Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 170

Chương 170: Tự hủy

 

"Trong hồ có gì đó."

 

Tạ Vô Diễn che chắn phía trước Cố Thanh Yến, duỗi tay ngăn cậu ở phía sau.

 

Cách thời gian bí cảnh đóng cửa chỉ còn lại vài canh giờ, Cố Thanh Yến đương nhiên muốn tận dụng mọi khả năng và thời gian để tìm thứ tốt nhất, vô cùng may mắn khi gặp được kỳ quan này, Cố Thanh Yến hứng thú bừng bừng, rất muốn xem trong hồ cất giấu thứ gì.

 

"Yêu thú hay là yêu thực?" Cảnh sắc đẫm máu như vậy, nghĩ lại thì chắc cũng không phải cái gì đẹp đẽ hay thuần khiết, hy vọng đừng quá xấu xí.

 

Tạ Vô Diễn không trả lời, mà điều khiển Trầm Uyên mang theo sức mạnh cực lớn tiến vào dòng dung nham.

 

Cố Thanh Yến ngưng thần nhìn kỹ mặt hồ, nước trong hồ đặc quánh sủi bọt ùng ục lạ lùng, khi bọt nước vỡ ra có thứ gì đó trào ra theo.  (cho t nói đôi lời ngoài lề ở đây nha, hôm nay t mới biết truyện của t không những bị mang đi mà nó còn bắt người đọc nạp tiền để đọc, t ko tiếc vì truyện bị copy nhưng t tức vì nó đã ăn cắp mà còn bắt nạp tiền nữa, hy vọng các b sẽ report trang Truyện HD giúp mình một tay, mình phải chèn vào giữa đoạn vì để riêng là nó cắt đi hết, chân thành cảm ơn các b.) Cậu lấy ra một đạo phù, đốt lên xem qua tình hình, lập tức cảnh sắc trước mặt liền thay đổi!

 

Một cổ yêu khí màu đen từ bọt nước vỡ lan ra, thực vật quanh hồ bị yêu khí bao lấy, mỗi một chiếc lá đều có yêu khí ngưng kết, giọt sương hội tụ yêu khí từ đầu lá nhỏ giọt xuống, lại chảy về phía hồ......

 

Đây là một cái hồ khóa linh khổng lồ! Khó trách không nhìn thấy chim bay!

 

Cố Thanh Yến đang nghĩ ngợi, một tiếng gầm rú bén nhọn gần như xuyên thủng màng tai.

 

Trầm Uyên từ đáy hồ bay lên "vút" một tiếng, mặt hồ như sông cuộn biển gầm, có thứ gì đó từ đáy hồ vọt lên theo!

 

Mỏ nhọn răng nanh, toàn thân là lớp vảy cứng cáp, yêu thú nhìn có vây giống cá nhưng lại có chân cái đầu lớn nhô ra, đôi mắt còn to hơn cả đèn lồng chuyển động qua lại, cuối cùng dừng trên người Cố Thanh Yến và Tạ Vô Diễn.

 

"Khẹc!!"

 

Quái ngư há miệng phun về hướng hai người một mũi tên nước, Tạ Vô Diễn ôm lấy eo Cố Thanh Yến nhảy tránh khỏi, nơi hai người vừa rồi khỏi đã bị biến thành một cái hố to, chất lỏng có tính ăn mòn cao và hôi cực kỳ ghê tởm, cây cối xanh mơn mởn xung quanh nháy mắt khô héo mà chết.

 

"Đây là cái thứ xấu xí gì thế?" Cố Thanh Yến nhíu chặt mày.

 

"Không phải thứ gì tốt, nhưng trong bụng nó lại có thứ tốt." Tạ Vô Diễn trả lời, nhưng toàn bộ sự chú ý lại đặt trên người Cố Thanh Yến.

 

Đôi mày thanh niên càng nhíu chặt, tuy là bộ dáng chán ghét nhưng trong vẫn rất xinh đẹp.

 

"Yêu đan? Ngươi muốn giết cá sao?" Nói thật, Cố Thanh Yến không có hứng thú đối với quái cá, đặc biệt con cá này còn phun ra chất lòng có tính ăn mòn, cậu rất ghét những thứ lấy ra từ trong bụng cá.

 

"Đây là Tước Lươn, nội đan có thể giải độc chống nước." Tạ Vô Diễn buông Cố Thanh Yến ra, "Chưởng môn ở đây chờ một lát, đệ tử bắt nó về."

 

Cố Thanh Yến gật đầu: "Cẩn thận."

 

Phần lớn thiên tính của nam nhân vẫn còn thú tính và giết chóc, khi đối đầu trực diện với Tước Lươn Tạ Vô Diễn dường như đã biến thành người khác, khí thế đột nhiên thay đổi, như sát thần giáng thế, đôi mắt đen nhánh khóa chặt quái cá, quái cá nhận thấy nguy hiểm, đầu cả quay về hướng Tạ Vô Diễn, mở cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn ra, kêu lên muốn uy h**p Tạ Vô Diễn.

 

Kế tiếp, Cố Thanh Yến ngồi xem trận đại chiến người - cá vô cùng xuất sắc, ừm, cũng không thể nói là đại chiến người - cá, chỉ có quái cá đơn phương ẩu đả.

 

Bạn có thể tưởng tượng một người nam nhân cao to tuấn tú tàn nhẫn cưỡi trên người quái cá, không chút khách khí dùng kiếm thọc vào mắt cá, quái cá ăn đau, phát ra tiếng thét chói tai, trong miệng thỉnh thoảng phun ra nước độc, nhưng đầu cá quá lớn, không có cổ, không thể linh hoạt xoay chuyển, chỉ có thể điên cuồng vẫy đuôi đập nước, nhìn con quái cá giãy giụa cố trốn mà không thoát, liều mạng quơ bằng hai chân có màng, muốn cào nam nhân đang cưỡi trên người xuống không phải rất buồn cười sao?

 

Đây vốn là một cảnh chiến đấu kịch liệt, lại bởi vì quái cá này trông quá hung hãn, nhưng chỉ cần thực lực bị áp chế chỉ còn lại bị đánh mà làm tăng thêm thú vị, khiến người buồn cười.

 

Nam nhân đột nhiên trở thành ông lão làm cá, Cố Thanh Yến giơ tay che miệng mới không bật cười to ra tiếng phá hỏng phong thái cao ngạo của sư tôn.

 

Ngay sau đó, Cố Thanh Yến liền thu ý cười, nhanh chóng làm ra phòng bị.

 

Khu rừng rậm cổ quái này không thể phát hiện dao động của linh lực, nhưng có đôi khi giác quan thứ sáu của một người nhạy bén hơn so với cơ thể họ, ngay khi cảm nhận có điều không ổn đôi tay dưới ống tay áo của cậu đã nhanh chóng bấm tay niệm thần chú bày trận.

 

Một hơi thở nam tính xa lạ dán lại gần.

 

"Văn Đường......"

 

Tạ Triều Sinh tự cho là thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Cố Thanh Yến cất giọng khàn khàn: "Ta tìm được ngươi rồi."

 

Cố Thanh Yến khẽ cau mày, lạnh lùng liếc Tạ Triều Sinh chui ra từ phía sau: "Có việc gì không?"

 

Ngoại trừ nơi dưới chân mình đang đứng, chung quanh dường như bị ngăn cách bởi một tấm chắn vô hình, Cố Thanh Yến thử vận dụng linh lực, rất tốt, cơ thể không thể động đậy, linh lực cũng không dùng được.

 

Tạ Triều Sinh còn đang vận hành pháp khí trong tay, một tay khác cầm bội kiếm của hắn, mũi kiếm chảy ra dòng máu tươi đặc sệt, tí tách thấm vào bùn đất.

 

Tạ Triều Sinh thích dáng vẻ cao ngạo nghiêm nghị lâm nguy không sợ của cậu, đôi mắt phượng đang liếc qua bên này, thanh cao quyến rũ, làm tim người ngứa ngáy.

 

"Không biết Lâu chủ có từng cân nhắc hợp tác với Thiên Huyền Tông không?"

 

Mùi hương thoang thoảng trên người thanh niên xộc thẳng vào chóp mũi, da thịt trắng mịn như ngọc đang ở trước mắt, Tạ Triều Sinh rất muốn cúi người xuống cắn một ngụm, để Cố Thanh Yến nức nở mềm nhũn ngã vào lòng mình, nhưng ánh mắt Cố Thanh Yến nhìn hắn quá lạnh lẽo, Tê Hoàng trong tay chống lên ngực hắn......

 

Mỹ nhân bất kể làm gì cũng đẹp mắt, Tạ Triều Sinh làm lơ mũi kiếm bén nhọn của cậu, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng của cậu hạ giọng nói: "Lâu chủ thật sự tuyệt tình như vậy sao? Tất cả quá khứ hãy bỏ qua đi?"

 

"Trước kia là Triều Sinh sai, sai khi đem mắt cá nhìn thành trân châu, cô phụ ý tốt của Lâu chủ. Hiện Triều Sinh đã biết sai, không biết Lâu chủ có thể cho Triều Sinh một cơ hội......"

 

Nhìn ánh mắt tr*n tr** của đối phương nhìn từ đôi môi mình dịch xuống, Cố Thanh Yến cười nhạo một tiếng, Tê Hoàng trong tay không chút do dự đâm thẳng vào.

 

"Ưm!" Tạ Triều Sinh kinh ngạc trừng lớn mắt, khó tin mà cúi đầu nhìn thanh kiếm trên ngực mình, "Ngươi......"

 

"Ngươi cái gì mà ngươi?" Cố Thanh Yến càng dùng sức đâm, mỉm cười hỏi, "Cảm thấy ngạc nhiên vì sao ta có thể chuyển động, còn có thể dùng linh lực sao?"

 

"Một kỳ Nguyên Anh hèn mọn như ngươi còn dám vọng tưởng dùng loại thủ đoạn đê tiện như vậy để hãm hại một người thuộc kỳ Hóa Thần?"

 

Nói xong, pháp khí trong tay Tạ Triều Sinh "rắc" một tiếng vỡ toạc ra! Cố Thanh Yến còn chưa đâm hắn cho nát nhừ, thì một luồng sát khí thô bạo, sức mạnh ngàn cân cực kỳ dữ dội đã bắn thẳng vào giữa mày Tạ Triều Sinh! Đồng tử Tạ Triều Sinh co rụt lại, bất chấp thân thể bị trọng thương, vội vàng rút lui!

 

Mũi kiếm Tê Hoàng vẫn còn nhỏ máu, Cố Thanh Yến lại được rơi vào vòng tay quen thuộc.

 

Tạ Vô Diễn dùng bàn tay to rộng ôm chặt lấy eo cậu, một tay khác cầm Trầm Uyên vẫn còn chưa tan đi sát khí lạnh lẽo.

 

Đáy mắt đi dày đặc sự thô bạo, dùng ánh mắt chết người nhìn Tạ Triều Sinh. Tạ Triều Sinh ôm ngực, hung dữ nói: "Văn Đường ngươi chắc chắn muốn ở bên cạnh tên nông phu này?"

 

Ngươi cho rằng ngươi đang chất vấn ai?" Cố Thanh Yến cau mày cầm Tê Hoàng lau lau trên mặt đất, "Ngươi là thứ gì? Ngươi cho rằng Huyền Thiên Tông ngươi có mấy lão bất tử kỳ Hóa Thần chống lưng, là ngươi có thể vô pháp vô thiên sao?"

 

"Ngươi tin có tin hôm nay sau khi rời khỏi nơi này, ta có thể san bằng Huyền Thiên Tông của ngươi không?!"

 

Tạ Triều Sinh cuối cùng cũng xé rách lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, lộ ra bản chất thật, "Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ngươi còn có thể ra ngoài?"

 

"Nếu vừa rồi ngươi đồng ý với ta, ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống, hiện tại......"

 

"Hai người các ngươi cùng chết đi!"

Bình Luận (0)
Comment