Chương 169: Người của bổn tọa
Trước mắt bao người bị điểm danh, Văn Vũ không thể không đi ra từ phía sau Tạ Triều Sinh, hắn cố nén thù hận nơi đáy lòng, miễn cưỡng nở ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Văn Lâu chủ nói đùa rồi, Văn Lâu chủ tuổi còn trẻ đã thăng lên Hóa Thần, có thể nói là chân nhân trẻ tuổi nhất của đại lục Đông Diệu, thật sự là làm người bội phục! Văn mỗ cam bái hạ phong!"
"Phải không?" Ngữ khí Cố Thanh Yến như có như không, khi nói chuyện thể hiện vẻ cao cao tại thượng của mình đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Cậu rũ mắt nhìn Văn Vũ, ánh mắt trào phúng, sắc mặt Văn Vũ trắng nhợt, ngọn lửa trong lòng bùng cháy dữ dội, tay áo to rộng giấu đi nắm tay đang xiết chặt.
Đối phó với loại người như Văn Vũ hiệu quả nhất là đứng trên cao, giẫm hắn đến nát nhừ, khiến lòng tự trọng của hắn vỡ thành từng mảnh, khiến hắn trở nên điên cuồng vì đố kỵ và vô năng.
Quả nhiên nụ cười của Văn Vũ đông cứng lại, có thể nhìn ra được đang cực lực khống chế cảm xúc, Cố Thanh Yến cười nhạo một tiến, dời ánh mắt đi, không hề để ý tới hai người nữa.
Tạ Vô Diễn đi về phía trước, ngăn cản tầm mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến của Tạ Triều Sinh.
Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử Tạ Triều Sinh co rụt lại, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân vụt ra, sát khí so với lần trước càng rõ ràng hơn bao vây lấy hắn, chỉ cần hắn hơi động đậy, lưỡi dao vô hình này có thể sẽ treo cổ hắn lên.
Chỉ một ánh mắt này, Tạ Triều Sinh đã biết sự chênh lệch khoảng cách giữa mình và Tạ Vô Diễn.
Đã từng là thiên chi kiêu tử đột ngột rơi xuống từ trời cao, trong lòng sóng to gió lớn nhưng trên mặt lại không thể hiển ra bất kỳ sợ hãi gì, nếu không hắn sẽ ném mặt mũi thiếu tông chủ Thiên Huyền Tông đi hết!
"Các ngươi chờ ở bên ngoài đi." Cố Thanh Yến nói với Triệu Tiến Thạch và các đệ tử.
Khu rừng này thật sự đáng sợ, đệ tử có thực lực trung bình tốt nhất không nên theo vào.
Triệu Tiến Thạch gật đầu: "Đệ tử sẽ chắm sóc các sư đệ sư muội, xin Lâu chủ yên tâm!"
Nói xong, Triệu Tiến Thạch nhìn về phía Tạ Vô Diễn, dặn dò: "Tạ sư đệ, ngươi đi theo Lâu chủ, phải chú ý cẩn thận."
Tạ Vô Diễn còn chưa kịp đáp lời, Văn Vũ đã mở miệng lên tiếng trước.
"Các ngươi cứ như vậy mà yên tâm giao Lâu chủ các ngươi cho một kẻ lai lịch không rõ ràng sao? Các ngươi không sợ người này rắp tâm làm chuyện bất lương sao?"
Có ý gì? Triệu Tiến Thạch và các đệ tử sửng sốt.
Lời này Cố Thanh Yến vừa nghe đã không vui, cậu đi đến bên cạnh Tạ Vô Diễn, nhẹ nhéo hàm dưới sắc bén của nam nhân, nhìn khuông mặt nam tính từ trái sang phải: "Văn Vũ chân nhân chẳng lẽ là mất trí nhớ rồi? Bổn tọa còn nhớ rõ lúc trước Văn Vũ chân nhân sắp xếp bổn tọa cùng Vô Diễn bái đường thành thân đã từng nói qua, tìm cho bổn tọa một nông phu gia cảnh kham khổ, mỗi ngày vất vả chăm chỉ làm việc, sao hiện tại đến miệng Văn Vũ chân nhân lại biến thành lai lịch không rõ ràng rồi?"
Sắc mặt Văn Vũ hết xanh lại trắng, căn bản không thể ngờ được Cố Thanh Yến thực sự sẽ thừa nhận mình đã thành thân với một nông phu, rõ ràng trước đó Cố Thanh Yến đã nói chỉ là hiểu lầm mà thôi!
Mà Tạ Vô Diễn đang được Cố Thanh Yến cẩn thận thưởng thức nam sắc, hai mắt phát sáng dị thường, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến giống như những chàng công tử trêu gheo gái nhà lành, ngón tay thon dài trắng nõn v**t v* khuôn mặt tuấn tú của Tạ Vô Diễn, không chút để ý nói: "Nói đến đây bổn tọa còn phải cảm tạ Văn Vũ chân nhân, tặng một người vừa lòng đẹp ý bổn tọa như vậy. Người khác không biết y tốt, bổn tọa biết là được."
"Trong suốt hành trình này, bổn tọa thu được không ít bảo bối, nhưng đều nhờ y tìm được cho bổn tọa!"
"Văn Vũ chân nhân chẳng lẽ hối hận, muốn đem y về, nên mới ở đây châm ngòi ly gián?"
Cố Thanh Yến quay đầu nhìn về phía Văn Vũ, uy áp từ kỳ Hóa Thần ập lên người Văn Vũ như một ngọn núi, sắc mặt Văn Vũ lập tức vặn vẹo, cơ thể lảo đảo suýt chút nữa ngã ập xuống, hắn đau đớn chống đỡ, bàn chân lún sâu xuống bùn, phun ra một ngụm máu tươi!
"Họa từ miệng mà ra, nể tình ngươi đã từng cho bổn tọa một cơ hội, bây giờ bổn tọa trả lại ngươi một cơ hội, ngày sau nếu lại nói năng l* m*ng với bổn tọa, đừng trách bổn tọa vô tình!"
Nghe thấy những lời bá đạo ngạo nghễ này đáy lòng Tạ Vô Diễn nóng lên, hầu kết nam nhân lăn lăn, nhìn thẳng Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến buông y ra, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
Cậu quay người lại, uy áp cực lớn trên người Văn Vũ liền biến mất, tứ chi nhũn ra quỳ bò trên mặt đất, thở phì phò, chật vật vô cùng.
Cùng ngồi chung một thuyền với hắn - Tạ Triều Sinh không đi đến dìu hắn, mà nhìn chằm chằm thân ảnh đã đi xa của Cố Thanh Yến, đáy mắt không chút che giấu thèm khát.
"Triều Sinh......"
Văn Vũ yếu ớt gọi, Tạ Triều Sinh lúc này mới quay đầu nhìn hắn, ngữ khí lạnh nhạt: "Nay đã khác xưa, về sau nói chuyện chú ý một chút, đừng lại chọc tức cậu ấy."
Rốt cuộc là ai nói hai người này ở chung một chỗ thì không cách nào xuống tay, bảo hắn nghĩ cách tách hai người ra?! Văn Vũ siết chặt nắm tay nổi đầy gân xanh, đáy lòng đều là không cam lòng, bất công, thù hận, căm ghét thiêu đốt lý trí hắn.
Rốt cuộc là sai ở đâu? Tại sao mọi chuyện đều thay đổi?
Đáng ghét!!
Cố Thanh Yến từng bước cẩn thận bước đi trong khu rừng sâu với những cây đại thụ cao lớn đến quỷ dị, Tạ Vô Diễn tay cầm Trầm Uyên đi trước mở đường cho cậu.
Nam nhân thay đổi thái độ lạnh lùng trầm ổn trước đây, trên đôi môi mỏng treo nụ cười nhạt, đưa cho cậu một gốc Linh Chi Cửu Chuyển đỏ bừng mà y tìm được, "Lâu chủ, ngài nhưng có đặc biệt thích tiên thảo linh thú nào không, đệ tử đi tìm cho ngài."
Cố Thanh Yến buồn cười trong bụng, hơi nâng cằm: "Khen ngươi hai câu mà thôi, tích cực như vậy?"
Đôi môi mỏng Tạ Vô Diễn lại cong lên: "Cũng không thể chỉ để Lâu chủ mạnh miệng."
Cố Thanh Yến trầm ngâm một lát, sâu xa nói: "Bổn tọa không đặc biệt thích thứ gì, chỉ muốn một chiếc thảm lông ở thuỷ tạ của Tiên Các......"
Thuỷ tạ sụp xuống, chiếc thảm lông trắng như tuyết kia cũng bị vùi trong đống đổ nát, thật đáng tiếc khi mất đi một chiếc nệm thoải mái ấm áp như vậy.
Quan trọng là lần đầu tiên trải nghiệm cũng không tồi, cậu rất hài lòng, nhân lúc còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, nắm chặt thời gian làm thêm vài lần!
Nhớ lại đêm đó thanh niên sắc mặt ửng hồng đôi mắt quyến rũ nằm trên chiếc giường mềm mại, dáng vẻ sinh động mà mê người, Tạ Vô Diễn đột nhiên miệng khô lưỡi cháy, ngọn lửa từ tận đáy lòng càng cháy càng mạnh mẽ.
Cơ thể vừa thơm vừa mềm bị đè trên thảm lông trắng muốt mềm mại, làn da trắng mịn bị ép ra màu đỏ hồng ngon miệng, làm tim người ngứa ngáy khó nhịn, chỉ nghĩ làm sao để nghiền nát cậu ra nuốt sạch không sót lại gì!
Đáy mắt nam nhân kìm nén Cố Thanh Yến nhìn thấy rất rõ ràng, cậu không khỏi có chút chờ mong.
Trong tiểu thuyết tiên hiệp không phải thường xuyên xuất hiện tình tiết đồ đệ cưỡng ép sư tôn yêu đương sao? Không biết cậu có cơ hội trải nghiệm một chút hay không nhỉ!
Hai người câu được câu không trò chuyện, bất tri bất giác đã đi vào chỗ sâu nhất bên trong rừng rậm.
Tầm nhìn rộng mở thông suốt, trước mắt xuất hiện một hồ nước với cảnh quan độc đáo.
Khác với thác nước trong vắt đã thấy trước kia, hoặc là u bích đàm xanh biếc ẩn mình trong đỉnh núi tuyết, hồ nước này còn kỹ vĩ và quái dị hơn bất kỳ thứ gì mà bọn người Cố Thanh Yến trước kia đã nhìn thấy.
Một dòng dung nham sôi ùng ục màu đỏ rực, tựa như con cự thú khổng lồ đang há to cái mồm máu muốn nuốt chửng mọi sinh vật sống, chậm rãi đợi con mồi đến gần. Xung quanh hồ là những bộ cốt động vật đã bị cọ rửa, troi dạt vào bờ, những đám cỏ xanh um tùm lay động theo gió, nhìn thế nào cũng trông thật quỷ dị.