Chương 177
"Ninh An, em hiểu lầm rồi! Anh và cậu ấy thật sự không có gì!" Thanh niên với thân hình cao lớn, màu da ngăm đen ngăn một thiếu niên mặt mày thanh tú lại, hốc mắt thiếu niên phiếm hồng, tức giận trừng mắt nhìn y.
Hai kẻ giảo sự bên cạnh không vui mở miệng: "Ninh An cậu quá không hiểu chuyện rồi! A Phi chỉ là ăn chút đồ ăn bên ngoài, cậu có cần phải như vậy không?"
"Không sai! Ninh Dịch Phàm chỉ là có lòng tốt, thấy chúng tôi đói bụng nên tìm lấy cái cớ bảo chúng tôi nếm thử món mới, chúng tôi mới mặt dày đi ăn bữa cơm! Cậu thì hay rồi! Chuyện bé xé ra to! Sao cậu có thể phiền phức như vậy?"
Thấy sắc mặt của thiếu niên càng thêm khó coi, thanh niên nhanh chân chạy đến hoà giải, nói với hai người anh em họ: "Được rồi, các cậu đừng nói nữa! Là tôi đã đồng ý về ăn cơm với Ninh An!"
Nói xong, thanh niên áy náy nhìn thiếu niên: "Xin lỗi Ninh An, đồ ăn kia thơm quá, anh quá đói bụng, nhất thời không nhịn được mà đi vào theo......"
Cố Thanh Yến hừ lạnh một tiếng: "Cho nên đến bây giờ vẫn còn cho rằng tôi là vì anh không đến đây ăn cơm mà tức giận sao?"
Tại thời điểm trước mắt, Ninh Dịch Phàm đã xuyên qua một thời gian, hơn nữa còn vận dụng bàn tay vàng Trù Thần tạo nên danh tiếng.
Mỗi lần đến giờ cơm hắn đều cố ý mở cửa sổ ra, hấp dẫn những người dân lấm lem bùn đất vừa đi làm về đang đói bụng, lại giả mù sa mưa nói làm quá nhiều, nói dân làng giúp hắn chia sẻ một chút.
Tinh cầu xa xôi, tài nguyên thiếu thốn, đại đa số gia đình trong thôn chỉ có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng, cho nên đối với lương thực đều rất chắt chiu, không có ai hào phóng như Ninh Dịch Phàm.
Lúc mới bắt đầu người trong thôn vẫn khá do dự, dù sao trước đây danh tiếng của Ninh Dịch Phàm cũng không quá tốt, nhưng cũng có vài người dân thích lợi dụng người khác lại không nghĩ nhiều như vậy, nghĩ có thể ăn không trả tiền thì cứ ăn, không chút khách khí mà nhận lấy.
Vừa ăn một miếng đã choáng váng, tròng mắt trợn đến mức muốn rơi ra ngoài! Liên tục nhét thức ăn vào miệng, còn vừa ăn vừa phát ra tiếng "Ô ô", biểu tình giống như ăn được cao lương mỹ vị đã thu hút sự tò mò của mọi người, vì vậy cũng lên cắn một miếng.
Sau khi ăn một miếng, những người còn lại đều ngây người! Vì thế dạ dày của mọi người đều thất thủ rồi!
Ninh Dịch Phàm mượn cơ hội này nói với người trong thôn mình đang học nấu ăn, đây đều là thành phẩm tập luyện. Nhưng xui xẻo là trong nhà hắn không có quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, nếu có thể, có thể làm phiền người trong thôn giúp hắn, hắn nhất định sẽ nấu thật ngon!
Có người nấu cơm cho lại còn nấu ngon như vậy, người dân đều động lòng, cố gắng mang nguyên liệu nấu ăn qua......
Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, người dân nhanh chóng bị tài nấu ăn của Ninh Dịch Phàm thuyết phục, đồng thời danh tiếng người đẹp, tâm tốt, khéo tay của Ninh Dịch Phàm được lan truyền khắp nơi!
Ban đầu Tần Vũ Phi không tiếp xúc nhiều với Ninh Dịch Phàm, nhưng không chịu nổi hai người anh em thích lợi dụng người khác này này.
Hai người này sau khi ăn qua một lần đồ ăn Ninh Dịch Phàm làm liền nhớ mãi không quên, nghĩ cách tìm nguyên liệu nấu ăn đến cho Ninh Dịch Phàm. Hai người ăn đến miệng bóng nhẫy không ngừng khen Ninh Dịch Phàm, Ninh Dịch Phàm ám chỉ hai anh em, chỉ cần bọn họ mang Tần Vũ Phi đến cùng nhau ăn cơm, hắn sẽ làm càng nhiều đồ ăn ngon chiêu đãi bọn họ.
Hai người câu câu, nghĩ cách mang Tần Vũ Phi lại đây! Vì thế Tần Vũ Phi và Ninh Dịch Phàm dần dần qua lại nhiều lên!
Lần này Ninh Dịch Phàm nói làm món mới, mời ba người cùng đến thử, ban đầu Tần Vũ Phi từ chối, nhưng không lay chuyển được hai anh em này, trong lòng cũng nhớ thương đến hương vị khó quên kia, vì thế ỡm ờ ngồi xuống.
Lúc mới bắt đầu trong lòng Tần Vũ Phi còn có chút bất an, nhưng khi Ninh Dịch Phàm nhiệt tình gắp đồ ăn cho y, tất cả sự chú ý của y đều bị thu hút vào bàn thức ăn thơm ngon hấp dẫn! Khi đồ ăn vừa vào khẩu, Ninh An Lý An gì gì đó đều vứt hết đi!
Ninh An ở trong nhà làm cơm chờ Tần Vũ Phi tới ăn, nhưng trời đã tối rồi, cũng không thấy Tần Vũ Phi đến.
Ninh An lo lắng Tần Vũ Phi có phải gặp sự cố ngoài ý muốn rồi không, đi ra ngoài tìm người, kết quả phát hiện Tần Vũ Phi và hai anh em Tần Chính Dương Tần Chính Minh đang ăn cơm trong nhà Ninh Dịch Phàm!
Bốn người ngồi trong nhà Ninh Dịch Phàm trong sân là hoa cỏ vờn quanh, trang trí rất nên thơ, vừa nói vừa cười, Ninh Dịch Phàm xuyên qua hàng rào tre đối diện với ánh mắt khó tin và tức giận của Ninh An, cố ý tiến đến trước mặt Tần Vũ Phi, ánh mắt dịu dàng lau nước sốt dính trên khóe miệng y.
Tần Vũ Phi sửng sốt, xấu hổ đến đỏ mặt, bị hai anh em trêu chọc, vội vàng dịch ra xa.
Khi y quay đầu lại nhìn thấy Ninh An đang nhìn y chằm chằm, hai tròng mắt đen láy của thiếu niên chứa đầy lửa giận, sau khi đối diện với ánh mắt hoảng hốt của y, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi. Tần Vũ Phi liền đứng lên, vội vàng đuổi theo!
"Ninh An!"
Ninh An cũng không quay đầu lại, gọi thế nào cũng không để ý tới, Tần Vũ Phi không còn cách nào, chỉ có thể vọt lên chắn trước người, ngăn lại.
Tần Vũ Phi cứ như vậy rời đi, hai anh em Tần Chính Dương Tần Chính Minh lập tức không vui, Ninh Dịch Phàm lý lẻ trà xanh nói: "Đều là tại em bảo các anh lại ăn cơm, chọc Ninh An tức giận! Các anh mai đi xem họ đi, làm ơn nói rõ với Ninh An, bảo anh ấy đừng trách Vũ Phi!"
"Đều là em không tốt, sau này em sẽ không gọi các anh lại đây ăn cơm nữa."
Cái gì? Sau này sẽ không gọi lại đây ăn cơm nữa?
Sao mà được!!
Hai anh em nhìn khuôn mặt nhỏ của Ninh Dịch Phàm đầy áy náy và buồn bã , càng tức giận, lập tức đuổi theo, nói đủ lời châm chọc mỉa mai Ninh An.
Nếu đứng trước mặt bọn họ là Ninh An thật, có lẽ sẽ vì Tần Vũ Phi mà kiềm chế cơn tức, nhưng Cố Thanh Yến căn bản không muốn nói chuyện với hai tên thiểu năng, mà trực tiếp hỏi Tần Vũ Phi có biết Ninh An vì sao mà tức giận hay không.
Tần Vũ Phi chột dạ gãi gãi đầu, không trực tiếp trả lời, mà nói: "Xin lỗi, đều là anh sai. Em đừng tức giận, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa!"
Nếu y có thể đảm bảo, thì sẽ không có chuyện Ninh Dịch Phàm cướp đoạt tình yêu của người khác. Cố Thanh Yến cười lạnh, trực tiếp chỉ ra vấn đề: "Xem ra anh vẫn chưa rõ. Vậy tôi sẽ đại phát từ bi nói cho anh biết."
"Tôi tức giận không phải vì anh đã hứa sẽ đến ăn cơm với tôi, cuối cùng lại đi ăn cơm với Ninh Dịch Phàm, hại tôi chờ đợi vô ích, chờ đến khi trời tối rồi, đồ ăn đều nguội lạnh người vẫn không thấy xuất hiện, tôi vì lo anh bị sự cố ngoài ý muốn nên một lòng đi tìm anh, kết quả phát hiện anh không chỉ đang cơm ngon rượu say, còn cùng người khác mắt đi mày lại!"
Đây đều là những gì Ninh An làm vì Tần Vũ Phi, Cố Thanh Yến nhất định phải nói rõ ràng, bởi vì từ sau hôm nay, Tần Vũ Phi sẽ không còn liên quan gì đến Ninh An nữa.
"Anh......"
Tần Vũ Phi muốn biện hộ cho mình, Cố Thanh Yến đã ngắt lời y, "Anh được Ninh Dịch Phàm mời đi ăn cơm cũng khôn phải một hai lần, anh không nói với tôi, anh không nhìn ra được hắn có ý gì với anh sao."
"Dưới tình huống anh đã biết rõ hắn có ý đồ với anh, anh vẫn còn đi với hắn mặc kệ bỏ tôi sang một bên, điều này có thể thấy được rõ thái độ của anh." Giọng điệu Cố Thanh Yến dứt khoát, "Tôi không trách anh, anh chỉ là đưa ra lựa chọn của anh. Cho nên từ đây về sau, anh đừng đến tìm tôi nữa."
Tần Vũ Phi trợn tròn mắt, vội la lên: "Ninh An, lần này là anh làm không đúng, anh xin lỗi em, nhưng em đừng làm ầm ĩ lên được không? Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, em có cần suy nghĩ nhiều vậy không?"
Cố Thanh Yến lạnh lùng nói: "Người có lập trường không kiên định không cần giải thích, cứ như vậy đi."
"Ninh An!" Sắc mặt Tần Vũ Phi khó coi, "Em đừng có nhỏ nhen! Anh và Dịch Phàm vốn không phải như em nghĩ!"
Cố Thanh Yến giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Tần Vũ Phi duỗi tay bắt cậu lại lại bị hai anh em Tần Chính Dương kéo trở về.
"Người nhỏ nhen ích kỷ như vậy anh quản làm gì? Để nó đi đi! Ngoại trừ anh ra có ai mà thèm thích nó chứ?"
"Mấy năm nay anh đối với nó đã quá tốt, cho nên làm nó không biết trời cao đất dày! Anh để yên cho nó mấy ngày, nó nhận định sẽ hối hận quay lại nịnh nọt anh ngay thôi!"
Tần Vũ Phi không lên tiếng, nhưng trong lòng lại đồng tình với lời hai anh em.
Tính tình Ninh An luôn dịu dàng, lần này có thể là vì ghen nên mới như vậy, chờ Ninh An bình tĩnh lại nhất định sẽ hối hận vì đã nói ra những lời này với y. Dù sao ngoại trừ y, cón có ai đi đối tốt với một đứa cô nhi không cha không mẹ đâu?
Cứ chờ xem, Ninh An nhất định sẽ không nhịn được mà tới tìm hắn!