đến mức linh lực sắp mất kiểm soát.

 

Lúc trước Văn Đường hèn hạ quỳ gối dưới chân Tạ Triều Sinh gần như muốn l**m đầu ngón chân hắn để cầu xin hắn thương tiếc, nhưng mặc kệ Văn Đường bỉ ổi thế nào, trong mắt Tạ Triều Sinh đều chỉ có mình hắn, vậy hiện tại vì sao Tạ Triều Sinh lại dời đi tầm mắt, đặt lên người Văn Đường?

 

Chẳng lẽ thật sự là tiện nhân Văn Đường đang chơi lạt mềm buộc chặt?!

 

Hay là tâm Tạ Triều Sinh thay đổi, hoặc cũng có thể là muốn được hưởng phúc như người Tề một lúc ôm hai người?!

 

Văn Vũ giận run người, siết chặt kiếm trong tay.

 

Các đệ tử đi theo hắn nghe xong cũng không dám thở mạnh. Trước kia bọn họ ỷ Văn Vũ sẽ trở thành thiếu phu nhân như ván đã đóng thuyền với thiếu tông chủ Huyền Thiên Tông, ai ai cũng vênh váo tự đắc, ngang ngược ở Huyền Thiên Tông! Ai ngờ bị Văn Đường thọc ngang, Tạ thiếu tông chủ không thật sự muốn tổ chức cho chân nhân nhà bọn họ một đại điển lập khế ước quan trọng, thông cáo thiên hạ! Có danh không phận ở lại Huyền Thiên Tông thực sự xấu hổ, vì thế, bọn họ không ít lần bị đệ tử Huyền Thiên Tông nói xấu.

 

Không khí dường như đóng băng, chân chó số một của Văn Vũ Âu Dương Sóc, lập tức đánh tiếng phá vỡ yên lặng.

 

"Chân nhân, không cần tức giận! Ngài nếu vì thế mà rối loạn sẽ rơi vào bẫy Văn Đường!" Âu Dương Sóc nói như đúng rồi, "Mặc kệ Văn Đường là đang lạt mềm buộc chặt, hay là tâm tư sâu kín muốn châm ngòi ly gián ngài và Tạ thiếu tông chủ cũng được, chỉ cần ngài ổn định, hắn sẽ không làm được gì!"

 

"Bổn chân nhân bình tĩnh, Tạ Triều Sinh có bình tĩnh được không?"

 

Là người bên gối, Văn Vũ sao có thể không nhìn không Tạ Triều Sinh đã động tâm với Văn Đường chứ?

 

"Ngài là đạo lữ của Tạ thiếu tông chủ cả thiên hạ đều biết! Cho dù Tạ thiếu tông chủ thật sự có ý gì đó với Văn Đường cũng sẽ không thể thất tín bội nghĩa, không thể mạo hiểm đánh đổi danh dự của mình để lập khế ước cùng Văn Đường!"

 

Huyền Thiên Tông là thế lực đứng đầu trong tám thế lực ở Đại Lục Đông Diệu, cho nến rất coi trọng mặt mũi và thanh danh của chính mình, nếu không vừa rồi Tạ Triều Sinh cũng sẽ không bởi vì Huyền Thiên Tông bị mất mặt mà nổi trận lôi đình đả thương đệ tử kia.

 

Văn Vũ nghe lọt tai, nhưng vẫn nuốt không trôi.

 

Hắn không cam lòng bị thua kém Văn Đường

 

Không cam lòng Tạ Triều Sinh coi trọng Văn Đường! Tạ Triều Sinh coi trọng Văn Đường đồng nghĩa Văn Đường hấp dẫn hơn hắn!

 

Hắn sống lại một đời, cực cực khổ khổ bò đến vị trí ngày hôm nay, dựa vào cái gì mà bị Văn Đường vượt mặt?

 

"Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?"

 

"Thiếu tông chủ chỉ là nhất thời bị mê hoặc, không nếm được mùi vị của Văn Đường sẽ luôn nhớ nhung, dù sao cái gì mãi mãi không được được mới làm người ta xao xuyến!" Đáy mắt Âu Dương Sóc tràn đầy thù hận và âm hiểm, "Ngài không ngại thì rộng lượng một chút, giúp thiếu tông chủ một tay!"

 

"Ngài ấy để ý Văn Đường, thì ngài nhốt Văn Đường lại, để thiếu tông chủ ăn no, chờ ngài ấy chán rồi, tâm bệnh cũng sẽ được xóa bỏ!"

 

Văn Vũ sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ rất lâu mới cắn răng nói: "Ngươi nói đúng!"

 

Lấy sự hiểu biết của hắn về Tạ Triều Sinh, nếu không cho hắn được như mong muốn, Tạ Triều Sinh chắc chắn sẽ luôn nhớ thương!

 

Để tương lai ngày sau tốt lên, hắn phải giúp Tạ Triều Sinh có được Văn Đường!

 

Hắn kẹt lại ở đỉnh Nguyên Anh không cách nào đột phá, vì để duy trì cảnh giới mỗi ngày đều phải dùng lượng lớn đan dược, cho nên không thể không lấy đồ trong Tàng Bảo Các của Văn gia ra để đổi lấy đan dược của Huyền Thiên Tông, việc này trưởng lão Huyền Thiên Tông và Tạ Triều Sinh đều biết, cho nên hắn không thể đắc tội Huyền Thiên Tông, cũng không thể để Tạ Triều Sinh bỏ rơi hắn!

 

Ghen ghét bất lực lẫn bất mãn tràn ngập trong lòng, Văn Vũ mặt mày dữ tợn nói, "Được! Ta thành toàn cho chàng! Để chàng chơi đùa Văn Đường! Chơi cho nát bét!"

Bình Luận (0)
Comment