Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 162

Chương 162: Yêu cầu của người thật thà

 

Cố Thanh Yến vẫn nhớ khi còn đi học đã từng học qua một đoạn cổ văn: Cuối rừng là suối nguồn, có một ngọn núi, trên núi có một khe nhỏ, lấp ló như có ánh sáng. Liền bỏ thuyền, đi vào từ khe núi, lúc đầu khe rất hẹp, chỉ vừa đủ một người đi qua. Nhưng sau khi đi thêm vài chục bước, không gian bất ngờ mở ra, sáng sủa hẳn lên......

 

(Đây là đoạn trích trong bài 《桃花源記》 – Ký sự về Đào Hoa Nguyên của nhà văn Trung Quốc Đào Tiềm, mô tả hành trình phát hiện ra một thế giới ẩn mình – Đào Hoa Nguyên)

 

Tình huống trước mặt cậu đây cực kỳ giống với sự kinh ngạc của người ở Võ Lăng khi đi vào từ cửa động phát hiện ra chốn Đào Nguyên.

 

Bước vào cánh cửa kia chính là một thế giới khác.

 

Một tiên cung kim bích huy hoàng, xa hoa lộng lẫy có thể so với tiên đài Dao Trì! Đủ loại dị thú quý hiếm ngủ say trong Linh Thú Viên, dị thảo quý hiếm mọc đầy trong Linh Dược Viên, còn có kho binh khí, phòng đan dược v.v.., Cố Thanh Yến bị cái bánh có nhân khổng lồ làm cho choáng váng.

 

"Ngươi nói xem tiên cung này không phải là nơi chủ nhân bí cảnh để lại đấy chứ?"

 

Cố Thanh Yến nói rồi chợt lóe lên một suy nghĩ, hư linh căn của Văn Vũ không phải là tìm được ở chỗ này chứ?!

 

Vì để chứng thực suy đoán này, Cố Thanh Yến đã đào ba thước đất tiên cung, sau đó thu hoạch được rất nhiều bảo bối!

 

Sự phú quý quá mức này làm Cố Thanh Yến suýt chút nữa bật cười ra tiếng, cậu nói chứ, trong thật nhiều thế giới cậu thích nhất là thế giới Tu chân! Không phải cậu tham tài, mà vì thế giới Tu chân có thể trải nghiệm vận may phi thường như Long Ngạo Thiên đi đến đâu cũng có thể nhặt được bảo vật cảm giác thật sảng khoái!

 

(*Long Ngạo Thiên là kiểu nhân vật truyện bị buff quá đà, người thì ngốc ngốc nhưng lúc nào cũng gặp may, mấy b tra gg thêm nghen)

 

Cố Thanh Yến trước nay không phải người để mình chịu thiệt, dưới tình huống điều kiện cho phép cậu đương nhiên muốn hưởng thụ thứ tốt nhất, giống như lúc này đây cậu đứng trong tiên cung nơi linh vụ cuồn cuộn như sóng, mờ ảo tựa chốn thần tiên, hoa rơi rực rỡ, bốn phía lụa vàng tung bay, dưới mái thuỷ tạ ven hồ có chuông ngọc khẽ kêu tinh tang trong gió.

 

Trong thuỷ tạ có một bộ gối ngọc mềm mại, trải đều trên giường là bộ lông trắng như tuyết của tiên thú không biết tên, khiến mọi người chỉ nhìn thôi đã muốn nằm xuống.

 

Bảo bối của tiên cung đều đã vào túi mình, Cố Thanh Yến cũng không vội đi săn bảo vật nữa, mà nói với Tạ Vô Diễn: "Một đường bôn ba, đêm nay nghỉ ở đây một đêm, ngày mai lại xuất phát."

 

Tiên cung này được thêm vào một trận pháp cực kỳ tinh diệu, linh lực mênh mông, linh khí ở đây so với những nơi khác trong bí cảnh lại càng thuần khiết, cho dù không cố tình thiền định tu luyện, chỉ cần một nhịp hít vào thở ra cũng đã có thể tự động hấp thụ. Đặc biệt sau khi Nguyên Anh của cậu được chữa lành, cậu phát hiện Nguyên Anh chính là một cái động không đáy, ăn bao nhiêu cũng không thể lấp đầy!

 

Cũng không biết là do công pháp cậu tu luyện có vấn đề hay là do ăn Phật Đà Tử mà thành! Dù sao hiện tại cậu thật sự cần rất nhiều linh khí!

 

"Được."

 

Tạ Vô Diễn tiến lên sửa sang lại giường nệm cho cậu, sau đó hỏi: "Đệ tử thay quần áo cho ngài?"

 

Nam nhân này đến bây giờ vẫn chưa đề cập tới lời hứa hẹn trước đó, Cố Thanh Yến cong khóe môi, trực tiếp giang hai tay ra.

 

Tạ Vô Diễn tiến lên, bàn tay to đặt lên eo nhỏ của cậu. Hai người dựa rất gần nhau, Cố Thanh Yến giương mắt, phát hiện nam nhân này trời sinh thật sự thực phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu, mắt mày thâm trầm, gương mặt có hình dáng góc cạnh rõ ràng, nam tính lạnh lùng, thân hình cường tráng cao lớn dễ dàng bao trùm lấy cậu......

 

Trong mắt thanh niên toát ra vẻ thường thức không chút che giấu, bàn tay đang cởi bỏ đai lưng kim ngọc cho cậu của Tạ Vô Diễn hơi khựng lại, trong lòng dâng lên niềm sung sướng khôn xiết.

 

Trăng sáng sao thưa, mọi thứ đều tĩnh lặng.

 

Trăng rằm treo lơ lửng trên bầu trời phía trên thuỷ tạ, dưới ánh trăng sáng, một bức tranh mỹ nhân ngủ say đẹp rung động lòng người.

 

Ngũ quan thanh niên tinh xảo diễm lệ dưới ánh trăng thật thiêng liêng không thể xâm phạm, Tạ Vô Diễn ngơ ngẩn nhìn, đợi Tím Hoàng Kim Tinh phát huy công hiệu.

 

Ban đầu Cố Thanh Yến muốn tạo cơ hội cho Tạ Vô Diễn nên mới đề nghị qua đêm tại đây, không ngờ nam nhân quá thành thật, lúc đầu cậu nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng theo dòng thời gian trôi, cậu lại ngủ thiếp đi thật!

 

Được rồi, ngủ đến hừng đông cũng không sao, nhưng ngủ rồi ngủ, cơ thể đột nhiên nóng lên, một cơn nóng kỳ lạ như sóng biển đập vào bờ, làm Cố Thanh Yến nháy mắt bừng tỉnh lại.

 

Nhìn vào bên trong, Nguyên Anh vậy mà đang điên cuồng hấp thu linh khí, toàn bộ linh khí từ bốn phương tám hướng trong tiên cung ùa cơ thể cậu.

 

Không xong rồi!

 

Cố Thanh Yến sợ tới mức lập tức ngồi thẳng dậy, thần sắc hoảng loạn. Tạ Vô Diễn đứng dậy bước qua, quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Yến: "Lâu chủ, ngài làm sao vậy?"

 

Cố Thanh Yến nhíu mày không nói, ngón tay trắng thon dài siết chặt tấm da thú bên dưới, cố gắng ổn định lại biểu tình không để lộ ra chút sơ hở nào.

 

"Lâu chủ, mặt ngài đỏ quá, cơ thể không khoẻ sao?" Tạ Vô Diễn dùng đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào gò má ửng đỏ không bình thường của cậu, thấp giọng hỏi.

 

Y vừa nói như vậy, Cố Thanh Yến càng hiểu rõ tình cảnh của mình, cậu cất giọng khàn khàn: "Bổn tọa quả thực không khoẻ."

 

Cậu vừa nói xong, Tạ Vô Diễn lập tức bắt lấy tay cậu, nhưng không đợi y kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tạ Vô Diễn đã bị túm lên giường!

 

Toàn thân Tạ Vô Diễn căng chặt, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến đè trên người y, cắn răng hỏi: "Cá mà ngươi cho ta ăn rốt cuộc có công hiệu gì?"

 

Lần trước là bởi vì ăn Phật Đà Tử, lần này sẽ không vô duyên vô cớ có vấn đề, cậu nghi ngờ là do công dụng của cá bạc Bích Uyên kia!

 

Tạ Vô Diễn trả lời đúng sự thật: "Cá bạc Bích Uyên có tác dụng tẩm bổ kinh mạch, dưỡng nhan đẹp da."

 

Chỉ đơn giản như vậy? Cố Thanh Yến không tin.

 

Nào ngờ Tạ Vô Diễn nói tiếp: "Nếu dùng cùng mật hoa Tím Hoàng Kim Tinh có thể bảo vệ kinh mạch, rèn luyện Nguyên Anh, đột phá càng thêm dễ dàng......"

 

Cố Thanh Yến cắn răng: "Cho nên ngươi cho ta ăn linh dịch Tím Hoàng Kim Tinh?"

 

Tạ Vô Diễn sảng khoái thừa nhận: "Đệ tử trong lúc làm cá đã cho vào vài giọt mật hoa Tím Hoàng Kim Tinh, như vậy khi ăn cá sống sẽ càng thêm thơm ngon."

 

"Đừng nói với ta ngươi không biết ta khi ăn vào sẽ xuất hiện tình huống gì?" Vài sợi tóc đen mượt của Cố Thanh Yến rơi xuống bên người Tạ Vô Diễn, mùi hương thoang thoanrgg trên người cậu trong không gian nhỏ hẹp càng thêm rõ ràng, Tạ Vô Diễn nuốt nước bọt, "Để đệ tử hầu hạ ngài thật tốt được không?"

 

Cố Thanh Yến nhướng mày: "Ngươi nói lại lần nữa?"

 

Tạ Vô Diễn nói giọng khàn khàn: "Ngài nói chỉ cần đệ tử tìm được một vạn cây Tím Hoàng Bạc tinh dâng cho ngài, ngài liền đáp ứng một yêu cầu của đệ tử."

 

"Cho nên......" Cố Thanh Yến cúi đầu, khóe môi ái muội dán lên cánh môi mỏng của y, nhả ra hơi thở ngọt ngào, "Ngươi sớm đã nghĩ kỹ rồi?"

 

Còn đang cho rằng y là người thành thật, kết quả đã sớm rơi vào bẫy của y.

 

Thật là có tiền đồ!

 

"Ta đẹp trai hơn Tạ Triều Sinh, ta cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn, hầu hạ người cũng tốt hơn hắn......" Tạ Vô Diễn nói bằng ánh mắt mong chờ, "Lâu chủ không muốn rủ lòng thương xót sao?"

 

Cố Thanh Yến còn có thể nói gì đây, đương nhiên là muốn nói đừng nói nhảm nữa, tận hưởng lạc thú trước mắt đi!

 

Hơi nheo mắt lại, Cố Thanh Yến cười khẽ: "Như ngươi mong muốn."

 

"Xoẹt" một tiếng, Cố Thanh Yến không chút khách khí nắm lấy cổ áo Tạ Vô Diễn, thô bạo xé mở quần áo y ra.

 

Nam nhân còn đang sửng sốt, Cố Thanh Yến đã cúi đầu nhìn cơ thể tr*n tr** của y, nửa người trên để lộ ra cơ bắp tuyệt đẹp.

 

Mái tóc đen dài như mực của thanh niên tung ra, mắt phượng mê ly, đôi môi đỏ thắm, thân hình mảnh khảnh như ẩn như hiện dưới lớp tiên bào mỏng manh, như nàng tiên cá từ biển La Sát mê hoặc nhân tâm.

 

Tạ Vô Diễn càng nhìn càng bốc hoả, thế nhưng đôi tay ấm áp mềm mại của Cố Thanh Yến đang sờ loạn trên khuôn rực rắn chắc của y, còn càng ngày càng đi xuống.

 

"Lâu chủ!" Tạ Vô Diễn kêu lên một tiếng, bắt lấy tay cậu, "Hãy để đệ tử hầu hạ ngài!"

 

Cố Thanh Yến khó chịu muốn chết, cảm giác sắp nổ mạnh, cậu hung dữ uy h**p: "Ngươi nhẹ nhàng một chút! Nếu không sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!"

 

"Vâng, đệ tử cẩn tuân thánh mệnh." Tạ Vô Diễn cười nhẹ nói, xoay người, đè Cố Thanh Yến dưới thân.

 

Linh khí toàn bộ tiên cung bị hút đột ngột tạm dừng, sau đó giống như bão tố dữ dội, cuồng quét hết thảy. tất cả vật dụng đều rung chuyển, cả tòa thuỷ tạ hình bát giác cũng rung lắc không ngừng.

 

Không biết qua bao lâu, Tạ Vô Diễn đứng giữa không gian bên trong, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn về phía thuỷ tạ ầm ầm sập xuống, giữa mày y hiện ra một ấn ký giống như ngọn lửa cháy, màu đỏ tươi như máu, tà mị mà nguy hiểm.

 

Cố Thanh Yến ngất xỉu nằm trong lòng ngực y, trên trán cũng có một ấn ký giống nhau y.

 

Ánh mắt Tạ Vô Diễn dừng lại ở trên tấm phù triện có màu đen quỷ dị trên đan điền của Cố Thanh Yến, đó là xích trói linh đã bị ép đến không thể ẩn giấu.

 

Trong mắt hiện lên một tia sát khí hung ác, Tạ Vô Diễn quơ tay thu hồi cả tòa tiên cung, ôm Cố Thanh Yến xuyên qua màn đêm.

 

Y vừa rời đi không lâu, đoàn người đội gió đạp tuyết vội vàng chạy tới.

 

Người dẫn đầu mặc cẩm y ngọc quan, tuấn mỹ đoan chính, chính là Tạ Triều Sinh.

 

Hắn nhìn quanh khắp nơi, phát hiện không có tung tích của bất kỳ ai, u ám cau mày, lạnh giọng hỏi, "Các ngươi chắc chắn Văn Đường đi đến núi tuyết?"

Bình Luận (0)
Comment