Chương 173
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, Cố Thanh Yến rụt cổ. Cậu quay đầu lại liếc Tạ Vô Diễn, lười biếng "ưm" một tiếng, rồi thả lỏng thân thể dựa gần vào lồng ngực ấm áp của nam nhân.
"Thiên Huyền bí cảnh thế nào rồi?" Không còn nội hạch bí cảnh sẽ sụp đổ chứ? Tạ Vô Diễn xử lý Tạ Triều Sinh thế nào?
"Nghỉ ngơi lấy lại sức đi." Tạ Vô Diễn đặt môi hôn lên chiếc cổ thon dài của cậu, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Cố Thanh Yến duỗi tay ôm lấy đầu nam nhân, nghiêng đầu hỏi: "Rốt cuộc ngươi có tu vi gì?" Tạ Vô Diễn xem như tìm được lỗ hổng của thế giới này mới có thể chạy ra ngoài, nhưng giới hạn tu luyện cao nhất của Kính Linh nằm ở đâu? Có giống như người, yêu, quỷ ma phải độ kiếp thăng tiên không?
"Lâu chủ thật sự muốn biết?" Tay Tạ Vô Diễn ch*m r** v**t v* bên hông cậu, nhanh nhẹn cởi bỏ đai lưng, đai lưng vàng kim nạm ngọc rơi xuống nước, áo tơ vàng giao sa rớt xuống, giống như một đóa sen vàng nở trên mặt nước.
"Ưm......"
Bạch ngọc trì sương khói bay lượn, toàn bộ nước trong hồ đều đang nhộn nhạo, gợn sóng một đợt lại một đợt kịch liệt lan ra, phảng phất như nước ao bị quấy thành một cơn bão. Lưng Cố Thanh Yến đè lên thềm bạch ngọc, da thịt nhanh chóng ửng lên một màu hồng nhạt. Cậu nức nở một tiếng, bàn tay thon dài duyên dáng siết chặt bả vai Tạ Vô Diễn, móng tay dùng sức bấm vào thịt, nhưng nam nhân không chút đau đớn, thân hình cao lớn bao phủ lấy cậu.
Thấy chống đối không có kết quả, cậu hiện tại lại đánh không lại nam nhân này, Cố Thanh Yến hơi buồn bực cắn y một ngụm.
Tạ Vô Diễn kêu lên một tiếng, âm thanh khàn khàn gợi cảm, không chờ Cố Thanh Yến phục hồi, đôi tay đã bị nam nhân bắt lấy đè lên thềm Bạch Ngọc......
Thế giới tu chân tốt hơn so với các thế giới khác chính là khả năng khôi phục của cơ thể, Cố Thanh Yến có tu vi kỳ Hóa Thần, thân thể khác so với phàm nhân, dù lăn lộn như thế nào ngày hôm sau là có thể khôi phục thành dáng vẻ ban đầu, cho nên có thể hưởng thụ vui sướng nhiều hơn sâu sắc hơn so với thế giới khác.
Thế giới ABO có thể giao thoa tin tức tố, thế giới tu chân lại có thể giao lưu hồn thể.
Cố Thanh Yến vẫn chưa rõ Tạ Vô Diễn có tu vi gì, nhưng Tạ Vô Diễn đã biến ra một tiểu kỳ Nguyên Anh giống hệt y, quấn lấy Nguyên Anh xinh đẹp tinh xảo của Cố Thanh Yến cùng nhau song tu.
Khi đồng tử Cố Thanh Yến hơi giãn ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Tạ Vô Diễn x** n*n gò má nóng bỏng của cậu, không biết từ đâu lấy ra một viên đan dược màu đỏ kỳ lạ, nhét vào đôi môi sưng đỏ ướt át của cậu.
Một mùi thuốc đánh úp đến, đắng quá, Cố Thanh Yến dùng đầu lưỡi đẩy ra, Tạ Vô Diễn dỗ dành: "Lâu chủ, ăn xong là ngài có thể cảm nhận được cảnh giới của đệ tử."
Cố Thanh Yến chớp chớp bọt nước treo trên lông mi, rất hoài nghi lời này của y.
Nhưng Tạ Vô Diễn sẽ không hại cậu, Cố Thanh Yến cau mày nuốt đan dược xuống, ngay lập tức một dòng nước ấm chảy khắp kinh mạch ——
Loại cảm giác này Cố Thanh Yến đã không còn xa lạ! Lại là thứ đại bổ gì đó giúp cậu tăng tu vi!
Cố Thanh Yến hơi khó hiểu, thực lực đột nhiên bạo trướng mà cảnh giới tu vi không theo kịp cũng không phải chuyện tốt, Tạ Vô Diễn không thể không biết điều này, vì sao còn muốn làm như vậy?
Rất nhanh Cố Thanh Yến đã biết đáp án.
Tạ Vô Diễn mang theo Nguyên Anh của cậu bắt đầu bế quan tu luyện!
Y hạ một cấm chế rất mạnh lên Nguyệt Các, Triệu Tiến Thạch và các đệ tử thành thành thật thật canh giữ bên ngoài.
Kim Nguyệt Lâu tiến vào cảnh giới phòng hộ bậc một, bên ngoài tinh phong huyết vũ, tất cả là vì khối lưu ảnh thạch của Cố Thanh Yến!
Bí cảnh đến giờ mở ra, tám thế lực lớn đều rút lui khỏi bí cảnh, sau khi kiểm tra số người bị tổn thất, mọi người phát hiện thiếu tông chủ Tạ Triều Sinh của Huyền Thiên Tông và đạo lữ trên danh nghĩa Văn Vũ chân nhân không ở trong đó.
Bí cảnh trăm năm mới mở ra một lần, nếu không thể ra ngoài trước khi bí cảnh đóng cửa thì chỉ có thể ở trong bí cảnh chờ đợi lần mở cửa tiếp theo, hai người này không thể phạm phải sai lầm đơn giản này! Đệ tử Huyền Thiên Tông nóng nảy, muốn dùng bí pháp liên hệ với Tạ Triều Sinh, nhưng không có phản ứng, cho đến khi bọn họ thấy hình chiếu trên lưu ảnh thạch —— Tạ Triều Sinh tóc dài rối tung khuôn mặt dữ tợn b*nh h**n mở ra năm ngón tay, móng tay như móng vuốt chim ưng đâm sâu vào đan điền của Văn Vũ, trong biểu tình kinh hãi của mọi người móc Nguyên Anh máu chảy đầm đìa của Văn Vũ ra, sau đó không chút do dự nhét thẳng vào trong miệng!
"Tạ Triều Sinh đã tẩu hỏa nhập ma!" Môn chủ Thiên Kiếm Môn sắc mặt nghiêm trọng.
Các chủ Phiêu Thủy Các lời lẽ chính nghĩa: "Văn Vũ chân nhân là đạo lữ, nếu không phải nhập ma, với cách sống của Tạ thiếu tông chủ sẽ không thể làm ra việc điên rồ như vậy!"
Các môn phái vẫn luôn bị Huyền Thiên Tông chèn ép sôi nổi phát biểu ý kiến: "1800 năm trước tổ tiên đã hy sinh thân mình mới nhốt được lũ ma quỷ trong vực sâu, sự bình yên khó khăn lắm đại lục Đông Diệu mới đổi lấy được tuyệt đối không thể để bị ma quỷ hủy diệt! Ta tuyệt đối không để yêu ma hoành hành!"
"Trảm yêu trừ ma quan trọng! Tạ Triều Sinh bây giờ ngươi đang ở phương nào?"
"Không sai! Chúng ta tuyệt đối không thể để Tạ Triều Sinh làm xằng làm bậy!"
Đối mặt với sự tấn công của mọi người, đệ tử Huyền Thiên Tông vừa kinh vừa giận, lập tức đem tình huống báo cáo về tông môn, những người bị Văn Vũ lừa bịp bái sư làm đệ tử môn hạ của hắn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Văn Vũ bị cắn nuốt Nguyên Anh biến thành phế nhân, vậy thì bọn họ mạo hiểm phản sư để rời khỏi Huyền Thiên Tông!
"Trước đó ta còn thấy kỳ lạ rõ ràng nhìn thấy lôi kiếp đánh xuống, vì sao tiên quả lại không thấy tung tích, sau đó nước trong Linh Tê Hồ lại khô cạn khó hiểu, linh khí bị hút cạn, đáy hồ chỉ còn lại sỏi cát màu đen, thì ra là ma quỷ quấy phá!"
"Nếu thật sự là người tâm tư thuần khiết, ma khí sẽ không thể nào lây nhiễm! Người có tâm tư càng dơ bẩn, tàn nhẫn độc ác càng dễ dàng thu hút ma quỷ! Tạ Triều Sinh nhìn ôn tồn lễ độ, không ngờ lại dễ bị ma hóa như thế, xem ra là một kẻ lòng dạ đen tối, làm không ít việc thương thiên hại lí!"
Tường đổ người đẩy, Tạ Triều Sinh từ đấy bị dán nhãn ma đầu, tin tức nhanh chóng truyền khắp đại lục Đông Diệu, trưởng lão Huyền Thiên Tông cũng không cách nào ngăn lại, thanh danh Huyền Thiên Tông vì vậy mà tuột dốc không phanh.
Tông chủ Huyền Thiên Tông nổi trận lôi đình, tiêu hao tài của khí lực bồi dưỡng người nối nghiệp lại biến thành ma đầu, còn không biết tung tích, Huyền Thiên Tông tổn thất trầm trọng!
Quá tức giận Huyền Thiên Tông chỉ có thể đem mũi giáo chĩa vào Kim Nguyệt Lâu nơi đã phát tán tin tức ra ngoài, lập tức mang theo người ngựa nổi giận đùng đùng tới tìm Cố Thanh Yến vấn tội.
"Văn Đường ngươi lăn ra đây cho ta!"
Một âm thanh hùng hồn, tràn đầy ngang ngược dưới sự hỗ trợ của linh lực vang vọng khắp Kim Nguyệt Lâu, một số đệ tử tu vi thấp bị linh lực làm cho chấn động, hộc máu ngã xuống đất.
Triệu Tiến Thạch ra sức ngăn người lại: "Lâu chủ đang bế quan, Tạ tông chủ mời trở về cho!"
"Cút ngay!" Tạ tông chủ sắc mặt âm trầm một chưởng đánh bay Triệu Tiến Thạch.
Triệu Tiến Thạch vừa hộc máu vừa ôm ngực bò dậy: "Tạ tông chủ nếu ngươi thật sự muốn xông vào Kim Nguyệt Lâu ta, vậy Kim Nguyệt Lâu ta và Huyền Thiên Tông quyết chiến không ngừng!"
"Hừ! Một Kim Nguyệt Lâu nhỏ nhoi bản tông chủ còn không để vào mắt!" Tạ tông chủ cười nhạo nói, hướng về phía lầu các nơi Cố Thanh Yến ở gầm lên, "Họ Văn ngươi nếu còn làm rùa rút đầu, vậy bản tông chủ sẽ giết sạch toàn bộ đệ tử của ngươi!"
Âm thanh phóng ra, truyền khắp từng ngóc ngách của Kim Nguyệt Lâu.
"Đường đường là Huyền Thiên Tông, không ngờ lại đê tiện như thế! Không biết còn tưởng rằng thượng bất chính hạ tắc loạn, tâm địa Huyền Thiên Tông trên dưới đều đen tối!"
Triệu Tiến Thạch còn chưa nói xong, đã bị Tạ tông chủ hút lại bóp chặt cổ, "Ngươi muốn chết!"
Khi Triệu Tiến Thạch liều mạng giãy giụa, một luồng sát khí cực kỳ kh*ng b* quét ngang đến, nếu không phải Tạ tông chủ nhanh chóng buông tay, cổ tay bóp chặt cổ Triệu Tiến Thạch e rằng đã bị cắt đứt!
Tạ tông chủ kinh giận đan xen: "Ai?!"
"Uy phong Tạ tông chủ thật lớn, dám can đảm chạy tới ra oai với Kim Nguyệt Lâu của bổn tọa?!"
Âm thanh lạnh băng mà tràn đầy uy lực liên tiếp truyền đến, linh lực ẩn chứa trong đó giống một tòa núi lớn đè lên đám người Huyền Thiên Tông.