Chương 178
Sau khi đá Tần Vũ Phi, Cố Thanh Yến cũng không cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Nói kỹ hơn, thế giới này và thế giới ABO ở một số bối cảnh cũng có nét tương tự, Alpha và Omega bị hấp dẫn tin tức tố của nhau, thì giữa Lính gác và Người dẫn đường có khai thông trấn an tinh thần lực, Alpha có kỳ đ*ng d*c, Lính gác có cuồng bạo tinh thần, đều cần một bên được chỉ định để an ủi.
Cậu có linh cảm, nếu Tạ Vô Diễn theo đến đây, nhất định sẽ là một người Lính gác.
Cho nên cậu phải nhanh chân để lộ ra thân phận Người dẫn đường của mình, để Bạch Tháp chú ý, như vậy cậu mới có cơ hội tiếp xúc với Lính gác.
Nhưng mà trước đó, cậu cần phải giải quyết vấn đề lương thực trước đã!
Thôn làng này quá nghèo, đời đời đều dựa vào núi để sống, có năng lực thì bắt được ít động vật nhỏ, không năng lực thì chỉ có thể hái quả dại rau dại ăn.
Ban đầu Ninh An và Tần Vũ Phi lưỡng tình tương duyệt, Tần Vũ Phi sinh ra là Lính gác, thân hình cường tráng sức lực mạnh mẽ, thường xuyên bắt được thú hoang, mà Ninh An tính cách cần mẫn, thường xuyên lên núi hái rau, có thịt có rau ăn, ngày qua ngày của cặp trúc mã trúc mã có thể nói là tốt đẹp.
Hiện tại cậu đá Tần Vũ Phi, phần thịt rau này cậu phải tự mình giải quyết.
Cố Thanh Yến trước nay chưa bao giờ là người để bản thân chịu thiệt, đặc biệt là ở thế giới trước được Tạ Vô Diễn đút cho bao nhiêu đồ ăn ngon, miệng đã bị nuôi thành kén ăn, không chịu nổi trấu thô rau dại.
Trở lại nhà Ninh An gia, quét mắt nhìn đồ ăn nguội lạnh trên bàn nhỏ, Cố Thanh Yến không còn chút thèm ăn nào nữa.
Một nồi rau dại màu xanh xám, mấy cái bánh bột ngô ngũ cốc khô khốc, một chén lớn thịt heo luộc dùng nước luộc đơn giản rồi vớt ra......
Heo tương đương với heo nhà nuôi ở thế giới ban đầu của cậu, nhưng bởi vì là động vật hoang dã, không trải qua thuần hóa nhân tạo, cũng không bị thiến, trên người sẽ có mùi đặc trưng của heo rất nồng. Người ở đây đã ăn quen rồi, thường sẽ chặt thịt heo rừng thành từng khối rồi nấu chung với rau dại, mà hình thức và mùi vị thì thật sự không dám nói! Cho nên người nơi này bị Ninh Dịch Phàm dùng ẩm thực Đại Hoa Quốc chinh phục cũng không có gì kỳ quái!
Đi một vòng phòng bếp, ừm, phòng bếp đúng kiểu nguyên thủy thô sơ, chỉ là một căn phòng nhỏ được xếp từ những tảng đá, bếp nấu được trát bằng đá và bùn, phía trên giá đặt một cái nồi, cạnh bếp là chiếc bàn gỗ với vài dụng cụ nấu ăn...... Mấy thứ này đều là cha mẹ Ninh An lúc còn sống để lại, kể cả căn nhà trệt trông có phần cũ kỹ nhưng được chăm sóc rất tốt, Ninh An cẩn thận giữ gìn mọi thứ nguyên vẹn như lúc cha mẹ còn sống.
Trong rổ còn có vài quả trứng gà rừng, Cố Thanh Yến ra sân trước cắt một ít rau hẹ hành lá, cắt nhuyễn đánh với trứng gà, thêm một chút muối quấy đều, tự chiên cho mình một đĩa trứng lắp đầy dạ dày.
Cơm của Ninh An làm Cố Thanh Yến cũng không lãng phí, mà đem cho chó ăn.
Không sai, chính là cho chó ăn.
Đương nhiên, nơi này chó không gọi là chó, mà gọi là Bỉ Á thú.
Sau khi cha mẹ Ninh An qua đời cậu thành một cô nhi, sợ ở nhà một mình nên đã nhặt một con Bỉ Á thu về trông nhà, buộc Bỉ Á thú ở sân sau.
Dương như ngửi được thân thể đã thay đổi linh hồn, linh hồn phát ra khí vị khác với chủ nhân cũ, Bỉ Á thú đen nhánh nhe răng sủa như điên về phía Cố Thanh Yến.
Đôi mắt trong veo của Cố Thanh Yến chạm phải đôi mắt sáng lấp lanh như viên bi của Bỉ Á thú, tinh thần lực khổng lồ hiện ra sau lưng, một con Tuyết Hồ thật lớn xuất hiện phía sau Cố Thanh Yến, Tuyết Hồ có bộ lông tinh xảo, đôi mắt hồ ly hẹp dài yêu mị mà nghiêm nghị, nó cao ngạo thánh khiết, nguy hiểm lại mê người......
"Ẳng ẳng ẳng......" Hai mắt Bỉ Á thú toát ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn quật cường gầm gừ với Cố Thanh Yến.
Có tinh thần lực bảo vệ, Bỉ Á thú trước mặt lông tóc dựng đứng bày ra thư thế công kích tư thế cũng không thể làm cậu bị thương, Cố Thanh Yến không chút do dự đi qua, đổ mấy món đồ ăn kia vào chậu cơm của Bỉ Á thú.
Cố Thanh Yến thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi nên vỗ vỗ cái đầu lông xù của nó: "Được rồi, ăn đi, ăn no ngày mai mang em lên núi đi săn."
Làm như cảm giác được ý tốt của Cố Thanh Yến, Bỉ Á thú không còn sủa loạn nữa, ngửi ngửi chậu cơm, ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Thanh Yến, xác nhận là thật sự cho mình ăn mới thấp giọng ư ử hai tiếng rồi mở miệng ăn uống thỏa thích.
Nhìn chó con vừa ăn vừa vẫy đuôi, Cố Thanh Yến không khỏi nghĩ, nếu nói Tạ Vô Diễn là Lính gác, vậy anh sẽ có tinh thần thể gì.
Cái gọi là tinh thần thể, chính là một con vật được ngưng kết từ tinh thần lực, mỗi một Lính gác và Người dẫn đường đều sẽ có "Tinh thần thể" của riêng mình, người thường không thể nào nhìn thấy cũng không cảm nhận được, nhưng Lính gác Người dẫn đường có thể cùng cảm nhận được chúng hoặc che giấu sự hiện diện của chúng.
Tinh thần thể của Cố Thanh Yến là một loài cực kỳ hiếm thấy, hồ ly toàn thân trắng như tuyết, ngày thường Tuyết Hồ đều ở trong thế giới tinh thần của Cố Thanh Yến, hay còn gọi là không gian tinh thần. Đó là một thế giới trắng xóa phủ bạc, băng giá ngàn dặm, giá lạnh tịch mịch, hệt như nội tâm cô độc kiêu ngạo của Cố Thanh Yến.
Không gian tinh thần là thế giới tinh thần được hình tượng hoá của Lính gác hoặc Người dẫn đường, thể hiện trạng thái tinh thần chân thật nhất của họ. Không gian tinh thần không phải bất biến, nó sẽ thay đổi theo thời gian mà Lính gác hoặc Người dẫn đường đã trải qua.
Trong tình huống nhất định, nếu một vị Lính gác có tinh thần xảy ra vấn đề, mất khống chế, Người dẫn đường là có thể thông qua việc tiến vào không gian tinh thần của đối phương tìm kiếm đối phương sau đó đưa họ về, kết nối lại với thế giới bên ngoài.
Đây là chỗ lợi hại của Người dẫn đường.
Nhưng cũng không phải bất kỳ Người dẫn đường nào cũng có thể làm được điều này, trong cốt truyện gốc, Ninh An sau khi Tần Vũ Phi bộc phát tinh thần không màng nguy hiểm tiến vào không gian tinh thần của Tần Vũ Phi, liều mạng tìm kiếm Tần Vũ Phi, dùng tình yêu và sự kiên nhẫn tiến hành khai thông tinh thần cho y, thành công đem người mình yêu từ bên bờ vực tự hủy trở về, nhưng sau đó tình tiết này đã bị thay thế bằng Ninh Dịch Phàm, Ninh Dịch Phàm được người người ca ngợi là thiên tài tuyệt thế.
Được rồi, Ninh Dịch Phàm thích làm thiên tài thì để hắn làm đi, đối với Tần Vũ Phi, loại người ngu xuẩn bị đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không hay biết thì cậu không có chút thông cảm nào.
Tuyết Hồ bỗng nhiên thu nhỏ thân hình, biến thành một cục bông trắng nhỏ xinh tuyệt mỹ đáp lên vai Cố Thanh Yến.
"Chít chít......" Tuyết Hồ làm nũng cọ cọ gương mặt Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến vươn tay vuốt lông nó, bộ lông xoã tung mềm mại xúc cảm rất tốt, Cố Thanh Yến dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, cho em đi được chưa? Chú ý an toàn biết không?"
"Chít!" Ánh mắt Tuyết Hồ sáng lên, lập tức nhảy xuống khỏi vai cậu.
Cố Thanh Yến dặn dò: "Đừng chạy quá xa."
Tuyết Hồ đáp lại, sau đó vui vẻ vọt vào bên trong rừng cây.
Cố Thanh Yến bất lực lắc đầu, xoay người về phòng.
Trong một thôn làng miền núi nghèo khổ, không có trò giải trí nào, vì vậy cậu ngủ sớm dậy sớm lên núi tìm chút đồ ăn ngon.
Cố Thanh Yến chuẩn bị xong công cụ ngày mai lên núi rồi, nhưng cậu không biết chính là, Tuyết Hồ vừa được cậu dặn dò đừng chạy quá xa quay đầu đã chạy xa tít!
Một thân ảnh màu đen vụt qua cánh rừng, Tuyết Hồ nhạy bén lập tức dừng bước chân.
Bóng đen nhận ra sự tồn tại của nó, dừng lại trên một thân cây, quay đầu từ trên cao nhìn xuống nó.
Đó là một con báo có màu đen gần như hòa cùng một thể với màn đêm, đồng tử màu vàng kim trong bóng tối tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người.
Tuyết Hồ với đôi mắt hồ ly hẹp dài quyến rũ không chút sợ hãi đối diện với nó, gió nhẹ nhàng thổi qua, lông trên chóp tai Tuyết Hồ khẽ động, Hắc Báo lắc lắc cái đuôi dài, thấp giọng kêu một tiếng.
Tuyết Hồ cũng thấp giọng kêu một tiếng, sau đó từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nhẹ nhàng nhảy đến bên người Hắc Báo.
Trên thân Hắc Báo mỗi một chỗ đều toát lên vẻ uyển chuyển đầu sức mạnh bùng nổ, Tuyết Hồ đứng bên cạnh nó lại mang một vẻ đẹp dịu dàng mê hoặc, ngoại hình cả hai hoàn toàn đối lập, nhưng bản chất đều là dạng thú hóa của tinh thần lực cường đại, giữa chúng dường như tồn tại sự thấu hiểu và đồng cảm sâu sắc.
Hắc Báo tiến lại gần ngửi ngửi Tuyết Hồ, Tuyết Hồ kiêu ngạo hất đầu, chiếc đuôi to xinh đẹp mềm mượt khẽ vẫy theo tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ cổ họng Hắc Báo.
Dưới ánh trăng, hai thân ảnh một đen một trắng lao vun vút trong rừng cây, cuối cùng biến mất vào tòa lâu đài tráng lệ phía xa.