Chương 161: Liên tục bất ngờ
Thay đổi nhỏ trong biểu cảm của y bị Cố Thanh Yến bắt được, Cố Thanh Yến động tác bôi thuốc vừa chậm vừa ái muội, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng v**t v* miệng vết thương nhỏ trong lòng bàn tay Tạ Vô Diễn, trên mặt lại vô cùng nghiêm túc, nhưng nam nhân bị cậu trêu chọc lại đỏ ửng tai, hầu kết lăn lộn không ngừng, không thể không cố đè nén cơn nóng bừng từ trong nội tâm đang điên cuồng tuôn ra, cố gắng nghiêm túc lắm mới không thất thố.
"Được rồi, về sau nhớ cẩn thận một chút. Phải biết ngươi hiện tại là đệ tử Kim Nguyệt Lâu ta, cả người ngươi đều thuộc về Kim Nguyệt Lâu ta, không được bổn tọa cho phép, không được làm mình bị thương!" Chơi đủ rồi, Cố Thanh Yến cau mày nghiêm túc dặn dò.
"Vâng!" Yêu cầu vô lý ấy được Tạ Vô Diễn xem như lời sấm truyền.
Cố Thanh Yến bảo y mặc lại áo khoác lông hạc, nhàn nhạt nói: "Đi l*n đ*nh núi xem xem."
Đã đi đến buosc này, Cố Thanh Yến không thể bỏ dở nửa chừng, cậu tin chắc trên đỉnh núi chắc chắn có kỳ trân dị bảo! Nên bèn nói rõ điểm này với Tạ Vô Diễn!
Tới gần đỉnh núi, gió tuyết càng lớn hơn, gió thổi quá mạnh không mở được mắt, nhưng Tạ Vô Diễn lại nện bước kiên định đi về phía trước che chắn gió tuyết cho cậu, cậu chỉ cần đi dọc theo dấu chân lớn hơn dấu chân mình là được.
Điều kỳ diệu xuất hiện sau khi bọn họ trải qua hơn nửa canh giờ bôn ba! Sau khi bọn họ tiến vào phần đỉnh chính bị mây mù che kín, cảnh sắc trước mắt rộng mở rõ nét!
Giống như bị trận pháp nào đó ngăn cách, gió tuyết dần nhỏ lại nhiệt độ không khí từng chút tăng lên, đỉnh núi vậy mà lại là thế giới hoàn toàn trái ngược với chân núi! Màu xanh lục dần lan rộng, chờ khi bọn họ đến đỉnh ngọn núi, ngoại trừ quang cảnh hùng vĩ của những ngọn núi, còn có một điều làm mọi người mở rộng tầm mắt!
Trên đỉnh ngọn núi tuyết này thực chất là một sơn cốc lõm vào bên trong! Trong sơn cốc còn có một thế giới khác! Ở giữa là một hàn đàm cực kỳ tĩnh lặng và sâu, xung quanh hàn đàm mọc vô số tiên thảo giống Tím Hoàng Bạc Tinh, điểm khác biệt là những cây tiên thảo này phát ra kim quang nhỏ vụn, những đốm nhỏ li ti kim sắc lơ lửng phía trên biển hoa, bức tranh tuyệt mỹ kết hợp giữa màu tím tĩnh lặng và màu vàng rực rỡ, Cố Thanh Yến ngơ ngẩn nhìn trân trối, thật lâu không nói nên lời.
Qua hồi lâu, Cố Thanh Yến phục hồi tinh thần quay đầu nhìn vào mắt Tạ Vô Diễn, người nam nhân này có phải đã biết trước rồi không?!
"Lâu chủ, chúng ta có cần xuống xem thử không?" Tạ Vô Diễn biết rõ còn cố hỏi.
"Ngươi nói xem?" Cố Thanh Yến cười như không cười hỏi lại y.
Giả vờ! Cho ngươi giả vờ!
Nơi này không có từng đợt gió mạnh, linh lực có thể vận hành tự nhiên. Cố Thanh Yến không chờ y, lập tức bay xuống.
Đứng giữa vườn hoa, Cố Thanh Yến có thể cảm nhận được linh khí nơi này thuần khiết hơn so với nơi khác, tùy tiện hấp thụ và lưu chuyển linh khí đã có thể mang lại một cảm giác khác thường.
Cậu cúi đầu quan sát những tiên thảo đó, cẩn thận đối chiếu sau đó phát hiện loại cây này so với Tím Hoàng Bạc Tinh càng là diễm lệ động lòng người, quanh thân kim quang lấp lánh, nh** h** kim sắc bị tầng tầng lớp lớp cánh hoa màu tím vây quanh rỉ ra linh dịch đặc sệt màu vàng sẫm......
"Hoa này gọi là gì?" Cố Thanh Yến hỏi Tạ Vô Diễn đã nhảy xuống theo, "Ngươi làm thế nào cảm nhận được có một hang động ở nơi này?"
"Là nhờ kiếm ngài ban cho đệ tử." Tạ Vô Diễn rút Trầm Uyên ra khỏi vỏ, "Là Trầm Uyên nói cho ta."
Cố Thanh Yến không tin y, nam nhân này chắc chắn lại bịa chuyện, nhưng mà......
Trầm Uyên là Tiên Khí Thượng Phẩm, sở dĩ gọi là Trầm Uyên là vì nghe nói năm đó người thợ rèn đại năng rèn ra Trầm Uyên, trong lúc rèn đã thêm vào vực sâu chi lực, vực sâu chi lực rốt cuộc là cái gì y cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghe tên có vẻ là một thứ cực kỳ lợi hại.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Yến quay đầu nhìn về phía hồ nước sâu tĩnh kia.
Nơi này không có côn trùng kêu vang không có chim hót, ngoại trừ tiên thảo cậu nhìn thấy, thì không có bất kỳ động vật nào khác.
Tạ Vô Diễn một kiếm vung xuống, một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên, Cố Thanh Yến hơi giật mình, thì ra là Tạ Vô Diễn đào lên một cây tiên thảo đang điên cuồng vặn vẹo! Ánh sáng vàng rải đầy mặt đất!
Đây, đây là hoa ăn thịt người? Vẻ mặt Cố Thanh Yến rất phức tạp.
"Lâu chủ, đây là Tím Hoàng Kim Tinh." Tạ Vô Diễn đào tiên thảo lên đưa qua cho Cố Thanh Yến, "Công dụng lợi hại gấp ngàn vạn lần so với Tím Hoàng Bạc Tinh. Nghe nói một giọt dịch hoa Tím Hoàng Bạc Tinh có thể giúp cho phàm nhân trường sinh bất lão, hai giọt có thể giúp phàm nhân tái tạo lại cơ thể người phàm, ba giọt có thể giúp phàm nhân thoát khỏi thể xác người phàm trực tiếp đạt được Trúc Cơ, nếu ăn một gốc Tím Hoàng Bạc Tinh, tu giả có thể đột phá cấp bậc!"
Lợi hại như vậy sao? Nếu ăn hết nhánh Tím Hoàng Bạc Tinh này, chẳng phải là có thể phi thăng sao?!
Đương nhiên, Cố Thanh Yến cũng chỉ là ngẫm nghĩ như vậy, ăn Phật Đà Tử cậu đã gần như không chịu nổi, Tím Hoàng Kim Tinh này cậu không dám tự tiện nếm thử!
Cậu không muốn nếm thử, nhưng không ngờ Tạ Vô Diễn lại bảo cậu ăn!
Nhìn quanh sơn cốc Tím Hoàng Kim Tinh lại nhiều hơn Tím Hoàng Bạc Tinh trước đó nhìn thấy rất nhiều, Tím Hoàng Kim Tinh phẩm cấp cao hơn Tím Hoàng Bạc Tinh, theo lý mà nói, Tạ Vô Diễn đã làm được lời cậu nói, giờ cậu phải thực hiện lời hứa, đồng ý vô điều kiện với một yêu cầu của Tạ Vô Diễn.
Nhưng Tạ Vô Diễn không mở miệng, Cố Thanh Yến sẽ không chủ động đề cập, cậu muốn xem Tạ Vô Diễn có chủ động mở miệng hay không, và sẽ đưa ra yêu cầu gì.
"Bùm!" Một tiếng vang đột ngột đánh vỡ yên lặng, Cố Thanh Yến quay đầu nhìn lại, một con cá nhỏ màu bạc vô cùng đẹp từ dưới hồ nước sâu xanh thẳm nhảy ra!
Ánh mặt trời từ trên đỉnh núi đúng lúc chiếu lên cá bạc, mỗi một chiếc vảy đều ánh lên sắc vàng, lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, nét mỹ lệ ấy đẹp đến nghẹt thở.
Cố Thanh Yến còn chưa cảm khái xong, chú cá nhỏ xinh đẹp kia đã chết dưới kiếm Tạ Vô Diễn.
Nam nhân thô lỗ chém chết cá nhỏ, dùng một con dao găm mổ bụng, cạo sạch vảy và vây cá......
Cố Thanh Yến: "......"
Cậu quay mặt đi không đành lòng nhìn vật nhỏ xinh đẹp bị kết thúc sinh mệnh như vậy, vì thế cũng bỏ lỡ khoảnh khắc Tạ Vô Diễn thái cá bạc thành những lát mỏng như cánh ve, dùng vài giọt linh dịch Tím Hoàng Kim Tinh ướp vào.
"Lâu chủ, cá bạc Bích Uyên này cực kỳ béo ngọt, ngài nếm thử xem." Tạ Vô Diễn dùng lá Tím Hoàng Kim Tinh đựng đầy cá sống đưa tới trước mặt Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến nhìn nhìn, nam nhân đã xử lý cá vô cùng sạch sẽ, hơn nữa bài biện cũng đẹp, cá sống tươi mềm, thoạt nhìn rất hấp dẫn. Cố Thanh Yến sao có thể lãng phí bé cá xinh đẹp như vậy, vì thế ăn hết sạch!
l**m l**m môi chưa đã thèm, Cố Thanh Yến nhấm nháp dư vị, không hổ là cá ở vùng đất quý giá được linh khí linh thủy nuôi dưỡng, cá bạc Bích Uyên này có mùi vị ngon nhất trong các loại cá cậu từng ăn! Không những không có mùi tanh, còn có vị ngọt nhè nhẹ, để lại dư vị lưu luyến trên môi lưỡi!
Thấy cậu thích, Tạ Vô Diễn nhìn bằng ánh mắt nhu hòa, "Lâu chủ, đệ tử bắt thêm cho ngài vài con mang về ăn nhé."
Còn chưa biết mình đã dùng linh dịch Tím Hoàng Kim Tinh, Cố Thanh Yến lắc đầu: "Không được, làm người không thể quá tham lam. Cứ để chúng bình yên trưởng thành đi."
Tạ Vô Diễn mím môi: "Vậy đồ vật cất giấu dưới hàn đàm ngài có muốn nhìn không?"
Cái gì? Cố Thanh Yến chớp chớp mắt.
Tạ Vô Diễn giải thích: "Trầm Uyên và hàn đàm có sự cộng hưởng, chứng minh rằng vực sâu chi lực của đồ cất giấu dưới đáy hàn đàm và Trầm Uyên là cùng một mạch ra."
Còn có chuyện này? Cố Thanh Yến nhướng mày, lập tức hứng thú, "Vậy xem thử đi, tới cũng đã tới rồi!"
Tạ Vô Diễn đi đến mép hàn đàm, rút Trầm Uyên ra, chém một nhát xuống mặt hồ!
Rút đao chém nước, khí thế của kiếm khí rơi xuống làm người sợ hãi, hồ nước lập tức chia làm hai nửa, lộ ra một còn đường cát sỏi nhỏ đen kịt.
Cuối đường nhỏ là một cánh cửa.
Cố Thanh Yến lúc này đã cảm nhận được niềm bất ngờ của Long Ngạo Thiên nhảy vực không chết còn có được bí tịch tuyệt thế.
"Đi, đi xem nơi này rốt cuộc cất giấu tuyệt thế bảo bối gì!"