Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 159

Chương 159: Trong mắt ngươi ta là gì?

 

Kỳ Nguyên Anh cũng không coi là đỉnh cao, nhưng vị bên cạnh cậu đây rất có thể chính là đỉnh cao! Cố Thanh Yến rất chắc chắn, nhưng cảnh giới cậu thấp hơn Tạ Vô Diễn, không có cách nào thấy rõ Tạ Vô Diễn rốt cuộc đã tu luyện đến trình độ nào.

 

Không biết cũng chẳng sao, cậu còn chờ mong sự bất ngờ mà Tạ Vô Diễn mang đến khi bộc lộ thực lực chân chính! Bây giờ tạm thời để cậu, một Nguyên Anh lão tổ mang theo Tạ Vô Diễn đại sát tứ phương!

 

Cố Thanh Yến khôi phục Kỳ Nguyên Anh trong bí cảnh có thể nói như cá gặp nước, tuy rằng cậu mong muốn tìm bảo vật, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ nhiều cảnh đẹp. Thật sự là cảnh sắc trong bí cảnh quá mức mộng ảo mê người, cũng không biết thế giới tiếp theo sẽ là dáng vẻ gì, cậu cứ ngắm cho đã trước rồi tính!

 

Thực lực kỳ Nguyên Anh không chỉ thể hiện ở việc dễ dàng vận dụng công pháp và điều khiển Tiên Khí, còn thể hiện ở độ nhạy bén với cảnh quan bên ngoài, đúng lúc này, Cố Thanh Yến cảm nhận được vùng phụ cận có luồng linh lực dao động cực kỳ mạnh mẽ, sau khi điều tra, phát hiện trong một sơn cốc có luồng ánh sáng màu vàng kim cực kỳ rực rỡ, hiển nhiên là có bảo vật tụ tập, nếu không thì chính là có bảo vật sắp xuất thế!

 

Mặc kệ là loại nào cũng đều làm người hưng phấn không thôi!

 

"Mau đi xem xem là cái gì!"

 

Ánh sáng màu vàng kim vút lên tận trời cao quá gây chú ý, sợ rằng sẽ dẫn những người khác tới, lúc này đua tốc độ là chính, nếu tốc độ không được cũng chỉ có thể đua thực lực!

 

Cố Thanh Yến triệu Tê Hoàng, đang muốn ngự kiếm bay qua, không ngờ Tạ Vô Diễn cũng nhảy lên, còn vô cùng thuần thục ôm lấy eo cậu.

 

Cố Thanh Yến quay đầu lại liếc y một cái: "Ngươi không thầy dạy cũng học được ngự kiếm, còn lên đây làm gì?"

 

Tạ Vô Diễn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trầm Uyên là Lâu chủ ban cho đệ tử, đệ tử không nỡ dùng."

 

Cái lý do sứt sẹo này, nhưng hiện tại không phải lúc để so đo. Cố Thanh Yến khẽ hừ một tiếng, Tê Hoàng "Vút" bay nhanh ra ngoài.

 

Nam nhân cong khóe môi, ánh mắt dừng trên dấu vết ái muội phía sau gáy cậu, đáy mắt vẫn còn đọng lại dư vị.

 

Tư vị ngày ấy thực sự hút hồn, đáng tiếc không thể làm được đến bước cuối cùng.

 

Hồi tưởng lại dáng vẻ mềm mại mê người của thanh niên trong ngực mình, Tạ Vô Diễn vội vàng niệm Thanh Tâm chú mới không để Cố Thanh Yến phát hiện thân thể mình có dị thường.

 

Cố Thanh Yến không biết y đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của nam nhân phả vào gáy có chút ngứa ngáy.

 

Một khắc sau hai người bay đến phía trên sơn cốc, phía dưới là một biển hoa tím biên biếc đẹp đến không chân thật, những chấm sáng bạc lơ lửng phía trên biển hoa, đánh thật sâu thật mạnh vào thị giác người nhìn.

 

Đây là Tím Nguyệt Bạc Tinh! Trong truyền thuyết một vạn đóa Tím Nguyệt Bạc Tinh sẽ xuất hiện một đóa Tím Hoàng Bạc Tinh, linh dịch của hoa Tím Hoàng Bạc Tinh có màu vàng kim tựa như mật hoa sẽ chảy xuôi xuống, một giọt linh dịch là có thể đột phá bình cảnh!

 

Cố Thanh Yến tìm kiếm trong biển hoa, quả nhiên đến trung tâm biển hoa liền nhìn thấy một gốc cây cao hơn nhiều so với những cây Tím Nguyệt Bạc Tinh khác, cành lá tốt tươi, cả thân tràn ngập linh khí, Tím Hoàng Bạc Tinh được vây quanh bởi luồng ánh sáng bạc!

 

Nhưng cậu còn chưa kịp kinh ngạc đã bị tiếng mắng chửi tức giận phía dưới thu hút sự chú ý.

 

"Thiên Kiếm Môn các ngươi thật đê tiện vô sỉ! Đây là do Huyền Thiên Tông chúng ta phát hiện trước! Thiên Kiếm Môn các ngươi định giết người đoạt bảo sao?" Đệ tử mặc môn phục màu đỏ của Huyền Thiên Tông nổi giận nói, "Nam Cung môn chủ, các ngươi xác định muốn thành kẻ địch với Huyền Thiên Tông chúng ta sao?"

 

"Tiểu tử vô liêm sỉ, cả gan đổi trắng thay đen! Cái gì gọi là do Huyền Thiên Tông các ngươi phát hiện?" Đệ tử thân tín của môn chủ Nam Cung Nhạc Thiên Kiếm Môn cười lạnh, "Rõ ràng là Thiên Kiếm Môn chúng ta phát hiện trước! Chúng ta là căn cứ theo tin tức của Thương Hải Lão Tổ của chúng ta mà tìm được Tím Nguyệt Bạc Tinh này! Chẳng qua biển hoa quá lớn, chúng ta đã ở đây ngay từ đầu, các ngươi ở đầu bên kia, không phát hiện ra chúng ta mà thôi!"

 

"Cưỡng từ đoạt lí!" Đệ tử Huyền Thiên Tông sắp bị tức chết rồi, quay đầu nhìn về phía các nữ đệ Phiêu Thủy áo tím tung bay, "Chu sư tỷ, Phiêu Thủy các người cũng muốn trợ giúp kẻ gian sao?"

 

Nữ tu mang khăn che mặt dáng người thướt tha kinh ngạc nói: "Ngô sư đệ ngươi đừng há mồm liền cắn! Phiêu Thủy chúng ta đến cuối cùng, Huyền Thiên Tông ngươi và Thiên Kiếm Môn ai phát hiện Tím Nguyệt Bạc Tinh trước chúng ta không rõ lắm!"

 

Nói đến đây, nữ tu bỗng nhiên chuyển chủ đè, nhíu mày nói: "Chỉ là Nam Cung môn chủ đức cao vọng trọng, ta nghĩ sẽ không khinh thường ức h**p tiểu bối! Huyền Thiên Tông các người đừng ỷ thế h**p người!"

 

"Ngươi!" Phái Huyền Thiên Tông giận tái mặt, các đệ tử phẫn nộ trừng mắt với Thiên Kiếm Môn và Phiêu Thủy Các, đệ tử cầm đầu hung dữ nói: "Thiếu tông chủ chúng ta sẽ lập tức đến đây!"

 

Nữ tu che miệng, vẻ mặt lo lắng: "Ôi trời, Tạ thiếu tông chủ các người chẳng lẽ cũng không nói lý như các ngươi sao?"

 

Đại đệ tử Thiên Kiếm Môn lập tức tiếp lời, ý tứ sâu xa nói: "Tạ thiếu tông chủ vẫn phân rõ phải trái, nếu không cũng sẽ không đem chìa khóa bí cảnh trả lại cho Lâu chủ Kim Nguyệt Lâu!"

 

Lời này làm đám chúng đệ tử bật cười, đệ tử Huyền Thiên Tông sắc mặt càng thêm khó coi, mặc dù đối phương không chỉ đích danh tên họ, bọn họ cũng biết đối phương đang giễu cợt Lâu chủ bọn họ và Văn Vũ chân nhân! Đệ tử cầm đầu siết chặt thanh kiếm trong tay, cảm thấy trên mặt nóng rát, muốn phản bác lại không thể nào phản bác, dù sao chuyện của Văn Vũ chân nhân và thiếu tông chủ bọn họ mọi người đều biết.

 

"Sư huynh, làm sao bây giờ?" Sư đệ phía sau hỏi.

 

Đệ tử cầm đầu rất không cam lòng, nhưng nói thì nói không thắng đánh cũng đánh không lại, hắn nói Tạ Triều Sinh lập tức tới cũng chỉ là muốn dùng thiếu tông chủ uy h**p bọn họ, nhưng đối phương căn bản không thèm tin!

 

Cứ như vậy xấu hổ chạy trốn? Huyền Thiên Tông bọn họ từ khi nào hèn nhát như vậy?!

 

Đệ tử cầm đầu vô cùng bực bội, cắn răng xoay người đang muốn nói "Chúng ta đi", đột nhiên thấy Cố Thanh Yến đang đứng một bên xem náo nhiệt .

 

Hai mắt đệ tử này sáng lên, vội vàng hô: "Văn Lâu chủ!"

 

Phát hiện này như cọng rơm cứu mạng hắn ánh mắt hừng hực nhìn qua khiến Cố Thanh Yến suýt chút nữa cho rằng mình đã nhớ sai, lúc trước Văn Đường đi Huyền Thiên Tông cầu kiến Tạ Triều Sinh không hề bị đệ tử này châm chọc mỉa mai.

 

"Xoạt" ngay lập tức, mọi người đều tập trung ánh mắt về hướng này, môn chủ Thiên Kiếm Môn ẩn chứa kiêng kị, các đệ tử còn lại đều khẽ nhíu mày.

 

Mấy đệ tử Huyền Thiên Tông lại mừng rỡ như điên, không khỏi thốt lên: "Là Văn Đường! Thật tốt quá! Cậu ta nhất định sẽ giúp Huyền Thiên Tông chúng ta!"

 

"Đúng vậy! Tuy rằng cậu ta và Văn Vũ chân nhân không thuận nhau, nhưng ai bảo Tạ thiếu tông chủ của chúng ta sức hút vô biên chứ!"

 

"Chỉ cần cậu ấy giúp chúng ta lấy Tím Nguyệt Bạc Tinh về, ta có thể miễn cưỡng giúp cậu ta ở trước mặt Tạ thiếu tông chủ nói vài câu tốt đẹp......"

 

Cố Thanh Yến sắp cười đến chết mất, ai ngờ cậu còn chưa mở miệng vả mặt mấy tên đệ tử Huyền Thiên Tông, thì một nữ đệ tử Phiêu Thủy đã lên tiếng trước.

 

"Ai nha, thì ra là Văn Lâu chủ!" Nữ tu cười cười hỏi, "Lâu chủ đã đạt được gì rồi?"

 

Thái độ đối phương tốt, thái độ cậu tự nhiên cũng tốt. Cố Thanh Yến khẽ cười: "Cũng tạm, phát hiện vài cọng tiên thảo."

 

Nữ tu thở dài: "Vậy vận may của Văn Lâu chủ cũng không tệ nha! Không giống tiểu nữ tử, đi dạo trong bí cảnh mấy ngày cũng chưa phát hiện thứ tốt gì!"

 

"Người thích cười vận may sẽ không kém." Cố Thanh Yến an ủi nói, nói xong nhìn về phía môn chủ Thiên Kiếm Môn, "Nam Cung môn chủ các ngươi chuẩn bị đấu võ sao? Nếu chuẩn bị động thủ vậy bổn tọa đi trước một bước, nếu là còn tiếp tục cùng bọn họ nói lời vô nghĩa, vậy bổn tọa lại ở lại xem một lúc. Biển hoa này rất đẹp."

 

Lời vừa dứt, đệ tử Huyền Thiên Tông sắc mặt đột biến.

 

"Văn lâu chủ, ngươi có ý gì? Ngươi vậy mà không giúp chúng ta?"

 

Cố Thanh Yến lúc này mới giương mắt nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi là ai? Bổn tọa quen các ngươi sao?"

 

Nữ tu "Phụt" cười ra tiếng, đệ tử Thiên Kiếm Môn cười vang.

 

Đệ tử Huyền Thiên Tông xấu hổ ra mặt, cả giận nói: "Chúng ta là đệ tử môn hạ Huyền Thiên Tông, Văn Lâu chủ không quen biết ta cũng thôi, hẳn là có biết thiếu tông chủ của bọn ta chứ?!"

 

"Ồ, thiếu tông chủ Huyền Thiên Tông!" Cố Thanh Yến bừng tỉnh, "Chính là Tạ Triều Sinh mắt kém tìm một tên trộm bảo khố của Văn gia ta làm đạo lữ đó sao!"

 

Lời vừa thốt ra, chúng đệ tử Phiêu Thủy Các và Thiên Kiếm Môn cười ầm càng không khách khí.

 

Đệ tử Huyền Thiên Tông hoàn toàn mất hết mặt mũi, thẹn quá hóa giận, "Hay cho họ Văn ngươi! Ta còn nghĩ rằng nếu ngươi giúp đòi lại công đạo cho Huyền Thiên Tông chúng ta, chúng ta sẽ ở trước mặt thiếu tông chủ nói tốt cho ngươi vài câu, không ngờ ngươi không biết xấu hổ! Vậy ngươi cứ chờ mà bị thiếu tông chủ ta hoàn toàn ghét bỏ đi!"

 

Cố Thanh Yến sợ hãi: "Các ngươi thật sự muốn nói cho thiếu tông chủ các ngươi biết?"

 

Thấy cậu cuối cùng cũng biết sợ, tên đệ tử cầm đầu vênh váo tự đắc nói: "Không sai!"

 

Hắn đang chuẩn bị nói "Trừ phi ngươi giúp chúng ta cướp Tím Nguyệt Bạc Tinh về, nếu không ngươi cứ chờ mà xem", Cố Thanh Yến đã cười tủm tỉm mà nói: "Vậy làm phiền các ngươi cho ta nhắn gửi vài câu: Biển khổ vô tận quay đầu là bờ! Không việc thiện nào lớn hơn biết sai chịu sửa! Người đang làm trời đang nhìn! Đi đêm nhiều khó tránh có ngày gặp ma!"

 

"Ha ha ha ha ha......" Nữ tử Phiêu Thủy Các cười đến mức toàn thân run rẩy, đệ tử Thiên Kiếm Môn cười lớn đến nỗi không thẳng nổi lưng, đệ tử Huyền Thiên Tông mình bị chơi vừa bất lực vừa tức giận, "Họ Văn ngươi......"

 

Hai chữ "Muốn chết" còn chưa kịp nói ra, đệ tử này tựa như bị cái gì đó bóp chặt cổ, nét mặt đau đớn r*n r*, liều mạng gỡ ra thứ vô hình trên cổ mình.

 

Các đệ tử còn lại của Huyền Thiên Tông đều kinh hãi: "Sư huynh!"

 

Bọn họ muốn cứu người nhưng ốc còn không mang nổi mình ốc, một trận áp lực vô hình cực kỳ tàn nhẫn bá đạo đột nhiên ập đến, mấy đệ tử thấy chân mềm nhũn, suýt chút nữa toàn bộ đã quỳ rạp xuống đất!

 

Môn chủ Thiên Kiếm Môn Nam Cung Nhạc sửng sốt, ánh mắt lộ rõ vẻ kiêng kị.

 

Tạ Vô Diễn đứng phía sau Cố Thanh Yến chậm rãi thu hồi năm ngón tay dưới ống tay áo, đệ tử kia tròng mắt trợn ngược, sắc mặt từ xanh sang tím tái, không ngừng r*n r* vì đau đớn.

 

"Thiếu tông chủ các ngươi không dạy các ngươi cái gì gọi là ' họa từ miệng mà ra sao'?" Cố Thanh Yến nhướng mày, "Lần này xem như bài học đi? May mà lúc này người các ngươi gặp là ta, nếu không......"

 

Nếu không cái gì không cần nói cũng biết.

 

"Được rồi, bổn tọa không làm ảnh hưởng Nam Cung môn chủ nữa!" Cố Thanh Yến khẽ gật đầu với Nam Cung Nhạc, sau đó rất thiện ý mà đáp lời nữ tu, "Còn thời gian hai ngày, cô nương cần phải nắm chắc thời gian!"

 

Nữ tu che miệng cười duyên: "Đa tạ Lâu chủ nhắc nhở."

 

Đợi Cố Thanh Yến và Tạ Vô Diễn đi xa, nữ tu cảm khái nói: "Văn Lâu chủ quả là bậc kỳ nhân!"

 

Lời này bị Tạ Vô Diễn nghe được, y bóp eo nhỏ của Cố Thanh Yến, mặt không cảm xúc hỏi: "Lâu chủ và nữ tu kia trò chuyện vui vẻ như vậy, sao không hỏi tên họ đối phương?"

 

"Bổn tọa gặp bất kỳ con chó nào cũng đều có thể tán gẫu hai câu, có phải cũng cần hỏi tên chó không?" Cố Thanh Yến chế nhạo nói.

 

"Ý Lâu chủ nói nữ tu kia là chó?"

 

Cố Thanh Yến dở khóc dở cười: "Tiểu cô nương ngoan ngoãn nhà người ta lại thành chó trong miệng ngươi rồi?"

 

Tạ Vô Diễn mím môi không nói tiếp.

 

"Ý của bổn tọa là mặc kệ là nữ tu kia, hay là chó cũng vậy, trong mắt bổn tọa đều là người không quan trọng, không đáng để bổn tọa phí tâm." Cố Thanh Yến đưa mắt liếc y một cái, hờ hững cất lời.

 

"Vậy đệ tử thì sao? Đệ tử là gì trong mắt ngài?"

Bình Luận (0)
Comment