Chương 168
Ngữ khí chất vấn của hắn làm Văn Vũ vốn đã tâm tình không tốt càng thêm khó coi.
Hắn vừa chạy thoát khỏi tay Tạ Vô Diễn, vì thế phải trả một cái giá rất đắt, nhưng Tạ Triều Sinh nhìn thấy hắn chật vật như thế mà không chút quan tâm đến vết thương của hắn, đã vậy còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn mà nói, đường đường là đỉnh kỳ Nguyên Anh mà lại để mình lâm vào hoàn cảnh như vậy. Ngay lúc ấy tâm hắn đã lạnh đi một nửa, sau khi nói cho Tạ Triều Sinh biết hắn là bị Tạ Vô Diễn không nhìn thấu tu vi đả thương, Tạ Triều Sinh không những không an ủi hắn, còn lạnh mặt hỏi rốt cuộc sao lại thế này!
Sao lại thế này sao lại thế này, còn không phải tại con chó bên cạnh Văn Đường thực lực cao thâm, làm ngươi không cách nào tiếp cận Văn Đường kia sao!
Nếu muốn có được Văn Đường, thì đi mà đánh chết con chó Tạ Vô Diễn kia đi!
Văn Vũ trong lòng nghiến răng nghiến lợi, hắn hạ chú phản phệ trên chìa khóa xích trói linh, cũng không biết có phải Tạ Vô Diễn giúp Văn Đường giải xích trói linh hay không......
Nghĩ đến đây, đáy mắt Văn Vũ hiện lên một tia độc ác, nói: "Một tên nông phu như gã cho dù là thiên tài tuyệt thế cũng không có khả năng trong một tháng ngắn ngủn đột phá từ Luyện Khí lên đến kỳ Hóa Thần, nhất định là trên người gã có Tiên Khí ngăn người khác nhìn trộm cảnh giới......"
"Trên người Văn Đường bị ta hạ xích trói linh, Nguyên Anh lại bị ta bóp nát, căn bản không thể nào tu luyện. Ngoài mặt nhìn không có gì, nhất định là do dùng linh đan diệu dược và Tiên Khí chống đỡ. Lo lắng người khác biết hắn mang bệnh sẽ lấy mạng hắn, nên dùng biện pháp đặc biệt để Tạ Vô Diễn đạt được đại tu, lấy đó uy h**p mọi người mà thôi!"
Sắc mặt Tạ Triều Sinh sa sầm xuống, "Nguyên Anh Văn Đường bị ngươi phá? Đây là chuyện khi nào? Vì sao ngươi chưa từng nói với ta?"
Tạ Triều Sinh không tin, trước đây Văn Vũ chỉ nói tu vi Văn Đường bị hao tổn, hắn còn tưởng rằng Văn Đường bị trọng thương gì đó, lúc ấy cũng dùng cách trả chìa khóa bí cảnh thử qua Văn Đường, Văn Đường không hao lông tổn tóc xuất hiện trước mặt mọi người, còn bình tĩnh đem chìa khóa bí cảnh c*m v** thạch bàn cùng mở bí cảnh...... Một thân hào hoa rực rỡ lóa mắt ấy, căn bản không giống một phế nhân bị hủy Nguyên Anh!
Văn Vũ cười mỉa, để giành được danh tiếng và tích lũy nhân duyên, từ trước đến nay hắn luôn tỏ ra tử tế với mọi người, sao có thể để cho người khác biết chuyện hắn đối xử âm hiểm ác độc với Văn Đường được?
Đệ tử môn hạ của Văn Vũ ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Khó trách Lâu chủ Kim Nguyệt Lâu lại có hận ý lớn với Văn Vũ chân nhân như vậy, mỗi lần gặp đều dùng lời lẽ đè bẹp Văn Vũ chân nhân, làm hắn vô cùng xấu hổ, thì ra là vì Văn Vũ chân nhân đã làm chuyện đê tiện với Lâu chủ Kim Nguyệt Lâu!
Ở Tu chân giới phá hủy sự tu luyện của một người chẳng khác nào đẩy người đó vào đường cùng, đây chính là thù không đội trời chung!
Lúc trước Văn Vũ chân nhân còn không biết xấu hổ nói Văn gia có lỗi với hắn, nhưng hắn không thể đuổi cùng giết tận, cho nên buông tha Văn Đường, chừa lại cho Văn gia một tia huyết mạch, thật là dối trá âm hiểm đến đáng sợ!
Nghĩ kỹ lại, Văn gia suýt bị diệt vong nói không chừng cũng là Văn Vũ chân nhân một tay lên kế hoạch, Tàng Bảo Các của Văn gia nhất định cũng đã rơi vào túi Văn Vũ chân nhân!
Thật ra những việc này Tạ Triều Sinh không phải không biết, trước đây hắn cũng không để ý, dù sao Văn Vũ có thể nói là người trẻ tuổi đứng đầu đại lục Đông Diệu, từ một đứa con nhà nông nhảy vọt thành đỉnh kỳ Nguyên Anh, danh tiếng và thực lực đều có, rất thích hợp làm đạo lữ, hắn cũng không để ý thêm, cho đến khi ánh mắt hắn rơi lên người Cố Thanh Yến, mới biết được mình đã chọn sai người.
Rõ ràng với diện mạo tính tình Văn Đường càng hợp ý hắn hơn!
Thấy Tạ Triều Sinh chỉ quan tâm Văn Đường, Văn Vũ chịu đựng chua xót, cố gắng dùng ngữ khí bình thản mở miệng: "Một phế nhân như Văn Đường, gã vì muốn trả thù ta cố ý chọn Tạ Vô Diễn làm một quân cờ, còn tự mình trèo lên giường Tạ Vô Diễn, trước mắt Tạ Vô Diễn đã hết lòng hết dạ với gã!"
"Bọn họ song tu?" Tạ Triều Sinh xanh mét mặt mày, trong lòng phẫn nộ vì bị người đoạt đi con mồi nhìn trúng.
"Tạ Vô Diễn cam chịu." Đây chỉ là suy đoán của hắn, hai người có song tu hay không, hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng khi hắn nói những lời này trước mặt Tạ Vô Diễn, Tạ Vô Diễn cũng không phản bác, không phản bác chính là đồng ý! Điều này cũng đủ k*ch th*ch Tạ Triều Sinh, khiến Tạ Triều Sinh đi tìm Tạ Vô Diễn gây sự!
Hắn đã tính toàn rât sổn, nhưng người tính không bằng trời tính, lúc này gió mây đổi sắc, lại có Vân Kiếp hội tụ, hiển nhiên là có người độ kiếp!
Mọi người kinh ngạc không thôi, muốn biết là ai có gan lớn độ kiếp trong bí cảnh.
Trong lòng Tạ Triều Sinh muốn đi tìm Cố Thanh Yến, không quan tâm, hỏi Văn Vũ Cố Thanh Yến ở đâu sau đó liền xuất phát.
Nhưng chờ khi hắn phát hiện Vân Kiếp này không thích hợp, người độ kiếp là đỉnh kỳ Nguyên Anh, hai người bất ngờ gặp phải gương trong gương. Chờ khi giải trừ được cảnh trong gương, từ bên trong bước ra, Vân Kiếp đã tan đi, người độ kiếp thuận lợi thăng cấp, tiến vào kỳ Hóa Thần!
Đám người Tạ Triều Sinh vội vàng chạy đến, chỉ kịp thấy Cố Thanh Yến tiên khí phiêu phiêu rung động lòng người đã đi xa, bên cạnh cậu là nam tử cao lớn nghiêm nghị khí thế như kiếm sắc!
"Là Văn Đường độ kiếp? Văn Đường đạt đến kỳ Hóa Thần? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Văn Vũ sắc mặt trắng bệch, không cách nào tiếp thu tin tức này.
Tâm tình Tạ Triều Sinh không tốt hơn hắn bao nhiêu, lại lần nữa mở miệng chất vấn, Văn Vũ không thể nào giải thích!
Hắn là nhờ ăn cắp hư linh căn mới có thể bước vào con đường tu chân, chẳng lẽ Tạ Vô Diễn lấy được tiên thảo ở đâu đó còn lợi hại hơn cả hư linh căn sao?
Không nói Tạ Vô Diễn, nói về Văn Đường, Văn Đường nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Văn Vũ giọng khàn đi: "Thiếu tông chủ nếu muốn biết, không bằng tự mình đi hỏi Văn Đường."
Văn Đường thật sự muốn trả thù hắn, hắn trốn không thoát thì cũng phải kéo theo một đệm lưng chứ! Huyền Thiên Tông có lão quái vật tọa trấn, hắn kéo Tạ Triều Sinh ra làm lá chắn vậy.
"Đi!"
Cố Thanh Yến và Tạ Vô Diễn đang lo lắng thì đã đi đến một khi rừng rậm cổ quái trong bí cảnh.
Khác hoàn toàn với cảnh sắc như tiên cảnh nơi khác, nơi này có tử khí nặng nề, an tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không cảm giác được chút sự sống nào, ngay cả linh khí cũng giống như đã bị ngăn cách.
"Nơi này rất cổ quái, mọi người cẩn thận."
Chú ý thấymột đệ tử từ khi tiến vào rừng rậm, cũng chỉ mới khoảng một khắc đã từ trạng thái hứng thú bừng bừng chuyển sang dáng vẻ mỏi mệt, bước chân nặng nề, hai mắt mờ mịt, Cố Thanh Yến lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Đang nói, Tạ Vô Diễn đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo cậu, dùng sức kéo, cả người Cố Thanh Yến nhào vào lồng ngực Tạ Vô Diễn.
Cùng lúc đó một luồng ánh sáng lạnh chợt lóe lên, Trầm Uyên vọt ra, một con nhện màu đen con nhện bị phân thành hai!
Triệu Tiến Thạch và các đệ tử đều sửng người.
Lâu chủ tu vi kỳ Hóa Thần vậy mà chỉ một con nhện cũng không phát hiện được?
...... Nhưng nói đi nói lại, Tạ sư đệ rốt cuộc đạt đến tu vi gì?
Cố Thanh Yến dịch khỏi Tạ Vô Diễn, cúi người đi xem xét con nhện không thể không chết kia, sau đó hắn phát hiện nhện đen này có độc tính cực mạnh, nhưng cấp bậc không cao.
...... Rừng rậm này làm người không thể phát hiện dao động của linh lực.
"Văn Lâu chủ!"
Một âm thanh ẩn chứa vui vẻ vang lên, Cố Thanh Yến cong lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Chậc, ruồi bọ lại tới làm phiền rồi.
"Tạ thiếu tông chủ, lâu không gặp có khỏe không." Cố Thanh Yến bày ra vẻ chưởng môn, ngạo nghễ nói với Tạ Triều Sinh đang sáng mắt nhìn về hướng mình.
Tạ Triều Sinh đánh giá Cố Thanh Yến từ trên xuống dưới, thanh niên dường như càng thêm tuyệt trần không gì sáng bằng, toàn thân khoác bộ y phục giao sa tơ vàng nhẹ tung bay, tà áo uyển chuyển như mây khói, giữa hàng lông mi tinh xảo, nhìn có vẻ lãnh đạm, trong khoảnh khắc ánh mắt lay động lại kín đáo ẩn chứa thâm tình, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào ẩm ướt, thủy sắc vô biên, thật sự là xinh đẹp cực kỳ!
Phải tuyệt sắc như vậy mới xứng đôi với mình.
Đáy mắt Tạ Triều Sinh kín đáo xẹt qua một tia quyết tâm, trên mặt cung kính nói: "Còn chưa chúc mừng Lâu chủ thuận lợi độ kiếp!"
Cố Thanh Yến khẽ cười, không tiếp lời, mà dời ánh mắt về Văn Vũ phía sau Tạ Triều Sinh: "Văn Vũ chân nhân không chúc mừng bổn tọa sao?"