Chương 180
Làm sao vậy?
Cố Thanh Yến vuốt vuốt vị trí nơi trái tim, cảm nhận rõ ràng một cơn rung động kịch liệt khó giải thích. Nhảy nhót, kích động, tựa như thấy gì đó......
Thấy cái gì?
Cố Thanh Yến hơi cau mày, nghĩ đến Tuyết Hồ do tinh thần thể huyễn hóa ra chạy ra ngoài chơi, không khỏi hoài nghi có phải Tuyết Hồ đã thấy gì đó nên mới truyền cảm xúc xa lạ này về cho cậu.
Nhưng tinh thần thể cũng không phải cá thể hoàn toàn độc lập với cậu, đa số nhận thức và cảm xúc của tinh thần thể đều đến từ cậu, nếu Tuyết Hồ thật sự thấy gì đó, vậy thứ đó có liên quan đến cậu!
Ở thế giới này còn có thứu gì có thể liên quan đến cậu?
Con ngươi Cố Thanh Yến khẽ run, tim đập lỡ hai nhịp.
Tạ Vô Diễn!
Cố Thanh Yến hưng phấn ngồi dậy, cậu quay đầu nhìn về hướng cửa sổ, màn đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng vang lên nho nhỏ, ánh trăng trong vắt rọi xuống núi rừng, tựa như phủ xuống một tầng lụa mỏng......
Là anh sao? Tạ Vô Diễn!
Cố Thanh Yến mím môi, chỉ khi cảm nhận thật kỹ, mới thấm được cảm giác tim đập rộn ràng, giống như uống một ngụm Sprite ướp lạnh, bọt khí tràn vào tim, có chút ngọt, lại có chút say là như thế nào.
Khóe miệng không tự giác nở ra một nụ cười, cậu nằm nghiêng trên giường, thể xác và tinh thần đều vui vẻ tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Tạ Vô Diễn đến đây thì tốt, cậu không cần lo về anh nữa, dù sao sớm hay muộn cũng phải gặp mặt, trước tiên cậu phải xử lý chuyện của mình cho tốt đã.
Chân trời hửng sáng, Cố Thanh Yến lần nữa mở mắt.
Rời giường rửa mặt chải đầu, ăn ít khoai tây lấy đầy dạ dày xong, Cố Thanh Yến cõng sọt, mang theo dụng cụ, dắt theo Tiểu Hắc Bỉ Á thú xuất phát.
Hôm nay cậu muốn đi săn. Heo rừng không thể ăn, nhưng còn có gà rừng thỏ hoang này nọ, đều đang ở tuổi trưởng thành, không thể không ăn thịt. Thuận tiện xem xem hành gừng tỏi dại gì không, đào một chút về làm một bữa ăn ngon.
Trước kia Ninh An thường xuyên cùng Tần Vũ Phi lên núi, đối với nơi gà rừng thỏ hoang thường xuyên xuất hiện cũng biết rất rõ.
Sáng sớm không khí trong núi tươi mát ẩm ướt, ven đường có giọt sương đọng trên lá cây, mặt trời đang lên, ánh mặt trời chiếu rọi, giọt sương lấp lánh, tất cả đều trông thật vui sướng.
Cố Thanh Yến hít sâu một hơi, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đi thôi, muốn ăn ngon phải biểu hiện cho tốt."
Tinh thần thể Tiểu Tuyết của cậu đã chạy ra ngoài chơi, nếu không cậu đã phóng thích tinh thần lực, trực tiếp bao trùm địa điểm, không cần lo không bắt được con mồi.
"U gâu!" Bỉ Á thú đã nếm qua sự lợi hại của Cố Thanh Yến, ngoan ngoãn lắc đuôi, khi cậu cởi dây thừng ra, liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Khi Cố Thanh Yến đang trong rừng cây tìm kiếm một ít nấm dại có thể ăn được, thì Tiểu Hắc bên kia sủa lớn "Gâu gâu gâu", còn có tiếng giãy cánh phành phạch và tiếng kêu sợ hãi của gà rừng.
Cố Thanh Yến ném nấm dại vào sọt, vỗ vỗ tay đi về phía âm thanh. Trong bụi rậm Tiểu Hắc ngậm một con gà rừng còn đang liều mạng vỗ cánh muốn chạy trốn, nhìn thấy cậu, ánh mắt tròn xoe của Tiểu Hắc sáng lên, ngậm gà rừng như muốn tranh công chạy tới đặt trước mặt Cố Thanh Yến.
"Rất lợi hại nha, nhanh như vậy đã bắt được gà rừng. Được rồi, trở về thưởng cho em một cái đùi gà." Cố Thanh Yến cười nhặt gà rừng nửa sống nửa chết trên mặt đất lên, không ngờ Tiểu Hắc lại sủa "Gâu gâu" hai tiếng về phía cậu, cắn ống quần cậu kéo về một hướng.
Cố Thanh Yến theo lực của nó đi về phía trước, sau đó phát hiện một ổ trứng gà trong bụi rậm! Thì ra vừa rồi gà rừng đang ấp trứng thì bị Tiểu Hắc phát hiện!
Dù sao gà mái cũng sắp chui vào bụng cậu, Cố Thanh Yến dứt khoát lấy luôn cả ổ trứng.
"Ninh An!"
Một giọng nói ngạc nhiên từ cách đó không xa truyền đến, Cố Thanh Yến nhàn nhạt liếc mắt, là Tần Vũ Phi và hai anh em kia.
"Ninh An, sao em lại lên núi? Trong nhà không có đồ ăn sao?" Tần Vũ Phi bước nhanh tới, "Em đi về trước đi, lát nữa anh mang đồ ăn về cho em."
Cố Thanh Yến mặt không cảm xúc từ chối: "Không cần, tôi muốn ăn gì tôi sẽ tự mình bắt."
Lần nữa bị mất mặt, Tần Vũ Phi tự thấy mình và Ninh Dịch Phàm trong sạch nên có chút không vui, nhíu mày nói: "Ninh An, đừng làm loạn được không?"
Cố Thanh Yến đánh giá hắn từ trên xuống dưới liếc mắt một cái, giọng điệu bình tĩnh: "Ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, đừng đến tìm tôi nữa."
Bởi vì phải đi săn, hôm nay Tần Vũ Phi mặc một chiếc quần dài bó sát tối màu, dưới chân là một đôi bốt ngắn, trang phục chỉnh tề trông y càng thêm cao lớn mạnh mẽ.
Ngoại hình và vóc dáng Tần Vũ Phi đều mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng đáng tin cậy, nam tính thì có, nhưng đáng tiếc không đủ đẹp trai, chỉ là với một làng núi người dân có kiến thức hạn chế, thì Tần Vũ Phi đã là người đàn ông mà tất cả nam nữ chưa lập gia đình đều muốn gả cho nhất! Mặt khác còn có thân phận Lính gác cấp S, khó trách Ninh Dịch Phàm từ hiện đại xuyên qua đây lại đi cướp đoạt tình yêu của người khác.
"Ninh An cậu đừng giả vờ nữa được không? Còn không phải do biết hôm nay chúng tôi lên núi săn bắt nên mới cố ý xuất hiện ở chỗ này sao?" Tần Chính Dương khinh thường nói, "Còn không phải là cậu đang cố tình giả đáng thương cho A Phi xem, để y tiếp tục chăm sóc cậu sao?"
Tần Chính Minh cũng tiếp lời: "Ninh An cậu thật là giả tạo! Chơi trò tâm cơ như vậy!"
Tần Vũ Phi sửng sốt, thầm nghĩ, thì ra như thế! Y còn tự hỏi sao Ninh An không chủ động tới tìm y, thì ra là cố tình tạo cơ hội để tình cờ gặp mặt!
"Không phải cậu vì ghen với tiểu Phàm, sợ A Phi bị tiểu Phàm mê hoặc nên mới làm loạn như vậy sao? Nếu cậu thật sự muốn cắt đứt quan hệ với A Phi thì đừng xuất hiện trước mặt A Phi nữa!"
Cố Thanh Yến cười nhạo, "Đầu anh bị hỏng rồi hả? Ngọn núi này là của các anh à, tôi không được tới sao?"
Ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn Tần Vũ Phi, "Vì tình nghĩa mấy năm nay của chúng ta, tôi lặp lại một lần nữa. Tôi rất cảm ơn anh vì nhiều năm qua đã chăm sóc tôi, nhưng hiện tại mọi người đều đã trưởng thành, có mục tiêu không giống nhau, nếu không cùng chí hướng vậy không cần phải ép buộc bản thân cùng đi một con đường cùng tiến về một hướng."
"Anh cũng không cần phải hiểu quá nhiều ý của tôi, tôi chỉ là muốn theo đuổi một cuộc sống chất lượng hơn, mà anh chỉ biết gây trở ngại cho tôi. Cho nên mọi người giữ gìn sức khoẻ, đừng liên lạc nữa."
Nghe câu trước Tần Vũ Phi còn tưởng rằng Ninh An là vì không muốn liên lụy mình, nhưng đến câu sau lại tát thẳng vào mặt y, sắc mặt Tần Vũ Phi có chút khó coi, "Ninh An, em cần gì phải như vậy? Anh thừa nhận Dịch Phàm có lẽ có ý với anh, nhưng trong lòng anh chỉ có mình em! Chẳng qua anh đến nhà Dịch Phàm ăn một bữa ngon! Như vậy có gì là sai chứ?"
Còn không phải là vì y chắc chắn Ninh An sẽ tận tuỵ với y nên mới tự tin như vậy sao? Cố Thanh Yến hời hợt nói: "Không cần giải thích với tôi, anh làm thì anh cho rằng anh đúng, tôi làm tôi cho rằng tôi đúng, không liên quan gì đến nhau."
Tần Vũ Phi đột nhiên siết nắm tay thật chặt, Cố Thanh Yến không thèm để ý tới y, mà nói với hai anh em kia: "Các anh bảo vệ Ninh Dịch Phàm là chuyện của các anh, nhưng đừng đổ lên đầu tôi, hắn thế nào không liên quan đến tôi, cùng ta không có quan hệ, muốn làm Bỉ Á thú của hắn là chuyện của các anh, đừng đến chỗ tôi sủa lung tung."
"Nơi này là tôi tới trước, các anh đừng cản trở tôi đi săn, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Nói xong, Cố Thanh Yến gọi Tiểu Hắc đi sang bên kia.
Tần Vũ Phi ngơ ngẩn mà nhìn bóng lưng cậu đi thật xa, trong mắt đan xen giữ xấu hổ và buồn bực còn có chút kinh ngạc.
Ninh An của hiện tại và trước kia thật sự không giống nhau, trên người cậu có thêm một loại cao quý kiêu ngạo khó có thể miêu tả, ngay cả gương mặt quá đỗi dịu dàng trước kia cũng toát lên vẻ hiên ngang, rực rỡ, càng tăng thêm cảm giác tự phụ thần bí, điều này khiến hắn sinh ra cảm giác muốn chinh phục kỳ quái từ tận đáy lòng.