Chương 171
Tạ Triều Sinh có thể nói ra những lời này hơn phân nửa là có chỗ dựa, hoặc là đã biết chút gì đó, nhưng Cố Thanh Yến trước nay không phải người dễ bị người khác thao túng, càng không thích bị người áp chế.
"Ngươi có biết có một loại người sắp chết sẽ nói nhiều không?" Mũi kiếm của Cố Thanh Yến chỉa thẳng vào Tạ Triều Sinh, kỳ Hóa Thần có giá trị vũ lực cao bao nhiêu, cậu không biết, đúng lúc lấy Tạ Triều Sinh ra mà luyện tập.
Cây trong rừng không gió tự lay, lấy Cố Thanh Yến làm trung tâm, một cơn lốc xoáy linh lực đáng sợ nhanh chóng xuất hiện, mà Tạ Vô Diễn cũng rất hiểu cậu, không nhúng tay vào, chỉ đứng một bên nhìn.
Tạ Triều Sinh trước mặt hai người móc ra một viên thuốc màu đỏ tươi nuốt hết vào miệng, chỉ trong nháy mắt, khí thế trên người Tạ Triều Sinh điên cuồng tăng lên, lập tức từ kỳ Nguyên Anh biến thành kỳ Luyện Hư!
Sắc mặt Cố Thanh Yến tối sầm.
Khó trách dám trực tiếp đối đầu cùng bọn họ, thì ra trong tay Tạ Triều Sinh cất giấu cấm dược loại thuốc có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng vũ lực lên hai cấp!
Chậc!
Nhìn vẻ đắc ý lộ ra trên mặt Tạ Triều Sinh, Cố Thanh Yến cười lạnh trong lòng một tiếng.
Người có có hiểu biết đều hiểu, cấm dược này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành, nhất định sẽ có tác dụng phụ, thực lực có thể tăng vọt qua hai cấp bậc lớn, cái giá phải trả chắc chắn nghiêm trọng, nếu Tạ Triều Sinh không thể đánh bại cậu và Tạ Vô Diễn, vậy thì chính là hắn tự tìm đường chết!
Cố Thanh Yến trước khi ra chiêu liếc nhìn Tạ Vô Diễn một cái, sắc mặt nam nhân không tốt lắm, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Được, rất ổn.
Không hề giả vờ, Cố Thanh Yến đâm kiếm tới, mang theo khí thế kinh thiên động địa, mà Tạ Triều Sinh lộ ra vẻ khinh thường, rút kiếm nghênh đón.
Tạ Vô Diễn tất nhiên sẽ không thật sự khoanh tay đứng nhìn, hồ nước màu đỏ tươi đặc sệt kia không biết từ khi nào đã hóa thành một con đại mãng xà Huyết Hồng xấu xí đáng sợ, lặng lẽ trườn lên trên. Nháy mắt biến thành thân rắn quấn lấy chân Tạ Vô Diễn, quấn chặt lấy Tạ Vô Diễn!
Mà chung quanh những hoa cỏ vốn xanh mơn mởn, trên mặt phát ra ánh sáng màu đỏ, tà khí ngưng tụ trên phiến lá cùng với tà khí bốc hơi từ hồ nước, biến thành một nhà giam sương mù màu máu mênh mông, đem Cố Thanh Yến và Tạ Vô Diễn bao phủ trong nhà giam.
Thì ra cái hồ này ban đầu là một trận pháp cực lớn!
Mà người khởi động trận pháp tất nhiên là Tạ Triều Sinh!
Hắn dựa vào đây sao?
Cố Thanh Yến lui người về hai bước, mặt không cảm xúc che lại bờ vai trái máu tươi đầm đìa, cậu kìm nén mùi máu tươi xộc vào mũi, nói với Tạ Vô Diễn: "Vô Diễn, ngươi lên."
Đánh không lại mà cứng đầu là ngu, để Tạ Vô Diễn tới đối phó Tạ Triều Sinh cũng là để thăm dò Tạ Vô Diễn, xem tu vi của y rốt cuộc đã đạt đến đâu.
Tạ Vô Diễn vẫn luôn lưu ý tình huống bên này, nghe vậy một chân đá văng đầu đại mãng xà, bay người đến bên cạnh Cố Thanh Yến.
"Hắn dám làm ngươi bị thương?!" Ánh mắt y nhìn chằm chằm bả vai bị nhuộm đỏ máu tươi của Cố Thanh Yến, đáy mắt tràn ngập tơ máu.
Người y thương đến một sợi tóc y cũng luyến tiếc vậy mà ngay trước mặt y lại bị người đả thương!
Cố Thanh Yến không trả lời vấn đề, mà là hỏi: "Ta cảm giác linh lực nơi này có vấn đề, là bởi vì trận pháp kia sao?"
Khi cậu đánh nhau với Tạ Triều Sinh, lấy tu vì kỳ Hóa Thần của cậu, vận dụng linh lực hẳn là càng như cá gặp nước, nhưng nơi này linh khí trì trệ, điều động khó khăn.
Tạ Vô Diễn trầm giọng nói: "Đại trận Huyết Vụ này áp chế ta và ngươi, ngăn cách linh khí."
Cố Thanh Yến đã hiểu, "Tốc chiến tốc thắng chứ?"
Tạ Vô Diễn gật đầu, bàn tay áp lên miệng vết thương của Cố Thanh Yến, linh lực dồi dào từ bàn tay truyền qua, vết thương của Cố Thanh Yến bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng khép miệng.
Cố Thanh Yến nói không khiếp sợ là không thể, Tạ Vô Diễn lại cho cậu một nhận thức mới, nhưng mà......
"Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, ăn hai viên đan dược là được rồi, hà tất phải lãng phí linh lực."
Tạ Vô Diễn buồn bã nói: "Triệu sư huynh bảo ta trông chừng Lâu chủ, nhưng Lâu chủ ở trước mắt ta bị thương, nếu bị bọn Triệu sư huynh nhìn thấy, nhất định sẽ trách cứ đệ tử không chăm sóc tốt Lâu chủ."
Cố Thanh Yến nhướng mày: "Ngươi vậy mà nghe lời Triệu sư huynh thật nhỉ?"
Tạ Vô Diễn nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Yến, lắc đầu: "Bởi vì đó là Lâu chủ."
Cố Thanh Yến cong môi, "Cho dù hắn có biết, có bổn tọa ở đây, hắn cũng không dám mắng ngươi."
"Chờ ra khỏi bí cảnh, bổn tọa sẽ sắp xếp người đi đưa thiệp mời, mời người trong thiên hạ tới chứng kiến đại điển lập khế ước của ta và ngươi, thế nào?"
Tạ Vô Diễn sửng sốt, sau đó đôi mắt đen sáng hẳn lên, vội hỏi: "Lâu chủ muốn kết đạo lữ với Vô Diễn sao?"
"Ngươi không muốn?"
"Muốn!" Đôi môi mỏng của nam nhân không nhịn được cong lên, không chút nào che giấu vui vẻ.
Thấy hai người nói chuyện không coi ai ra, Tạ Triều Sinh mặt đen như đáy nồi. Đã đến lúc này, hai người còn có tâm tình tán tỉnh nhau?! Thật là không để hắn vào mắt mà!
"Chết đi!"
Tạ Triều Sinh xuống tay, con mãng xà huyết sắc há to mồm máu lao về phía hai người, Trầm Uyên trong tay Tạ Vô Diễn động đậy, đâm thẳng vào họng mãng xà, ngay lập tức lại từ một chỗ khác, đâm xuyên qua mãng xà!
"A......"
Một kiếm này chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa, mãng xà đau đớn giãy giụa rồi nổ tung, vô số máu loãng b*n r*, Tạ Vô Diễn ôm trọn Cố Thanh Yến trong lòng ngực, không để cậu lây dính chút dơ bẩn nào, đồng thời từ trong tay áo thủ công tinh xảo vút ra, cách một khoảng không, đánh một chưởng lên người Tạ Triều Sinh.
Tạ Triều Sinh căn bản không sợ, giơ tay nhẹ nhàng đánh tan, nhưng đột nhiên đôi mắt hắn trợn tròn, kêu lên thảm thiết, từ giữa không trung ngã xuống, chật vật phun ra một ngụm máu to sau đó quỳ rạp xuống đất.
Hắn khó tin ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt vừa ghen ghét lại kinh sợ nhìn Tạ Vô Diễn, hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Kiếm Trầm Uyên bay trở về tay Tạ Vô Diễn, y lạnh mặt nhìn nhà gam được tạo nên từ yêu khí huyết vụ, một kiếm chém xuống, khí thế hoành tráng khuếch tán ngập trời, toàn bộ trận pháp bị phá hỏng, xung quanh hồ bị nổ mạnh linh khí lan tràn, lập tức hóa thành tro bụi!
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đám đệ tử Triệu Tiến Thạch, Triệu Tiến Thạch lo lắng cho hai người Cố Thanh Yến, không chút do dự lần theo âm thanh tìm đến.
"Lâu chủ!"
Mà cùng tìm đến còn có Văn Vũ.
"Triều Sinh ngươi làm sao vậy?!" Hắn đỡ Tạ Triều Sinh, đút vào miệng hắn vài viên đan dược.
Văn Vũ biết thủ đoạn dưới đáy hòm của Huyền Thiên Tông, nhưng hắn không ngờ Tạ Triều Sinh dùng cấm dược vậy mà vẫn đánh không lại Tạ Vô Diễn.
Nam nhân mà hắn dùng hết mọi thủ đoạn câu lấy vậy mà vẫn không bằng một nông phu?
Nếu Tạ Triều Sinh thất bại, vậy ngày sau của hắn sẽ thật sự không có ngày tháng tốt đẹp!
Cố Thanh Yến cũng thấy Văn Vũ, người này còn có gan xuất hiện trước mặt cậu? Thật là chán sống mà.
Cũng tốt, cậu đỡ phải đi tìm hắn, cùng giải quyết với Tạ Triều Sinh luôn thể.
"Văn Vũ chân nhân và Tạ thiếu tông chủ thật là tình cảm sâu đậm nha." Cố Thanh Yến ngoài cười nhưng trong không cười, "Nếu Văn Vũ chân nhân quan tâm Tạ thiếu tông chủ như thế, vậy không bằng đem hư linh căn tặng cho Tạ thiếu tông chủ đi, nếu không hắn sẽ chết đó."
Một chưởng Tạ Vô Diễn đánh Tạ Triều Sinh đã làm nứt Nguyên Anh!
Giờ phút này trong cơ thể Tạ Triều Sinh linh khí hỗn loạn, kinh mạch đứt từng khúc, hắn đang muốn rút toàn bộ linh khí trong bí cảnh vào để sử dụng liền nghe thấy Cố Thanh Yến châm ngòi, đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn sắc mặt biến đổi của Văn Vũ. Trước khi Văn Vũ kịp phản ứng, đã hung tợn bóp chặt cổ hắn, một tay c*m v** bụng hắn!
"A!" Văn Vũ hét lên thảm thiết, vội vàng bắt lấy Tạ Triều Sinh, nhưng công dụng của cấm dược vẫn chưa hết, ở cảnh giới cao hơn, Tạ Triều Sinh hoàn toàn áp chế một Văn Vũ chỉ là đỉnh kỳ Nguyên Anh.
Văn Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Triều Sinh đem Nguyên Anh mình đào ra nuốt sống!