Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 181

Chương 181: Tinh thần thể Hắc Báo Đại Uy

 

"Hừ! Kiêu căng cái gì chứ? Vậy mà dám nói chúng ta cản trở cậu ta đi săn? Chuyện quỷ quái gì vậy? Cậu ta đi săn được hả?"

 

"Đúng vậy! A Phi ngàn vạn lần đừng để bị cậu ta mê hoặc! Cậu ta làm giá thôi! Nếu không phải anh vẫn luôn giúp đỡ cậu ta, một cô nhi như cậu ta đến cơm cũng không có mà ăn! Vậy mà còn dám nói anh gây cản trở cậu ta theo đuổi một cuộc sống chất lượng cao hơn? Cậu ta lấy mặt mũi ở đâu ra vậy?"

 

"Anh cũng không cần quan tâm cậu ta! Xem xem cậu ta có thể làm gì bây giờ!"

 

"Tôi thực sự nghi ngờ cậu ta chơi chiêu lạt mềm buộc chặt! Anh càng vồn vã với cậu ta, cậu ta càng được đằng chân lân đằng đầu!"

 

Hai anh em mồm năm miệng mười bàn tán, cuối cùng nhất trí quyết định để Tần Vũ Phi cách xa Cố Thanh Yến. Tần Vũ Phi ban đầu vốn chỉ có chút ngứa ngái, nhưng sau khi nghe hai anh em họ nói lại càng thêm hưng phấn!

 

Y và Ninh An ở bên nhau nhiều năm, đã sớm chán ngán cuộc sống đơn điệu bình đạm của hai người, Ninh Dịch Phàm bỗng nhiên xâm nhận, phá vỡ mặt hồ quá yên ả của y, thiếu niên với gương mặt thanh tú xinh đẹp mang đến rất nhiều sức sống tươi mới, đồ ăn ngon ch** n**c miếng mang đến cho vị giác của y một trải nghiệm khác biệt cực hạn, làm sao mà tim y không dao động cho được?

 

Nhưng vào thời khắc mấu chốt y đã có thể dao động, Ninh An lại biểu hiện ra một mặt mạnh mẽ lạnh lùng hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng của quá khứ, bảo y sao mà không ngạc nhiên chứ?

 

Trong lòng Tần Vũ Phi khẳng định Ninh Dịch Phàm xuất hiện làm Ninh An cảm thấy bị đe dọa, cho nên mới dùng phương pháp hung dữ này thu hút sự chú ý của y!

 

Phải nói rằng Ninh An đã thành công! Giờ phút này Ninh An nhất định là đang ở trong tối tự vui mừng vì y vẫn không buông được cậu!

 

Không biết Ninh An sẽ còn nghĩ ra chiêu trò gì để thu hút hắn đây?

 

Lòng kiêu ngạo của Tần Vũ Phi vô cùng thỏa mãn. Y thậm chí còn nghĩ, có cần phải thân cận với Ninh Dịch Phàm thêm một chút, để k*ch th*ch Ninh An!

 

Cố Thanh Yến chẳng hiểu sao người này lại phát triển theo hướng tự tin thái quá mặc dù chẳng có gì nổi bật, nhưng cậu cũng không quan tâm, kéo Tiểu Hắc đi, hái chút quả mọng bắt được một con thỏ hoang béo, còn đào được chút gừng, hành, măng tre và hạt từ một loại cây có vị cay trong giống hạt tiêu.

 

"Ư ử......" Tiểu hắc cọ cọ cẳng chân Cố Thanh Yến, kêu hai tiếng, đôi mắt tròn xoe đen bóng tràn đầy yêu thích và ngưỡng mộ đối với kẻ mạnh.

 

Cố Thanh Yến thu hồi cung trong tay, vỗ vỗ đầu chó con, "Đi, nhặt nó về."

 

Tiểu Hắc lập tức chạy như bay ra ngoài, ngậm gà rừng rơi xuống mặt đất chạy về.

 

"Đủ ăn hai ngày, trở về thôi." Đồ ăn hoang dã ăn tươi vẫn tốt hơn, Cố Thanh Yến cũng không tham, thấy đủ thì dừng lại.

 

Thiếu niên tiện tay ném gà rừng, rồi cõng sọt nhàn nhã xuống núi, ba người Tần Vũ Phi núp phía xa theo dõi cậu đi ra từ sau một gốc đại thụ.

 

Vừa rồi hai anh em Tần Chính Dương còn quát tháo Tần Vũ Phi không cần lo cho Cố Thanh Yến lúc này đều đang trợn tròn mắt, căn bản không dám tin thiếu niên nhẹ nhàng giương cung lắp tên là có thể bắn rơi con gà rừng đang hoảng loạn bay lên vì bị Bỉ Á Thú đuổi khỏi bụi cỏ lại chính là Cố Thanh Yến!

 

Tần Chính Dương dụi dụi mắt, hỏi em trai mình: "Vừa rồi chúng ta bị ảo giác đúng không?"

 

Tần Chính Minh tỏ vẻ ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào, mà Tần Vũ Phi ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến, cảm xúc dâng trào.

 

Ninh An, em rốt cuộc có bao nhiêu điều bất ngờ mà anh không biết nữa?!

 

Cố Thanh Yến sớm đã biết bọn họ núp ở đó nhìn lén, nhưng không sao, đừng xuất hiện trước mắt cậu là được.

 

Thiếu niên cõng sọt chậm rì rì xuống núi, phía trước là Bỉ Á Thú nhanh nhẹn vui vẻ chạy nhảy.

 

Bốn chân chạy nhanh, Tiểu Hắc chạy đến cửa nhà trước, nhưng ngay lúc nó dừng lại ở cửa chờ Cố Thanh Yến mở cửa, chó đen nhỏ không ngừng rung đùi đắc ý, vui vẻ thè lưỡi với chủ nhân mình, lơ đãng quay đầu lại, đột nhiên đối diện với một cặp đồng tử thẳng đứng vàng kim!

 

"Áu!" Lông toàn thân Tiểu Hắc nổ tung, đột nhiên nhảy dựng lên tại chỗ, sử dụng bốn chân cùng lúc cực kỳ buồn cười, chạy như bay đến bên cạnh Cố Thanh Yến như đang trốn tránh, sau đó co ro phía sau cậu, run rẩy như một cái cái sàng.

 

Làm sao vậy?

 

Cố Thanh Yến khẽ nhíu mày, ngẩng đầu đánh giá khoảng sân cũ nát nhưng sạch sẽ.

 

Ngay sau đó, Cố Thanh Yến liền đối diện với một đôi mắt thú khiến người ta cảm thấy áp bách nguy hiểm!

 

Đầu quả tim Cố Thanh Yến run lên, rung động tối qua mới xuất hiện lại lần nữa thổi quét đến!

 

Cổ họng cậu thắt lại, nhìn thẳng vào con báo đen to lớn đang nằm trên một nhánh đại thụ trong sân, vung vẩy cái đuôi thật dài, thần sắc nhàn nhã. Con báo lớn có bộ lông đen bóng, thân hình rắn chắc cường tráng, trong nháy mắt nhìn thấy Cố Thanh Yến nó liền đứng lên.

 

Ở thời điểm hai bên đánh giá lẫn nhau, nam nhân bên trong lâu đài tráng lệ ở sâu trong rừng rậm đột nhiên co rút đôi mắt xanh sẫm lại, trượt tay làm đổ ly rượu.

 

Rượu vang đỏ nhỏ tí tách, đôi mắt hồ ly hẹp dài yêu mị như hồng bảo thạch cùng màu với rượu vang đỏ chớp chớp, kêu nhỏ một tiếng rồi lao vào lòng ngực Cố Thanh Yến.

 

Tuyết Hồ yêu thương cọ cọ gò má Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến ôm lấy một thân lông xù, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v*, ánh mắt lại không rời khỏi Hắc Báo.

 

Tiểu Hắc bị dọa sợ, dính chặt vào chân Cố Thanh Yến.

 

Hắc Báo từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, dáng người mạnh mẽ, bước chân uyển chuyển, bước từng bước đến dưới tầm mắt của Cố Thanh Yến.

 

Dừng lại cách Cố Thanh Yến khoảng cách một bước chân, Hắc Báo ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu dùng đôi mắt thú sáng lạ thường trông mong nhìn Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến từ trong ánh mắt chú mèo lớn này nhìn ra được một cảm xúc khát khao mãnh liệt và vội vã.

 

Khóe môi cậu nhếch lên, cong người duỗi tay sờ sờ cái đầu to của Hắc Báo, Hắc Báo cực kỳ âu yếm cọ cọ lòng bàn tay cậu, trong miệng phát ra âm thanh òng ọc òng ọc.

 

Cố Thanh Yến giả vờ không biết gì, cười hỏi: "Em là bạn của Tiểu Tuyết à? Em tên gì?"

 

Hắc Báo không biết nói, cũng không có cách nào tiến hành giao lưu tinh thần, tất nhiên không thể nào trả lời cậu, mà Cố Thanh Yến cũng không phải thật sự muốn biết đáp án, tự mình nói: "Em thật mạnh mẽ, không thì tôi gọi em là Đại Uy nha."

 

Cố Thanh Yến người luôn đặt tên mọi thứ một cách ngắn gọn dễ đọc dễ nhớ, cứ vậy mà đặt cho Hắc Báo một cái tên mộc mạc nhất, Hắc Báo lại hưng phấn đến mức sáng mắt lên, ngoan ngoãn đáp lại cậu bằng một tiếng kêu thấp nhẹ.

 

"Người tới là khách, trước tiên em và Tiểu Tuyết cùng nhau chơi đi, làm cơm xong anh sẽ gọi em."

 

Bản chất của tinh thần thể thực chất là sự mô phỏng tinh thần lực của một người, tinh thần thể có thể phản hồi hết thảy mọi điều phát sinh về cho chủ nhân, Hắc Báo ăn gì ăn ngon, chủ nhân cũng sẽ cảm giác được!

 

Đúng lúc cậu thu hoạch được không ít nguyên liệu nấu ăn trong núi, có thể chuẩn bị cho Hắc Báo một bữa tiệc chào mừng lớn!

 

Cầm sọt vào phòng bếp, Cố Thanh Yến tâm tình sung sướng bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu để lát nữa phải dùng đến.

 

Thịt tho kho tàu, canh gà nấm dại, gà nấu măng khô, trứng hành thái nhỏ , rau dại xào...... Trong đầu nhanh chóng viết ra thực đơn, đâu vào đấy, Cố Thanh Yến nấu nước giết gà mổ thỏ.

 

Trong lúc cậu bận rộn, Hắc Báo Đại Uy cũng không chơi cùng Tiểu Tuyết, nó ghé vào cây đại thụ bên ngoài phòng bếp, lẳng lặng nhìn Cố Thanh Yến bận rộn.

 

Tất cả hành động của thiếu niên đều thông qua đôi đồng tử thẳng đứng vàng kim truyền đến một đôi mắt màu xanh sẫm khác.

Bình Luận (0)
Comment