Chương 175
"Tạ Vô Diễn, ngươi cố ý phải không?!" Cẩu nam nhân này ỷ hiện tại cậu đánh không lại y, đem cậu lăn lộn sắp chết rồi! Song tu cũng không thành thật, không biết tìm được công pháp song tu Nguyên Anh từ nơi nào, hồn thể giao hòa làm cậu chết đi sống lại, Nguyên Anh giống cậu như đúc còn muốn đích thân ra trận thử xem sâu cạn, sau đó lại đem Tinh Phách độ cho cậu!
Muốn giả vờ cũng giả vờ không được, còn luôn thúc giục cậu nhanh chóng luyện lên Hóa Phượng đừng lãng phí, hại cậu tu vi bạo trướng, phía dưới cũng c*ng tr**ng, đầy sắp tràn rồi! Khi nghe thấy Huyền Thiên Tông tới tìm, cậu không thể không đẩy người ra, vội vàng chạy đi lấy quần áo.
Lúc cãi nhau với Tạ lão nhân, còn phải một lòng hai dạ, ngoài miệng thì đầy trào phúng, phía dưới lại cố gắng kẹp chặt không để chảy ra. Đợi khi đuổi được người đi, lại vội vã chạy về tiếp tục hấp thu luyện hóa!
Có phải cậu là người đứng đầu một phái thảm nhất không?
"Đệ tử không dám." Đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Vô Diễn không chút áy náy, vừa rồi nhìn thấy người trong lòng ngực vừa mắng vừa đánh uy phong lẫm liệt, dáng vẻ cao cao tại thượng thật làm người động tâm.
Không cần kiêng kị bất kỳ kẻ nào, cũng không cần ép dạ cầu toàn, người y yêu nên giống như mặt trời treo cao trên bầu trời, để y nhìn lên để y sùng bái.
"Không dám? Ta nói đủ rồi đủ rồi, ngươi vẫn không ngừng rót vào? Ngươi là muốn ta lập tức thăng tiên luôn à?"
Tạ Vô Diễn quỳ gối trước giường ngọc, nâng bàn chân Cố Thanh Yến giẫm lên ngực mình, cởi đôi giày vàng ra, lại cởi bỏ đôi vớ trắng vừa rời mới mang vào, sau đó dùng dùng bàn tay to rộng bao lấy bàn chân trắng nõn, tinh tế v**t v*.
Ánh mắt nam nhân si mê thưởng thức bàn chân được y nắm lấy suýt chút nữa Cố Thanh Yến đã nghi ngờ Tạ Vô Diễn có phải mắc hội chứng cuồng chân hay không, nhưng mặc kệ là tay cậu hay chân cậu, hoặc là eo cậu, cậu cũng không tìm thấy chỗ nào mà Tạ Vô Diễn không thích......
Khóe miệng không tự giác cong lên, Cố Thanh Yến đang muốn nói "Ngươi đừng tưởng rằng ỷ vào bổn tọa thích ngươi, là ngươi có thể vô pháp vô thiên", Tạ Vô Diễn đột ngột mở miệng, tiếp một câu "Đúng vậy".
Có ý gì, Cố Thanh Yến sửng sốt.
Tạ Vô Diễn ngước mắt đối diện với ánh mắt cậu, chân thành: "Lâu chủ nếu có thể lập tức độ kiếp, vậy thì có thể cùng Vô Diễn cùng nhau phi thăng thượng giới."
Đợi đã, lượng thông tin của những lời này quá nhiều, sau khi Cố Thanh Yến tiêu hóa xong hai mắt hơi trợn to, run giọng hỏi: "Ngươi là kỳ Độ Kiếp?"
"Ừm." Tạ Vô Diễn cuối cùng cũng trả lời thẳng vào vấn đề.
Cố Thanh Yến tâm tình phức tạp, có một loại dự cảm không tốt lắm.
"Có phải ngươi không thể không kìm hãm tu vi, không muốn bị Thiên Đạo phát hiện và giáng lôi kiếp xuống bắt phi thăng, cho nên mới liều mạng rót tinh nguyên cho ta, để ta tăng tốc độ tiến giai?"
Lần này Tạ Vô Diễn không trả lời, nhưng Cố Thanh Yến biết là y đã chấp nhận.
...... Đúng là dễ điên mà.
Cố Thanh Yến cắn răng: "Đến đi!"
Bước đôi chân trần xuống, đạp lên cường tráng tràn đầy sức sống của Tạ Vô Diễn, Cố Thanh Yến ra lệnh: "Có cách nào để nâng cao tu vi nữa cứ việc lấy ra dùng luôn đi!"
Dòng nước ngầm nơi đáy mắt Tạ Vô Diễn dâng lên, y đứng dậy, cúi người hôn Cố Thanh Yến, tiếng được tiếng mất khàn khàn: "Lâu chủ, cho phép đệ tử làm càn......"
Nếu không phải Cố Thanh Yến đã trải qua nhiều thế giới, tâm trí và kiên nhẫn nại vượt xa với những thiên tài bình thường, không tầm thường thiên kiêu có thể so sánh, truyền thụ tu vi theo kiểu nhồi nhét như nhồi vịt này, chỉ sợ đã sớm nổ tan xác mà chết.
Cố Thanh Yến có thể ổn định tâm cảnh, nhưng không ổn định được Tạ Vô Diễn, sau khi được cậu cho phép, nam nhân nhìn thì ổn trọng nội liễm dường như đã tháo lớp mặt nạ nào đó xuống, để lộ bản chất cầm thú, đủ loại thủ đoạn đa dạng.
Cố Thanh Yến đang sắp hỏng cả người hơn một lần nghi ngờ Tạ Vô Diễn muốn đem hết món nợ năm tháng chờ đợi dài đằng đẵng đòi lại hết hay không!
Trong lúc hai người nồng nhiệt say đắm giao thoa không kể ngày đêm, thế lực Tu chân giới nhanh chóng thay đổi!
Từ lâu thế lực đứng đầu đại lục Đông Diệu đều lấy Huyền Thiên Tông dẫn đầu, bảy đại thế lực còn lại không dám tranh đoạt, nhưng lần này Huyền Thiên Tông phô trương thanh thế mang theo trưởng lão kỳ Luyện Hư đến chất vấn Kim Nguyệt Lâu, kết quả đá vào ván sắt, bồi thường Linh Khí đan dược không nói, Tạ tông chủ còn bị Lâu chủ Kim Nguyệt Lâu đả thương, một đám người có bao nhiêu hùng hổ tới, thì có bấy nhiêu chật vật rời đi.
Rất nhanh việc này đã lan truyền khắp toàn bộ đại lục Đông Diệu, rất nhiều người đều không dám tin.
"Văn Lâu chủ không phải kỳ Hóa Thần sao? Trưởng lão Huyền Thiên Tông là kỳ Luyện Hư, vậy sao có thể trơ mắt nhìn tông chủ nhà mình bị đánh trọng thương chứ?"
"Đây là tại hạ tận mắt nhìn thấy!" Nam tử từng là đệ tử môn hạ của Tạ Triều Sinh Huyền Thiên Tông giữ kín như bưng, "Hai vị trưởng lão kỳ Luyện Hư không dám ra tay, thậm chí còn bồi thường cho Văn Lâu chủ, sau khi xác nhận Văn Lâu chủ nguôi giận mới bảo người đỡ Tạ tông chủ rời đi!"
"Cái này......"
"Nghe nói hai vị trưởng lão căn bản không nhìn ra được tu vi của Văn Lâu chủ, hơn nữa đạo lữ của Văn Lâu chủ là Tạ thượng nhân đã lĩnh ngộ được Hư Không Pháp!"
"Lời này là thật sao?"
"Huyền Thiên Tông từ khi nào lại hèn nhát như vậy? Nếu không phải Kim Nguyệt Lâu thực lực đàn áp, lấy tác phong bá đạo ỷ mạnh h**p yếu thương ngày của Huyền Thiên Tông chắc chắc sẽ san Kim Nguyệt Lâu thành bình địa? Làm sao mọi người còn có thể nhìn thấy được trò cười của Huyền Thiên Tông bọn họ?"
Mọi người đều kinh hãi, mà nhìn đèn sinh mệnh thuộc về hai người Tạ Triều Sinh và Văn Vũ từ ánh sáng le lói chuyển sang tắt ngúm, đệ tử Huyền Thiên Tông lại càng thêm kinh hãi.
"Oành!" Trong không trung vang lên một tiếng sấm rền vang vọng khắp toàn bộ đại lục Đông Diệu, mọi người theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, khắp phương hướng cùng hội tụ về Kim Nguyệt Lâu!
"Vân Kiếp! Kim Nguyệt Lâu lại có người sắp độ kiếp!"
"Vì sao Vân Kiếp không giống của người thường?" Môn chủ Thiên Kiếm Môn người đã chứng kiến hiện tượng thiên văn khi Cố Thanh Yến độ kiếp trong bí cảnh dò hỏi Các chủ Phiêu Thủy các, "Khí thế này lớn hơn nhiều so với bất kỳ kỳ độ kiếp nào mà lão phu đã từng gặp qua!"
Trên bầu trời mây đen dày đặc khiến người kinh hồn táng đảm,một con rắn nhỏ màu tím làm lòng người lo lắng đang du tẩu bên trong, tất cẩ sự sống trên mặt đất đều đang run rẩy, linh khí của các đại thế gia đều hèn mọn nghiêng mình về một hướng, hiển nhiên cũng đã cảm nhận được độ phi phàm của lôi kiếp lần này.
Lôi Kiếp chưa đến, nhưng Vân Kiếp trên bầu trời đã để lộ ra một tia màu đỏ tím. Những tia sét nhỏ không vội vã đánh xuống, những tia sét kh*ng b* đang từ bốn phương tám hướng đang tụ về điểm trung tâm, quả cầu ánh sáng tím trên bầu trời càng lúc càng lớn, mà Tạ Vô Diễn bị Vân Kiếp khóa định thần sắc ngưng trọng, sắc mặt Cố Thanh Yến lại càng khó coi hơn.
Nam nhân bỗng dưng ngẩng đầu lên khỏi người cậu, hôn xuống khóe mặt ướt át của cậu, giọng khàn khàn nói: "Lâu chủ, không còn kịp nữa rồi, không nhịn được."
Cậu còn chưa biết rõ những lời này có ý gì, thì tiếng sấm đã làm cậu muốn điếc cả tai!
Cậu dường như đã cảm nhận được gì đó vén tấm rèm lụa nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm u như thể màn đêm đã buông xuống, linh khí bùng nổ dữ dội, mọi thứ chung quanh đều run bần bật.
"Ngươi muốn độ kiếp?"
Mọi cảm xúc lãng mạn đều không còn, Cố Thanh Yến đột nhiên đứng lên, chân mềm nhũn, được Tạ Vô Diễn ôm vào lòng.
Khi Cố Thanh Yến ra đến bên ngoài, lúc này mới thật sự bị chấn động.
Kiếp Vân trên bầu trời đã đè xuống rất thấp, dưới ánh sáng mạnh mẽ, vô số tia sét cùng hội tụ về một điểm trung tâm. Trong hư không dương như có một cây đại thụ chổng ngược biến thành tia sét khổng lồ, bên cạnh tia sét khổng lồ là vô số nhánh nhỏ, trời cao bị nhuộm thành màu đỏ tím, ánh sáng kỳ lạ kia thậm chí còn bức những đám mây phải liên tục phân tán.
Đối lập với cảnh tượng bao la hùng vĩ, nhân loại lại cực kỳ nhỏ bé? Ngay cả một tia sét ngẫu nhiên, cũng mạnh hơn nhiều so với sức ép từ ngọn núi.
Trái tim Cố Thanh Yến chùng xuống.
Văn Vũ và Tạ Triều Sinh đã tan thành tro bụi, oán khí của Văn Đường cũng tiêu hết, nhưng lúc này đây cậu vẫn chưa thoát ly khỏi thế giới, Tạ Vô Diễn đã trước một bước phi thăng rời đi!
Biến số này vượt xa kiểm soát của Cố Thanh Yến, theo một cách nguy hiểm như vậy, cậu nhất thời có chút bối rối.
Cảnh giới chênh lệch quá nhiều, Cố Thanh Yến cái gì cũng làm không được chỉ có thể ở trong vòng an toàn do Tạ Vô Diễn định ra, từ xa quan sát nam nhân kiên cường đứng thẳng tắp giữa từng đợt lôi kiếp nổ vang trời.
"Tạ Vô Diễn, ngươi dám thất bại, lão tử sẽ lập tức đi tìm nam nhân khác!"
Tình thế không thể thay đổi, móng tay Cố Thanh Yến đâm thật mạnh vào da thịt, máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất màu nâu sẫm.
Tóc cháy đen, da tróc thịt bong, Tạ Vô Diễn như một người máu nghe thấy lời này chợt bùng nổ, Trầm Uyên trong tay chỉ thẳng lên không trung nghênh đón cự lôi màu đỏ tím cuối cùng.
Khóe mắt Cố Thanh Yến sắp nứt ra, hai mắt giăng đầy tơ máu đáng sợ, trong lòng thầm gào thét thật to.
Trần ai lạc định, mây khói tan biến, ánh mặt trời từ trong đám mây chiếu rọi xuống, kim quang bao quanh một thân ảnh cao lớn uy nghiêm đang quỳ một gối xuống đất, cúi đầu.
"Tạ Vô Diễn!" Cố Thanh Yến lệ rơi đầy mặt bay nhanh tới.
Tạ Vô Diễn được kim quang tẩy rửa chậm rãi ngẩng đầu, được Cố Thanh Yến ôm chặt.
Trên gương mặt nhem nhuốc của nam nhân lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Lâu chủ, ta không sao."
"Tên khốn này!" Cố Thanh Yến nhịn không được mắng một tiếng th* t*c, "Được lắm Tạ Vô Diễn, trước nay đều là ta bỏ rơi ngươi, không thể ngờ lần này lại bị ngươi vứt bỏ!"
Ngón tay Tạ Vô Diễn v**t v* gò má đẫm nướt mắt của cậu: "Lâu chủ, ta sẽ luôn chờ ngươi, cam tâm tình nguyện."
Cố Thanh Yến nắm chặt ngón tay y, hứa hẹn: "Lần sau ta sẽ nhanh chóng tìm được ngươi!"