Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 172

Chương 172: Chân tướng

 

Văn Vũ làm thế nào cũng không ngờ mình sống lại một đời, biết được tiên cơ tìm được hư linh căn bước vào con đường tu chân, trân quý vì đỉnh kỳ Nguyên Anh, hưởng hết vinh hoa cuối cùng lại rơi vào kết cục bị đạo lữ móc ra Nguyên Anh!

 

Cảnh tượng móc sống Nguyên Anh dữ dội này có khác nào cảnh lúc trước hắn bóp nát Nguyên Anh của Văn Đường đâu chứ?

 

...... Chẳng lẽ đây là báo ứng?

 

Miệng Văn Vũ nôn ra máu, linh căn bị cướp đi, tu vi nháy mắt mất sạch, trở thành một phế nhân.

 

Mà Tạ Triều Sinh nuốt Nguyên Anh của hắn bùng nổ thực lực, nhanh chóng khôi phục thương thế.

 

Hai tròng mắt Tạ Triều Sinh giăng đầy tơ máu, ngọc quan bị đánh bay, mái tóc tung bay hỗn loạn, linh khí chung quanh lao nhanh về phía hắn, trong bí cảnh rung chuyển dữ dội, bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.

 

Cố Thanh Yến nghi hoặc, Tạ Vô Diễn nhíu mày giải thích: "Hư linh căn vốn là nội hạch của Thiên Huyền bí cảnh, trùng hợp gặp được cơ duyên, Văn Vũ đem hư linh căn chiếm làm của riêng, nhưng hắn không có thể thành công luyện hóa hư linh căn, chỉ đơn thuần mượn dùng sức mạnh hư linh căn tu luyện đến đỉnh kỳ Nguyên Anh, không cách nào tiến thêm một bước."

 

"Bí cảnh mất đi nội hạch không thể chống đỡ lâu dài, có dấu hiệu muốn sụp đổ, bí cảnh mở ra, Văn Vũ tiến vào, bí cảnh cảm ứng được hư linh căn mới ổn định lại, hiện tại hư linh căn đổi chủ, Tạ Triều Sinh lấy tu vi kỳ Luyện Hư cắn nuốt, luyện hóa hư linh căn, bí cảnh không cảm ứng được hư linh căn, linh khí lại bị Tạ Triều Sinh hút lấy, sắp bắt đầu hỏng rồi......"

 

Thì ra chuyện là như vậy! Cố Thanh Yến lập tức truyền âm cho Triệu Tiến Thạch, bảo Triệu Tiến Thạch cấp tốc mang theo đệ tử môn hạ rút lui khỏi bí cảnh, cũng báo cho các môn phái khác, Tạ thiếu tông chủ Huyền Thiên Tông không bằng heo chó, tàn sát đạo lữ, có lẽ đã tẩu hỏa nhập ma! Để các môn phái cẩn thận môn nhân Huyền Thiên Tông!

 

Cố Thanh Yến cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đồng thời tận hưởng và thu thập nhiều năng lượng từ nguyên chủ nhất có thể, đương nhiên cậu phải cho hai kẻ khinh thường hãm hại Văn Đường một cái kết cục đủ thê thảm, thời điểm Tạ Triều Sinh moi Nguyên Anh của Văn Vũ đang sống sờ sờ ra, cậu đã dùng lưu ảnh thạch lưu lại hết một màn ấy!

 

Tạ Triều Sinh trước mặt cực kỳ giống những vai ác đại ma đầu nổi điên, nào còn dáng vẻ tiên môn thế hệ trẻ mong đợi?

 

Cố Thanh Yến tự tin nhưng không tự phụ, lúc này cậu đối đầu với Tạ Triều Sinh không chiếm được phần thắng vậy không thể kéo chân sau Tạ Vô Diễn, "Đợi đã, bí cảnh chắc chắn có Kính Linh, Tạ Triều Sinh đoạt hư linh căn, bí cảnh muốn sụp đổ, Kính Linh sẽ không còn nhà, ta thử đánh thức Kính Linh, để Kính Linh cùng chúng ta liên thủ thế nào?"

 

Tạ Vô Diễn bình tĩnh nhìn cậu, "Trước giờ ngươi chưa từng nghi ngờ ta không phải người sao?"

 

Cố Thanh Yến sửng sốt, não bộ nhanh chóng hoạt động, cuối cùng cũng sắp xếp lại mọi chuyện rõ ràng. Cậu run giọng hỏi: "Ngươi chính là Kính Linh của Thiên Huyền bí cảnh?"

 

Cậu vẫn luôn cho rằng Tạ Vô Diễn là có biện pháp mà cậu không biết mới có thể lại lần nữa thanh tỉnh xuất hiện bên cạnh cậu, chính xác tìm được cậu, thì ra Tạ Vô Diễn và Lãnh Diệc Hàn ở thế giới trước giống nhau, đều tiến vào thế giới nhiệm vụ trước cậu một bước, hơn nữa còn yên lặng chờ đợi cậu xuất hiện!

 

Trong lòng nháy mắt dâng lên một trận chua xót trong thể miêu tả.

 

Khi Lãnh Diệc Hàn bước vào thế giới trước có một âm thanh nói với y phải tìm được cậu, mà Tạ Vô Diễn càng tệ hơn! Làm Kính Linh của Thiên Huyền bí cảnh y vẫn luôn bị nhốt trong bí cảnh! Bí cảnh đóng cửa khi y đang ngủ say, bí cảnh mở ra y mới tỉnh lại!

 

Cố Thanh Yến quả thực không dám tưởng tượng trước khi cậu tiến vào thế giới này, Tạ Vô Diễn đã lẻ loi một mình đau khổ chờ đợi ở thế giới trong bao lâu!

 

Từng đợt từng đợt đau lòng và cảm động nhè nhẹ quấn quanh trong lòng, yết hầu Cố Thanh Yến khản đặc: "Xin lỗi, ta không biết thân phận của ngươi, khiến Tạ Triều Sinh cầm hư linh căn đi."

 

Đôi mắt đen của Tạ Vô Diễn bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu: "Hư linh căn là nội hạch của bí cảnh, bí cảnh ổn định phát triển cùng khuếch trương không thể tách khỏi sự chống đỡ của nội hạch, nhưng nội hạch cũng trói buộc cho sự tồn tại của ta, chỉ cần nội hạch không sao, ta sẽ không thể nào rời khỏi bí cảnh."

 

"Ta vẫn luôn đang tìm kiếm cơ hội rời khỏi bí cảnh, cho đến ngày đó Văn Vũ xông vào, muốn cướp đi hư linh căn, đem ta từ giấc ngủ say bừng tỉnh!"

 

"Một phàm nhân như hắn căn bản không thể sống sót trong bí cảnh, dưới sự âm thầm trợ giúp của ta, hắn thuận lợi lấy được hư linh căn và rời khỏi bí cảnh, mà ta cũng nhân cơ hội đó thoát khỏi trói buộc từ bí cảnh......"

 

Khó trách một phàm nhân con nhà nông bình thường như Văn Vũ có thể dễ dàng tìm được hư linh căn, còn có thể bảo toàn tính mạng rút lui, thì ra đều do bút tích của Tạ Vô Diễn!

 

"Vậy bí cảnh biến hóa có ảnh hưởng đến ngươi không?" Cố Thanh Yến nhanh chóng bắt lấy điểm mấu chốt, Kính Linh hay kiếm linh sẽ ỷ lại vật thể mà sinh linh tính, khi vật chịu tổn hại hoặc là sẽ chết hoặc sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông!

 

Nếu Thiên Huyền bí cảnh bị phá hủy và sụp đổ, vậy Tạ Vô Diễn nên làm sao bây giờ?

 

"Yên tâm, ta sẽ không sao." Tạ Vô Diễn nghiêm mặt nói.

 

Cố Thanh Yến không yên tâm, còn muốn hỏi rõ ràng, Tạ Triều Sinh hai mắt đỏ ngầu oán hận nhìn chằm chằm cậu, hung tợn hỏi, "Văn Đường, ta hỏi ngươi lần cuối cùng! Ngươi thật sự muốn cùng tên mãng phu này ở bên nhau sao?"

 

Cố Thanh Yến không kiên nhẫn nói: "Nói lời vô nghĩa!"

 

"Hay! Hay lắm!" Tạ Triều Sinh hoàn toàn bị chọc giận, hét lớn một tiếng, hô giết và xông tới, Tạ Vô Diễn giơ tay, Trầm Uyên giống như được rèn một lần nữa, xua đi vẻ u ám vụng về, lưỡi kiếm tỏa sáng sắc bén, hàn khí bức người.

 

Tạ Vô Diễn không còn giả vờ vô dụng, lấy thân phận Kính Linh thuyên chuyển năng lượng bí cảnh năng, chỉ trong nháy mắt, rừng rậm trở nên xám xịt hoang vắng, tất cả sự sống đều bị rút cạn, những năng lượng đó ngưng tụ trên thân kiếm Trầm Uyên, ánh sáng trên mũi kiếm Trầm Uyên càng sáng hơn lạnh lẽo hơn, nơi mũi kiếm chỉ đến, bị khí cơ khóa chặt, Tạ Triều Sinh ban đầu kiêu ngạo cuồng vọng, biến thành khiếp sợ, sau đó là không dám tin và kiêng kị sâu sắc.

 

Cố Thanh Yến lạnh lùng nhìn kiếm trong tay Tạ Triều Sinh bị Trầm Uyên chém thành hai khúc, trong cơn giận dữ và sợ hãi của hắn, Tạ Vô Diễn không chút lưu tình đâm xuyên qua người lẫn Nguyên Anh!

 

Tạ Triều Sinh kinh sợ không thôi, từ bỏ thân thể, Nguyên Anh bị trọng thương hóa thành một luồng sáng chạy trốn, Tạ Vô Diễn đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn nên dùng kiếm lung vây lấy, Tạ Triều Sinh kêu thảm thiết không ngừng, đau đến lăn lộn trên mặt đất.

 

"Thả ta ra!" Tạ Triều Sinh điên cuồng gào rống, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.

 

Tạ Vô Diễn bóp chặt cổ hắn như bóp cổ gà, Tạ Triều Sinh không thể hô hấp, sắc mặt tím tái, liều mạng đánh trả.

 

Văn Vũ chật vật nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống nhìn một màn này, đột nhiên thần sắc điên cuồng cười lớn.

 

Báo ứng! Báo ứng mà!

 

Sống lại một đời, hắn trăm phương ngàn kế, lại không thể ngờ rằng người tính không bằng trời tính, không chỉ có hắn, ngay cả Tạ Triều Sinh cũng thua trong ta tiện nhân Văn Đường này!

 

Bất công! Thật bất công mà!

 

"A a a a a a ——" Tạ Triều Sinh bị một quả cầu lửa vây quanh thiêu đốt, khi hắn muốn tự bạo để cùng Tạ Vô Diễn đồng quy vu tận, Tạ Vô Diễn đã tung một chưởng làm hắn bất tỉnh!

 

Cố Thanh Yến nhíu mày: "Nhổ cỏ tận gốc."

 

Tạ Vô Diễn gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Ta ta giữa lại hắn còn có chỗ dùng."

 

Cố Thanh Yến biết y không dễ mềm lòng, nên không hỏi đến nữa. Bí cảnh lúc này đã chịu tổn hại không ít, thời gian bí cảnh đóng cửa cũng tới rồi.

 

"Đi thôi." Cố Thanh Yến nắm tay Tạ Vô Diễn cùng nhau rời đi.

 

Không giáp mặt với các môn phái khác, sau khi giao lưu ảnh thạch cho Triệu Tiến Thạch, hai người cùng nhau trở về Kim Nguyệt Lâu.

 

Chuyến đi đến bí cảnh này thực sự mỏi mệt, Cố Thanh Yến chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.

 

Cậu chậm rãi đi vào Bạch Ngọc trì, hoa ảnh trong Bạch Ngọc trì lay động, sương mù bốc lên, quỳnh tương ngọc dịch được rót trong một chiếc ly pha lê trong suốt, được nâng đỡ bằng những chiếc lá to rộng nổi trên mặt nước, hơi có chút ao rượu rừng thịt xa hoa.

 

Tạ Vô Diễn đứng phía sau Cố Thanh Yến, một đôi tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Nam nhân cúi người dán sát môi bên tai cậu thì thầm: "Lâu chủ muốn đệ tử hầu hạ không?"

Bình Luận (0)
Comment