Chương 167: Ngạo kiều và trung khuyển
Cố Thanh Yến cũng không thật sự tức giận, chỉ cảm thấy mọi chuyện đã vượt quá dự đoán của cậu, loại cảm giác không xác định này làm một người có thói quen khống chế tất cả như cậu cảm thấy không tốt lắm.
Cậu chờ mong Tạ Vô Diễn mang đến bất ngờ cho cậu, nhưng cho tới bây giờ, tất cả đều giống như bị Tạ Vô Diễn dắt đi.
Cậu dám khẳng định nam nhân này cực kỳ quen thuộc với bí cảnh này, Tạ Vô Diễn vì sao có thể làm lơ hệ thống mà xâm nhập thế giới này, điểm này làm cậu rất tò mò, nhưng cũng khá lo lắng nếu Tạ Vô Diễn nói ra sẽ bị hệ thống phát hiện, có chút do dự không biết nên mở lời hay không.
"Lâu chủ, ngài nếm thử xem." Tạ Vô Diễn đem tiên lộ được điều chế từ linh dịch trong cánh hoa Nguyệt Kiến Thảo hứng lúc mặt trời mới mọc dâng lên trước mặt Cố Thanh Yến.
Y giữ thái độ khiêm tốn, dáng vẻ cúi đầu mặc người phân phó, nào giống lão tổ sâu không lường được gì đó?
Thích hầu hạ cậu như vậy à?
Cố Thanh Yến nhướng mày, nhận chén rượu lưu li trong tay y, "Đi, đi hái đào tiên về đây cho bổn tọa."
Bên trong khe nứt dưới vách đá, có mọc một cây đào tiên, lá cây xanh biếc bên dưới treo đầy đào tiên đỏ mọng, đào tiên cực lớn mọng nước làm người ch** n**c dãi ba thước.
"Được." Tạ Vô Diễn lập tức đồng ý đi đến bên mép vách đá.
Triệu Tiến Thạch há miệng, muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Vô Diễn rất có mắt nhìn mà ngậm miệng.
Hiện tại hắn có chút không hiểu rõ quan hệ giữa Lâu chủ và Tạ sư đệ, cảm giác không giống như quan hệ bình thường giữa đệ tử và chưởng môn, nhưng cũng không giống Văn Vũ chân nhân nói hai người đã song tu với nhau, hai người ở chung thoạt nhìn không có loại cảm giác thân mật ấy.
Dùng một đầu dây thừng buộc vào một gốc cây đại thụ, một đầu khác buộc lên eo mình, Tạ Vô Diễn thả người, không chút do dự nhảy xuống vách đá.
Cố Thanh Yến đảo mắt, chậc một tiếng.
Từ độ cao này, thân thể phàm thai nào dám trực tiếp nhảy xuống? Đến lúc này, còn giả bộ làm phàm nhân cái gì? Thật không biết Tạ Vô Diễn diễn đến bao giờ mới xong.
Tạ Vô Diễn không tiếp tục đi xuống, y bắt được một nhánh cây khác, sau đó đu từ cây này sang cây đào tiên.
Thân thủ nam nhân nhanh nhẹn, rất nhanh đã hái đào tiên bỏ vào túi, lại bắt lấy dây thừng bò lên trên.
Cố Thanh Yến ngồi ở ghế thái sư to rộng, dù bận vẫn ung dung chờ.
Tạ Vô Diễn chọn một quả đào tiên lớn nhất đỏ nhất, dùng linh tuyền rửa sạch sẽ, lại gọt vỏ đào tiên, cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn, bày lên đĩa ngọc, dùng lá xanh điểm xuyết rồi mới đưa đến trước mặt Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến ăn một miếng, thịt quả đào vừa ngọt vừa giòn, quả thực chính là đào trong mộng.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu hơi nheo lại, dáng vẻ rất hưởng thụ, thấy vậy đôi mày sắc bén của Tạ Vô Diễn cũng vô thức giãn ra.
Phát hiện ánh mắt nóng bỏng của y vẫn dừng trên đôi môi hồng hào ướt át vì nước đào của mình, Cố Thanh Yến nhướng mày hỏi, "Muốn ăn?"
Tạ Vô Diễn không đáp lời, chỉ dùng đôi mắt đen láy như muốn hút người lẳng lặng nhìn thẳng vào cậu.
Đầu ngón tay trắng nõn của Cố Thanh Yến bóc một miếng đào tiên, khóe miệng mỉm cười đưa lên đôi môi mỏng của y, ngay khi Tạ Vô Diễn hé miệng muốn cắn, trong nháy mắt liền rút nhanh về, rồi nhét vào trong miệng mình.
Đầu lưỡi đỏ tươi l**m l**m dư vị còn sót lại trên ngón tay, Cố Thanh Yến dưới cái nhìn âm trầm của Tạ Vô Diễn ý tứ sâu xa nói: "Quả đào lão tổ hái đúng là không giống người thường, khiến người cả đời khó quên."
Hầu kết Tạ Vô Diễn lăn lăn, bàn tay thon dài của thanh niên với những khớp xương rõ ràng, móng tay màu hồng phấn, trên ngón áp út mang một chiếc nhẫn Tinh Nguyệt Kim Sắc, dây xích nhỏ rơi trên mu bàn tay trắng nõn, nối liền với vòng tay ngọc hoàn nạm vàng, cả bàn tay trông càng hoa mỹ cao quý, thật không dám tưởng tượng một bàn tay như vậy lần mò trên người mình, hoặc là nắm chặt, hoặc là dùng sức chống đẩy sẽ có bao nhiêu xinh đẹp......
Thấy nam nhân nhìn mình bằng ánh mắt bỗng nhiên trở nên đen tối thâm trầm, Cố Thanh Yến nhẹ nhàng cười rộ lên, ánh mắt đi xuống, dừng lại ở nửa người dưới của nam nhân, vải dệt che đậy không nhìn ra được gì, nhưng Cố Thanh Yến liền biết cẩu nam nhân này đang suy nghĩ cái gì.
"Khinh, sư, phạm, thượng......"
Bốn chữ thoát ra từ đôi môi đỏ khẽ nhếch, Tạ Vô Diễn rũ mắt, quỳ một gối, giọng khàn khàn: "Đệ tử biết tội, xin Lâu chủ trách phạt."
Ôi Ôi Ôi, không nói đệ tử không dám, mà là nói đệ tử biết tội, xin Lâu chủ trách phạt? Thật là có tiền đồ!
"Vậy phạt ngươi cách xa bổn tọa một chút, làm được không?"
Tạ Vô Diễn chậm rãi siết chặt nắm tay dưới tay áo, giương mắt đối diện với đôi mắt trêu chọc của Cố Thanh Yến, thành thật nói: "Làm không được."
"Vậy ngươi có thể làm được cái gì?" Cố Thanh Yến cúi người, nâng chiếc cằm có đường cong sắc sảo lên.
Tạ Vô Diễn nhìn thẳng Cố Thanh Yến, "Phụng dưỡng Lâu chủ."
Lòng bàn tay trắng nõn v**t v* cằm nam nhân, Cố Thanh Yến nhướng mày, "Thích làm trâu làm ngựa cho bổn tọa như vậy sao?"
"Vô Diễn sống là người của Lâu chủ, chết là ma của Lâu chủ." Tạ Vô Diễn trịnh trọng mà chân thành nói, đôi mắt đen hiện lên một mảnh chân tình.
Cố Thanh Yến không ngờ Tạ Vô Diễn thích loại này, còn tự xem mình là trung khuyển.
Ngày ấy trên núi tuyết, cậu chỉ là thuận miệng nói "Phải biết ngươi hiện tại là đệ tử Kim Nguyệt Lâu ta, cả người ngươi đều là của Kim Nguyệt Lâu ta, không được bổn tọa cho phép, không được bị thương", sau đó giúp y bôi thuốc, không ngờ Tạ Vô Diễn luôn ghi tạc trong lòng, lúc này lại mượn cớ bị thương, muốn cậu giúp bôi thuốc?
Được rồi, trung khuyển và ngạo kiều, cũng rất phù hợp với thiết lập nhân cách hiện tại của cậu, cậu đương nhiên sẽ đáp ứng y.
Sau vài giây trao đổi ánh mắt với Tạ Vô Diễn, Cố Thanh Yến bất mãn hừ một tiếng: "Nếu ngươi có giác ngộ này, vậy sao còn dám tự làm mình bị thương khi chưa có sự đồng ý của bổn tọa?"
Ngón tay cậu v**t v* vết thương nhỏ bị nhánh cây quẹt trúng trên má của Tạ Vô Diễn, dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói: "Nhớ kỹ, cả người ngươi đều thuộc về bổn tọa, lần sau lại tự cho là thông minh, bổn tọa đành phải tìm người khác hầu hạ."
Ánh mắt Tạ Vô Diễn trầm xuống, "Vâng!"
"Còn bị thương ở đâu không?"
Tạ Vô Diễn nhìn vào mắt Cố Thanh Yến, vén ống tay áo lên, để lộ ra một vết thương rướm máu.
Có lẽ là bị đá nhọn cào xước, để tại một vết cắt sâu từ khuỷu tay đến cổ tay, trên đường lại bị cát đá cọ xát, miệng vết thương đã sưng đỏ lên.
Cố Thanh Yến lập tức thay đổi sắc mặt, tuy rằng biết Tạ Vô Diễn tu vi cao thâm, chỉ cần điều động linh lực, miệng vết thương lập tức có thể được chữa trị, nhưng nam nhân này cố tình không làm, chịu đựng cơn đau, bằng mọi cách cho cậu xem, muốn cậu đau lòng!
Tốt lắm, mục đích của y đã đạt được rồi!
Cố Thanh Yến mặt không cảm xúc dùng nước sạch rửa sạch sẽ miệng vết thương cho y, lại móc ra thuốc mỡ lần trước dùng.
Tạ Vô Diễn không rên một tiếng, yên lặng nhìn ngón tay như ngọc kia tới lui trên cánh tay mình.
Cảm giác ngón tay đụng vào da thịt làm người miên man bất định, mùi hương trên người thanh niên tao nhã giống như hương vị còn chưa tiêu tán trong mộng......
Thấy hô hấp nam nhân dần nặng nề, Cố Thanh Yến bĩu môi trong lòng.
Thật là vừa ham ăn vừa ham chơi.
Cố Thanh Yến dừng động tác, giọng điệu thản nhiên nói: "Được rồi, bản thân cẩn thận một chút, hai ngày này đừng để miệng vết thương đụng nước."
Nói xong Cố Thanh Yến đứng lên, bỏ lại nam nhân ngồi xổm tại chỗ phía sau, chờ d*c v*ng mãnh liệt ép xuống mới nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Cố Thanh Yến,
Cố Thanh Yến nhìn nhìn sắc trời, nói: "Cách thời gian bí cảnh đóng cửa còn vài canh giờ, cùng đi dạo đi, đừng lãng phí."
Hiện tại sĩ khí đệ tử Kim Nguyệt Lâu tăng mạnh, lập tức đồng thanh trả lời, sau đó xuất phát dẫn đầu đi săn bảo vật.
Đoàn người tràn đầy tự tin, vui mừng khôn xiết, Huyền Thiên Tông bên kia lại mây đen giăng đầy.
Tạ Triều Sinh không kịp tận mắt thấy Cố Thanh Yến độ kiếp phải cố nén giận trong lòng!
Không phải hắn ghen ghét Cố Thanh Yến thiên tư cao hơn hắn, mà là ghen ghét Tạ Vô Diễn.
Từ trong miệng đệ tử môn hạ biết được Tạ Vô Diễn vì hộ pháp cho Cố Thanh Yến mà lộ một tay, Tạ Triều Sinh lập tức muốn nổi điên.
Người khác đều khen hắn kỳ tài ngút trời, nhưng Tạ Vô Diễn không có linh căn lại có thể nâng tu vi lên đến cảnh giới cao như thế, đây chẳng phải là thiên tài tuyệt thế sao?
Ngẫm lại lúc trước Văn Đường không màng mặt mũi khóc la muốn gặp hắn, Tạ Triều Sinh càng thêm oán hận!
Người hắn tự tay đẩy ra xa hóa ra lại là chưởng môn đầu tiên trong tám đại thế gia đột phá Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần!
Nếu hắn và Văn Đường song tu, chẳng phải hiệu quả càng thêm rõ ràng sao?
Trong đầu Tạ Triều Sinh hiện lên hình ảnh đôi mắt phượng khẽ nhếch lên của Cố Thanh Yến, khóe môi hơi cong lên, dáng vẻ cao ngạo mà lạnh lùng, càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.
"Không phải ngươi đã kiểm tra Tạ Vô Diễn không có linh căn không cách nào tu luyện mới sắp xếp gã và Văn Đường bái đường thành thân sao? Vì sao Tạ Vô Diễn trong khoảng thời gian ngắn đã tu luyện được đến tận như thế, tu vi không một ai có thể nhìn thấu?"