Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 174

Chương 174:

 

Quân tử tựa phỉ thúy, thanh cao như trăng sáng, rực rỡ như mặt trời, Cố Thanh Yến hiện thân trước mặt mọi người, đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người không dám nhìn thẳng.

 

Một cái nhíu mày một nụ cười của cậu đều mang theo đại pháp lực, đệ tử tu vi thấp ngơ ngẩn nhìn vô thức rơi vào ảo vô biên, đạo tâm không ổn thậm chí còn bị đánh mất tâm trí, bị Cố Thanh Yến lạnh giọng mắng một tiếng mới đột nhiên tỉnh táo lại.

 

"Chúc mừng Lâu chủ xuất quan!" Triệu Tiến Thạch với chiếc cổ bị bóp bầm tím cũng kinh ngạc hét lên, Tu vi của hắn thấp không thể nào nhìn ra được cảnh giới của Lâu chủ, nhưng thấy linh lực mênh mông dao dộng quanh thân Lâu chủ, thực lực đã tiến thêm một bước rất xa so với trước!

 

"Làm đại đệ tử của bổn tọa mà lại để cho chạy tới cửa cắn bị thương, thật sự là ném hết mặt mũi bổn tọa! Ngày mai ngươi lập tức ra Kim Liên động sau núi bế quan đi!"

 

Cố Thanh Yến vung tay, một chiếc túi với rất nhiều tiên đan diệu dược và công pháp bí tịch được đưa đến trước mặt Triệu Tiến Thạch.

 

Cậu đối với vị đại đệ tử Triệu Tiến Thạch trước nay trung thành và tận tâm này rất có hảo cảm, đánh Triệu Tiến Thạch tương đương với đánh vào mặt cậu, bị tới tận cửa khi dễ như thế nào cũng sẽ trả lại mặt mũi gấp mười lần!

 

Triệu Tiến Thạch vui mừng lại cảm kích: "Vâng! Đệ tử cẩn tuân lệnh Lâu chủ!"

 

Tạ tông chủ bị nghiền ép uy phong gầm lên: "Văn Đường ngươi mau đem con ta giao ra đây!"

 

Cố Thanh Yến lúc này mới chuyển hướng ánh mắt vào đám người Huyền Thiên Tông, cậu hơi gật đầu, dùng ngữ khí cao cao tại thượng của một nhất phái cười lạnh: "Con trai ngươi có liên quan gì đến bổn tọa? Hắn càng không phải mỹ nam tử gì đáng giá để bổn tọa phải kim ốc tàng kiều."

 

"Tạ Triều Sinh đắm mình trong sa đọa, g**t ch*t đạo lữ, dùng Nguyên Anh gia tăng tu vi cho chính mình, tâm ma sáng rực, ai cũng có thể giết! Nếu bổn tọa thấy hắn, nhất định sẽ đem thi thể hắn băm thành tám mảnh trả về cho Huyền Thiên Tông ngươi, cứ chờ là được không cần tại đây sủa bậy!"

 

"Ngươi!" Tạ tông chủ tức giận thiếu điều hộc máu, đương lúc sắp bùng nổ, một lão giả với khuôn mặt thon gầy, tóc bạc trắng trầm giọng nói: "Tông chủ chớ kích động, tu vi của Văn Đường này e rằng cao hơn chúng ta!"

 

Tạ tông chủ căn bản không tin. Hắn từ trong miệng đệ tử rèn luyện trong trở về biết được Văn Đường gặp được đại cơ duyên, ở trong bí cảnh thuận lợi độ kiếp tiến vào kỳ Hóa Thần, nhưng kỳ Hóa Thần kỳ nhỏ bé hắn không để trong mắt! Với nền tảng của Huyền Thiên Tông, kỳ Hóa Thần mà thôi, bọn họ còn có lão tổ tông kỳ Luyện Hư tọa trấn tại hậu phương!

 

Người bình thường cũng không dám trêu chọc Huyền Thiên Tông bọn họ, không ngờ Kim Nguyệt Lâu này ăn gan hùm mật gấu, dám bôi nhọ Huyền Thiên Tông bọn họ!

 

Tạ tông chủ vì thế mang theo hai trưởng lão kỳ Hóa Thần kỳ đến đây, không muốn đá vào ván sắt!

 

Trong lòng Tạ tông chủ không dám chắc, nhưng là một chưởng môn nhất phát, hắn sao có thể lùi bước?

 

Cân nhắc lợi hại xong hắn cố nén cơn giận nói: "Đây đều là lời nói từ một phía của người! Triều Sinh hiện tại không biết tung tích, ngươi bôi đen bêu xấu thế nào cũng không thể cãi lại!"

 

"Tạ Triều Sinh và bổn tọa không oán không thù, bổn tọa vì sao phải bêu xấu hắn?" Cố Thanh Yến tư thái thư thái ngồi xuống chiếc ghế gỗ lớn được chạm khắc từ gỗ Thần Hương vạn năm mà Triệu Tiến Thạch đã sai đệ tử mang đến, những đầu ngón tay thong dài như bạch ngọc vân vê chơi đùa với viên ngọc đỏ thắm buộc trên tóc.

 

Tạ tông chủ nói năng khí phách: "Còn không phải vì trước đây ngươi đau khổ cầu xin con trai ta để được gã vào Tạ gia ta nhưng không thành nên vì yêu mà sinh hận sao?"

 

Cố Thanh Yến hơi nâng mi mắt, trào phúng: "Tạ lão nhân, Tạ Triều Sinh có điểm nào đáng giá để bổn tọa coi trọng?"

 

Cậu vươn bàn tay trắng nõn mịn màng lên giữa không trung, có một bàn tay khác khớp xương rõ ràng lòng bàn tay khô ráo nâng lấy tay cậu, trong biểu tình khiếp sợ của mọi người, chủ nhân của bàn tay nam tính kia từng chút từng chút hiện ra, đầu tiên là cánh tay hoàn chỉnh, sau đó là thân hình cao lớn cường tráng, cuối cùng là gương mặt góc cạnh rõ ràng lạnh lùng tuấn tú.

 

Chính là người trong miệng các đệ tử sâu không lường được Tạ Vô Diễn.

 

Tạ tông chủ cau mày đánh giá Tạ Vô Diễn từ trên xuống dưới, trước đây hắn còn không tin, nhưng giờ nhìn thấy trước mắt, hắn mới biết được lời nói không phải giả.

 

Nếu nói Tạ Triều Sinh là thiên chi kiêu tử ngàn dặm mới tìm được một, thì nam nhân trước mắt đây chính là bá chủ một phương xuất sắc hơn cả thiên chi kiêu tử.

 

Nam nhân dung mạo điềm tĩnh, đôi mắt như biển cả, mỗi một bước đi, linh khí quanh thân đều chấn động, cảm giác như không gian đang rung chuyển và vỡ vụn.

 

Nhưng chỉ có kỳ Độ Kiếp trong truyền thuyết mới có thể lĩnh ngộ Hư Không Pháp vô hình vô ảnh!

 

Chẳng lẽ người này là kỳ Độ Kiếp?!

 

Tạ tông chủ trong lòng sóng to gió lớn, dáng vẻ hùng hổ vừa rồi đã tiêu tán không còn thấy tăm hơi, hơi lạnh từ lòng bàn chân lan tràn, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

Ngón tay Cố Thanh Yến gãi gãi lòng bàn tay nam nhân, Tạ Vô Diễn nắm lại tay cậu, thuận theo sức cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu.

 

Không thể không nói Triệu Tiến Thạch có nhãn lực, chiếc ghế tựa đủ rộng để hai người nam nhân thành niên cùng ngồi xuống, Cố Thanh Yến thu tay, xoay người nâng chiếc cằm nhọn tràn ngập nam tính của Tạ Vô Diễn, ngữ điệu lười biếng nói: "Đây là đạo lữ của bổn tọa, lớn lên xinh đẹp, tu vi cao, không phải mạnh hơn nhiều so với con trai mặt trắng của ngươi sao? Tạ lão nhân ngươi nếu coi thường ánh mắt của bổn tọa, đừng trách bổn tọa không khách khí."

 

Tạ tông chủ cắn chặt răng nhưng không dám nổi giận, chỉ có thể cứng cổ nói: "Văn Lâu chủ và Tạ thượng nhân duyên trời tác hợp, thứ cho lão phu mắt nhìn vụng về!"

 

"Lão phu đến, chỉ muốn hỏi Văn Lâu chủ một câu, có biết con ta ở đâu không?"

 

"Triều Sinh dù nói thế nào cũng là người Tạ gia ta, cho dù là trừ ma diệt yêu thanh lý môn hộ cũng nên từ Tạ gia ta ra tay!"

 

Lời này nói đến là đường hoàng, Cố Thanh Yến nhướng mày: "Phải không? Ta còn tưởng rằng quý phái là tới tìm bổn tọa tính sổ chứ!"

 

Tạ tông chủ cười mỉa, căn bản không dám khiêu khích: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"

 

Cố Thanh Yến hừ lạnh: "Vậy hiểu lầm này cũng cũng thật lớn, còn ra tay làm bị thương đệ tử của bổn tọa."

 

Trưởng lão phía sau Tạ tông chủ phía sau lên tiếng nói: "Đây là Huyền Thiên Tông ta không phải, tất nhiên là Huyền Thiên Tông ta nhận lỗi!"

 

Dứt lời trưởng lão vội vàng dâng lên một cái túi Càn Khôn, Cố Thanh Yến duỗi tay hút túi Càn Khôn lại, mở ra nhìn,  thấy bên trong là đồ dùng được mới ném cho Triệu Tiến Thạch.

 

"Phân cho đệ tử bị thương."

 

Triệu Tiến Thạch nghe lời: "Vâng!"

 

Trưởng lão Huyền Thiên Tông thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Đã như thế, không quấy rầy Văn Lâu chỉ và Tạ thượng nhân nữa! Nếu nhị vị cử hành đại điển lập khế ước, Huyền Thiên Tông chắc chắn sẽ dâng lên phần đại lễ phong phú !"

 

"Như vậy đã đi rồi?" Cố Thanh Yến buông tay, giọng điệu thản nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Gióng trống khua chiêng chạy tới Kim Nguyệt Lâu của bổn tọa, nhục mạ bổn tọa còn đả thương đệ tử bổn tọa, bồi thường mấy viên đan dược liền muốn làm như không có chuyện gì bỏ của chạy lấy người sao? Các ngươi mơ cũng thật đẹp nha."

 

Mặt Tạ tông chủ đột ngột đổi sắc, "Vậy ngươi muốn thế nào?!"

 

"Tất nhiên là muốn các ngươi ăn không hết cũng phải gói đem đi! Nếu không mặt mũi bổn tọa biết cất đi đâu?"

 

Giọng nói vừa dứt, Cố Thanh Yến nháy mắt xuất hiện trước mặt Tạ tông chủ, ăn miếng trả miếng, bóp chặt cổ lão thất phu, đè mạnh hắn lên vách tường đá.

 

Toàn thân Tạ tông chủ chấn động, đột nhiên phun ra một búng máu.

 

Cố Thanh Yến ghét bỏ buông tay ra, nhanh nhẹn bay ra né tránh. Tạ Vô Diễn với cùng tốc độ quỷ dị xuất hiện bên cạnh Cố Thanh Yến, lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, nắm lấy tay cậu, ung dung thong thả lau khô từng ngón tay thon dài cho cậu.

 

Đồng tử trưởng lão Huyền Thiên Tông co rụt lại, không dám để lộ ra chút oán hận nào, còn miễn cưỡng rặng ra một nụ cười tươi trên mặt, "Văn Lâu chủ nếu đã nguôi giận, vậy ta xin ta cáo từ!"

 

Lúc này Cố Thanh Yến mới đại phát từ bi xua xua tay, "Cút đi."

 

Trưởng lão Huyền Thiên Tông hướng mắt về hai đệ tử bị dọa cho choáng váng đưa mắt ra hiệu, hai đệ tử nơm nớp lo sợ đi đỡ Tạ tông chủ, sợ Cố Thanh Yến cũng đột nhiên đánh bọn họ, đỡ người lên rồi nhanh chóng chạy mất.

 

Không đợi người Huyền Thiên Tông đi xa, Kim Nguyệt Lâu đã vỡ oà trong tiếng reo hò phấn khích của chúng đệ tử.

 

"Lâu chủ không gì địch nổi, tuyệt thế vô song!"

 

"Kim Nguyệt Lâu đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!"

 

Trong ánh mắt cuồng nhiệt sùng bái của mọi người, Cố Thanh Yến nắm lấy tay Tạ Vô Diễn dịch chuyển về phòng ngủ.

 

Đóng kịch đủ rồi, phải giải quyết chuyện nhà thôi! Nam nhân không biết thoả mãn này thật sự quá thiếu đòn! Cậu đến kẹp lại cũng không được!

Bình Luận (0)
Comment