Chương 179
Giống như mãnh thú ngủ đông trong núi sâu, những bức tường đen cao của lâu đài trang nghiêm uy nghiêm, ánh sáng mờ nhạt trên những tháp canh cao chót vót từ bốn hướng nhấp nháy trong bóng tối, vệ binh canh gác tận chức tận trách quét nhìn tình huống xung quanh.
Phía sau bức tường là một công trình kiến trức cực kỳ đặc sắc, lâu đài chính khí thế tráng lệ được bao quanh bởi những đóa tường vi đỏ như máu, những bãi cỏ xanh mướt dày nặng trải, những tác phẩm điêu khắc cổ xưa mà thần bí có thể nhìn thấy ở khắp nơi, đài phun nước không ngừng phun nước......
Tòa lâu đài ẩn mình trong núi có vẻ khiêm tốn mà xa hoa, cô tịch lạnh lẽo.
Nham Sâm đội trưởng đội cận vệ Đế quốc mặc nhuyễn giáp màu bạc dẫm lên tấm thảm dày vội vàng đi tới, nhìn thấy y sư trưởng tóc hoa râm vừa bước ra từ phòng chủ thượng phòng, hạ giọng hỏi gấp: "Thế nào? Người được đưa đến có ai có thể giúp chủ tiến hành khai thông không?"
Y sư trưởng nhìn cánh cửa lớn đúc bằng một loại bạc hiếm, mệt mỏi lắc đầu.
Đúng lúc này cửa lớn bị mở ra, một thanh niên mặc áo choàng dài trắng như tuyết, cả người không ngừng run rẩy được hộ vệ khiêng ra ngoài. Thanh niên kia là một Người dẫn đường có gương mặt nữ tính, da trắng môi hồng, giờ phút này trong mắt hắn chứa đầy sợ hãi, trên mặt đầy nước mũi nước mắt, đôi tay không ngừng run rẩy, trong miệng còn không ngừng kêu lên "Đừng giết tôi", dáng vẻ vô cùng chật vật.
Y sư trưởng chỉ tay vào Người dẫn đường nói: "Người được đưa đến đây, cho dù là tinh thần lực hay dung mạo đều xem như thượng đẳng, nhưng không ai có thể lọt vào mắt chủ thượng, không đợi bọn họ phóng ra tia tinh thần để thăm dò đã bị tinh thần lực khổng lồ và đàn sợ của chủ thượng áp chế, khiến bọn họ đều sụp đổ!"
Sắc mặt Nham Sâm nghiêm trọng, đây đều là những Người dẫn đường đã trải qua hệ thống sàng lọc và tính toán nghiệm ngặt, có khả năng phù hợp với tinh thần của chủ thượng nhất, nếu bọn họ đều không được, vậy còn ai có thể trị liệu cho chủ thượng đây?
"Chết tiệt!"
Chủ thượng có được tinh thần lực siêu mạnh không gì sánh kịp, cũng có khả năng tự chủ vượt xa trí tưởng tượng của người thường, chưa từng xuất hiện tình trạng mất khống chế tinh thần, càng không cần đến sự giúp đỡ của Người dẫn đường yếu ớt, nhưng không biết vì sao, một ngày nọ, tinh thần chủ thượng đột nhiên mất khống chế! Thậm chí không cách nào ngưng tụ được được một tấm chắn tinh thần để ngăn cản tạp âm từ thế giới bên ngoài, vô thức tiếp nhận quá nhiều thông tin phức tạp lẫn vụn vặt khiến cho tinh thần chủ thượng hỗn loạn, hắn không thể không âm thầm đưa chủ thượng đến pháo đài đã chuẩn bị từ nhiều năm trước này để bí mật trị liệu!
Nơi này cách Đế Tinh vô cùng xa xôi, căn bản sẽ không ai chú ý tới, hơn nữa nơi này không khí tươi mát, phong cảnh tươi đẹp yên tĩnh, rất thích hợp an dưỡng.
Đáng tiếc cho dù là cách chữa bệnh tiên tiến tinh vi nhất, nhưng không có Người dẫn đường tương xứng, mọi nỗ lực của bọn họ đều là vô dụng!
Nham Sâm nôn nóng, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục phân phó thủ hạ âm thầm tìm kiếm Người dẫn đường ưu tú.
Hắn bảo y sư nghỉ ngơi trước, cẩn thận thiết lập một lá chắn tinh thần, hít một hơi thật sâu sau đó không chút do dự mở rộng cửa lớn.
Phía sau cánh cửa là một tấm thảm màu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập mùi hương giúp lòng người dịu nhẹ của hoa vô ưu, đáng tiếc người thường hít một hơi là có thể vứt bỏ phiền não đi vào giấc ngủ nhưng đối với nam nhân ngồi trên ngai vàng căn bản không có tác dụng!
Đèn thủy tinh xa hoa phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ, nhưng dù ánh sáng có lóa mắt đến đâu cũng không hấp dẫn bằng nam nhân trên ngai vàng kia!
Tựa như tác phẩm kiệt xuất nhất trong cuộc đời của một điêu khắc đại sư, nam nhân có mái tóc xoăn đen dài đến tận gót chân, lông mày sâu rậm, mũi cao thẳng, môi mỏng như được gọt dũa, đôi mắt xanh sẫm đến gần như đen kịt, sâu như biển cả mênh mông nhất, chỉ cần nhìn một cái, là có thể hút lấy linh hồn người khác!
Thân hình với tỷ lệ hoàn hảo được bao bọc trong chiếc áo choàng dài màu đỏ tươi, ngực lộ ra một mảnh da thịt rắn chắc gợi cảm, đôi chân thon dài rắn rỏi của nam nhân tùy ý bắt chéo, một tay tựa lên tay vịn khảm đầy đá quý của ngai vàng, vẻ ngoài tuấn tú mạnh mẽ đến mức khiến người kinh hồn táng đảm.
Âm thanh cơ khí tinh vi tí tách phát ra từ thiết bị y tế đang vận hành, trái tim đội trưởng trái tim bất ổn, hắn nuốt nước miếng, căng da đầu quỳ gối phía dưới, cẩn thận xin chỉ thị: "Chủ thượng, thuộc hạ đã thông báo xuống, chắc chắn sẽ tìm được Người dẫn đường xứng ngang với tinh thần lực của ngài, xin ngài yên tâm......"
Ngón tay cái nam nhân đeo một chiếc nhân, nghe được lời này, ngón tay thon dài chậm rãi xoay chiếc nhẫn, cảm giác áp bách khủng khiếp như núi lớn ập xuống, đội trưởng Nham Sâm kêu lên một tiếng, trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau túa ra, gân xanh trên cánh tay nổi lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, ngay sau đó, cả người hắn liền bay ra ngoài.
"Rầm" đập thật mạnh vào tường, sau đó rớt xuống đất đất.
Miệng phun ra một búng máu, Nham Sâm còn không dám lau vết máu đã vội quỳ một gối xuống, "Chủ thượng, xin ngài nhẫn nại thêm một chút, thuộc hạ sẽ mau chóng đưa người đến đây!"
"Cút."
Giọng nói không chút cảm tình lạnh băng từ đỉnh đầu truyền đến, Nham Sâm không dám lên tiếng nữa, cúi đầu đứng dậy lui ra ngoài.
Cho đến khi cánh cửa bạc lớn đóng lại, ngăn cách áp lực kh*ng b* đến cực điểm kia, Nham Sâm mới thở ra một hơi, nhưng sau đó lại càng lo lắng hơn trước.
Tinh thần lực của chủ thượng to lớn và sắc bén như vậy, rốt cuộc phải là một Người dẫn đường thế nào mới có thể khai thông được cho chủ thượng đây?
Nghĩ đến vừa rồi Người dẫn đường được binh lính đưa xuống bị dọa cho choáng váng, Nham Sâm giận sôi máu.
Loại Người dẫn đường này vừa gặp chút khó khăn đã sợ tới mức tè ra quần căn bản không xứng khai thông cho chủ thượng!
Lau vết máu trên khóe miệng, Nham Sâm đang muốn đi điều tra Người dẫn đường có độ tương thích cao được ghi chép trong hệ thống ký lục toàn Đế quốc, thì thấy ngoài cửa sổ hai thân ảnh một đen một trắng bay ngang qua.
Nham Sâm ngẩn người, thân ảnh màu đen kia là tinh thần thể của chủ thượng, kia thân ảnh màu trắng kia là ai?
Nham Sâm bất chấp vết thương, ba bước thành hai bước đi đến cửa sổ, thăm dò tung tích đối phương, đáng tiếc hắn không thể thấy rõ dáng vẻ đối phương, chỉ nhìn thấy một nhúm lông trắng tinh như tuyết.
Thỏ trắng?
Nham Sâm nghĩ, cho rằng tinh thần thể chủ thượng huyễn hóa ra đi săn.
Hắn không nghĩ nhiều, xoay người rời đi.
Chủ nhân của nhúm lông trắng lúc này đang đứng trên một pho tượng, quay đầu đánh giá hoa viên xa hoa lộng lẫy này.
Hắc Báo bên cạnh nói nhỏ, chiếc đuôi xinh đẹp của Tuyết Hồ lắc lắc, nghiêng đầu liếc nó một cái, tỏ vẻ khá hài lòng.
Nam nhân đang nhắm mắt tay chống lên trán cố chịu đựng cơ đau đầu và những tạp âm hỗn loạn trong đầu bất chợt mở bừng mắt, đột ngột đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, "Xoạt" một tiếng tấm rèm dày nặng bị kéo ra, thoáng chốc cảnh sắc trong hoa viên hiện ra không sót thứ gì!
Dưới ánh trăng sáng tỏ, bọt nước trong suốt bắn tung tóe từ đài phun, một con hồ ly trắng có bộ lông tựa như ánh sao trời, lỗ tai nhỏ tinh xảo đáng yêu, đôi mắt như hồng bảo thạch lộng lẫy đứng trên tượng điêu khắc, con ngươi đen nhánh sâu thẳm của nam nhân co rụt lại, cảm giác tất cả âm thanh trong tai đều biến mất, chỉ còn lại âm thanh của trái tim đang nhảy lên kịch liệt.
Thình thịch, thình thịch......
Ánh mắt nóng rực thâm trầm cứ như vậy chăm chú nhìn làm Tuyết Hồ không tự giác run run lỗ tai nhỏ, theo bản năng nhìn qua phía anh.
Khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân, Tuyết Hồ hơi sửng sốt, mà Cố Thanh Yến đang ngủ trong nhà cũng đột nhiên mở bừng mắt.
Thiếu niên ông chặt trái tim đang nhảy nhót mà không biết vì sao của mình, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.