Chương 160: Lời thề
Ôi, ăn giấm rồi! Nhưng cậu sẽ không chiều theo y!
"Ngươi cảm thấy thế nào?" đôi mắt phượng hẹp dài của Cố Thanh Yến khẽ nâng lên, ánh mắt giảo hoạt, đều là trêu chọc, "Ngươi là đệ tử bổn tọa mới thu nhận, bổn tọa là Lâu chủ Kim Nguyệt Lâu, ngoại trừ quan hệ thầy trò, chẳng lẽ giữa ngươi và bổn tọa còn có mối quan hệ bí mật nào khác sao?"
Tạ Vô Diễn sửng sốt, sau đó rũ mắt, che khuất đáy mắt tối tăm, môi mỏng căng chặt thành một đường thẳng.
Bộ dáng im bặt ấy làm Cố Thanh Yến bật cười trong lòng, ánh mắt cậu dừng lại trên đóa Tím Nguyệt Bạc Tinh sắp bị Tạ Vô Diễn bóp nát trong tay, khẽ hừ một tiếng: "Ngươi hái cái này làm gì? Đừng nói với bổn tọa, ngươi muốn lấy hoa này làm dược thiện nha! Bổn tọa bây giờ khá tốt, không cần tẩm bổ thêm nữa!" Linh dịch của Tím Hoàng Bạc Tinh có tác dụng thần kỳ, phiên bản thu nhỏ Tím Nguyệt Bạc Tinh không thể nào so sánh, nhưng dùng làm thuốc, có thể giãn cơ thông kinh mạch, chỉ là hiệu quả trị liệu cực kỳ nhỏ. Cố Thanh Yến bị bóng ma tâm lý đối với dược thiện, trước kia Tạ Vô Diễn liều mạng cho nấu cho cậu canh canh nước nước, xem cậu như con ma ốm bệnh tình nguy kịch sắp không qua khỏi vậy.
Tạ Vô Diễn dừng lại, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Lâu chủ vừa rồi không đi đoạt lấy Tím Hoàng Bạc Tinh, là do không đánh giá cao nó sao? Thực lực hiện giờ của ngài cao hơn cả môn chủ Thiên Kiếm Môn."
Cố Thanh Yến không quan tâm nói: "Vạn cây Tím Nguyệt Bạc tinh mới có được một cây Tím Hoàng Bạc Tinh, một cây Tím Hoàng Bạc Tinh có gì đẹp?"
"Bổn tọa thích muôn hoa đua sắc rực rỡ đất trời, vô cùng náo nhiệt, vạn cây Tím Hoàng Bạc Tinh thì bổn tọa còn có thể suy xét."
Ánh mắt Tạ Vô Diễn hơi lóe lên: "Lâu chủ muốn vạn cây Tím Hoàng Bạc Tinh?"
Một gốc Tím Hoàng Bạc Tinh đã khó có được, vạn cây Tím Hoàng Bạc Tinh ư? Cố Thanh Yến không muốn mơ mộng hão huyền ảo huyền bánh từ trên trời rớt xuống, nhưng cậu muốn trêu Tạ Vô Diễn, nên liền nói: "Đúng vậy, nếu ngươi có thể dâng cho bổn tọa vạn cây Tím Hoàng Bạc Tinh, bổn tọa sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện!"
Trong lòng Tạ Vô Diễn đánh thịch một tiếng, ánh sáng lập lòe trong mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cậu, khàn giọng hỏi: "Điều kiện gì cũng được?"
Cố Thanh Yến nheo nheo đôi mắt phượng, ý vị sâu xa: "Đương nhiên, chỉ cần không phải việc gì thương thiên hại lí, mà bổn tọa có thể làm được, tùy ngươi đề cử!"
Ánh mắt Tạ Vô Diễn càng nóng rực, y nhìn thẳng Cố Thanh Yến: "Lâu chủ có thể thề không?"
"Làm sao? Sợ bổn tọa quỵt nợ không nhận?" Cố Thanh Yến hơi cau mày, thấy Tạ Vô Diễn kiên trì như thế, cậu nén cười khép năm ngón tay, thề với trời: "Ta Văn Đường hôm nay ước định với Tạ Vô Diễn, nếu Tạ Vô Diễn hiến vạn cây Tím Hoàng Bạc Tinh, ta sẽ đồng ý với y một điều kiện!"
Người tu chân tuân theo quy luật Thiên Đạo, thề với thiên đạo nếu như vi phạm sẽ lập tức bị phản phệ.
Thả tay xuống, Cố Thanh Yến khẽ nâng cằm: "Như vậy được rồi chứ?"
Tạ Vô Diễn khẽ nhếch đôi môi mỏng: "Tạ ơn Lâu chủ."
Chỉ một lời hứa hẹn đã vui như vậy? Cố Thanh Yến càng cảm thấy buồn cười, nam nhân này căn bản không biết lời thề Thiên Đạo đối với cậu không hề có hiệu lực ràng buộc!
...... Được rồi, thấy y tâm tâm niệm niệm với việc này như vậy, cậu cũng không cần vạn cây Tím Hoàng Bạc Tinh gì cả, hái một đóa Tím Nguyệt Bạc Tinh cho cậu là đủ rồi! Mang về trồng trong noãn các, thỉnh thoảng ngắm một chút cũng khá tốt.
Cố Thanh Yến trong lòng tự giác nhượng bộ, Tạ Vô Diễn nóng lòng muốn thử, dã tâm bừng bừng.
Địa điểm tiếp theo không phải do Cố Thanh Yến quyết định, mà là Tạ Vô Diễn làm chủ, nam nhân mắt xem tứ phương tai nghe lục lộ, cuối cùng chỉ về hướng Tây Bắc nói: "Lâu chủ, không bằng chúng ta đi xem thử?"
Nơi đó núi tuyết vô tận, trong một đỉnh núi tuyết trắng xóa cao thấu tầng mây, nhìn không thấy đỉnh, nhìn thôi đã thấy lạnh. Nếu không phải bản thân đã khôi phục thực lực kỳ Nguyên Anh, Cố Thanh Yến tuyệt đối sẽ không muốn đi uống gió Tây Bắc!
Lấy một chiếc áo khoác lông chồn dày từ trong nạp giới ra mặc vào, lại ném cho Tạ Vô Diễn chiếc áo khoác lông hạc, hai người trang bị đầy đủ xuất phát đến núi tuyết.
Vừa mới bắt đầu chỉ là gió lạnh bình thường, dần dần càng lên cao gió càng lớn, thổi quét càng tàn nhẫn, khi lên đến đỉnh chính gió lạnh gào rít xen lẫn linh lực hỗn loạn, gió mạnh quét đau rát mặt, Cố Thanh Yến không thể không khởi động linh lực dựng lên tấm khiên phòng hộ.
Chân đạp lên tuyết trắng, Cố Thanh Yến đưa mắt nhìn bốn phía, trời băng đất tuyết này cũng rất có phong vị.
"Húuuuuu ——" trên một vách đá cao cao một con sói trắng thân hình cao lớn màu lông cơ hồ hòa cùng màu trắng của tuyết đang ngửa cổ tru dài, một tiếng rơi xuống, mấy tiếng sói tru tiếp lời theo, bầy sói cùng tru lên, rung trời động đất, tình cảnh này làm Cố Thanh Yến nhiệt huyết sôi trào.
Con sói trắng kia có lẽ là Vua Sói, Cố Thanh Yến ngự kiếm tiến lên muốn tận mắt thấy phong thái của Lang Vương, kết quả gió lạnh thấu xương quá mạnh không cách nào ngự kiếm tiến lên, chỉ có thể đáp xuống đất đi bộ trong gió tuyết.
Tạ Vô Diễn thân hình cao lớn đi đằng trước mở đường, cản gió và tuyết cho Cố Thanh Yến.
Hai người từng bước từng bước khó khăn di chuyển trong núi tuyết, Cố Thanh Yến nắm chặt Tê Hoàng, quan sát bốn phía xem có gì khác thường hay không.
Trên đỉnh núi tuyết gió rất mạnh và dữ dội, người không đạt đến Nguyên Anh rất khó tới gần, chắc chắn hiếm người đến, nói không chừng sẽ có cất giấu bảo vật lớn!
"Thất Nhật Tinh!"
Cố Thanh Yến đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
Tạ Vô Diễn theo ánh mắt cậu nhìn qua, phát hiện trên một vách đá mọc một loại thực vật toàn thân trắng tinh, đóa hoa có bảy cánh trong suốt như pha lê rất thần kỳ.
"Mau! Qua đó!" Loại bất ngờ này tuyệt đối không thể bỏ lỡ!
Thất Nhật Tinh hiếm có trên thế gian, công dụng cũng vô cùng độc đáo! Loài thực vật này sinh trưởng trong thế giới băng tuyết thuần khiết có tác dụng tinh lọc! Ý trên mặt chữ, mặc kệ một người trúng độc hoặc là ăn phải thứ gì không sạch sẽ, chỉ cần cơ thể bị tổn thương, dùng Thất Nhật Tinh, đều có thể tinh lọc tất cả!
Linh khí hỗn loạn không thể ngự kiếm chỉ có thể tay không leo lên, Tạ Vô Diễn quay đầu lại nhìn Cố Thanh Yến, nhẹ giọng nói: "Lâu chủ chờ một lát, đệ tử đi một chút sẽ về."
Y cởi áo khoác lông hạc đưa cho Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến liền dặn dò: "Nhớ cẩn thận!"
Tạ Vô Diễn gật gật đầu, đi bộ trong gió tuyết đến bên vách đá rồi dùng cả tay và chân bắt đầu leo lên.
Có lẽ vì đã bị lộ nên y đã không thèm che giấu thực lực của mình, thân thủ Tạ Vô Diễn cực kỳ nhanh nhẹn, không cần leo đến nên, đã trực tiếp rút Trầm Uyên ra đâm thẳng vào vách đá cứng rắn lạnh băng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt. Cố Thanh Yến rất hoài nghi một đường bôn ba này, Tạ Vô Diễn chậm rãi đi trong gió tuyết chỉ là vì bồi bên cạnh cậu mà thôi.
Thất Nhật Tinh được hái xuống dễ như trở bàn tay được cất vào một chiếc hộp ngọc đặc chế, Tạ Vô Diễn trở lại bên cạnh Cố Thanh Yến, dâng hộp ngọc lên bằng hai tay.
Mười ngón tay trước mặt đầy vết chai sần thô ráp, ngón tay bị cóng đỏ bừng, còn có vết thương nhỏ do đá nhọn để lại. Cho dù biết y đang làm bộ làm tịch, Cố Thanh Yến vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Cất hộp ngọc đi, bắt lấy bàn tay y, thấy y cả người cứng đờ, nhíu mày hỏi: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Nói rồi liền lấy ra một lọ thuốc nhỏ xinh tinh xảo màu xanh biếc, đầu ngón tay màu hồng nhạt moi ra một ít thuốc màu trắng, bôi lên tay Tạ Vô Diễn.
Một màn này hình như rất quen, trái tim Tạ Vô Diễn đập thình thịch, một tia vui sướng không thể kìm nén thoáng qua trong mắt, khóe miệng cũng không chịu khống chế mà cong lên.