Chương 182: Thích ăn xương
"Chủ thượng thứ tội!"
Chiếc ly thủy tinh chân cao rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, chất lỏng màu đỏ tươi nổ tung thành một đóa hoa màu máu, người xung quanh sợ hãi quỳ trên mặt đất, rất sợ nam nhân ngôi đối mặt với một bàn đầy đồ ăn ngon, nhưng vẫn mang khuôn mặt lạnh nhạt, bày ra dáng vẻ rõ ràng không muốn ăn kia sẽ tức giận.
Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy nam nhân lên tiếng, tổng quản cẩn thận ngẩng đầu, lại phát hiện chủ thượng nhìn về một chỗ...... Phát ngốc?
Bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ tới mức giật mình một cái, tổng quản vội vàng điều chỉnh sắc mặt, lại lần nữa khuyên nhủ: "Chủ thượng, ngài ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, bằng không cơ thể sẽ không chịu nổi."
Bởi vì trong khoảng thời gian này tinh thần lực của chủ thượng xuất hiện vấn đề, không thể ăn uống như bình thường, đều là nhờ uống dịch dinh dưỡng để duy trì nhu cầu cơ bản nhất của cơ thể. Y sư lo lắng nếu cứ mãi như thế, sức khỏe chủ thượng sẽ vì đói mà sinh bệnh, bọn họ chỉ có thể yêu cầu đầu bếp mỗi ngày thay đổi đa dạng món ăn, hy vọng chủ thượng ăn nhiều thêm một chút.
Nhưng mặc kệ trên bàn dài có bao nhiêu món ăn tinh xảo như các tác phẩm nghệ thuật, nào là bít tết Cổ Lực mọng nước tươi ngon, tôm lạnh Hoàng Kim giòn tan, trứng cá muối Federo, thịt nai nướng đỉnh Mal...... Chủ thượng cũng chỉ lạnh lùng quét mắt, tinh thần lực dao động, lọ nước sốt trên bàn nổ tung, bọn họ không ai dám hé răng.
Đêm qua hắn chú ý thấy tinh thần chủ thượng hình như ổn định hơn rất nhiều, hắn mới thông báo cho phòng bếp làm một ít đồ ăn thanh đạm đưa lại đây, nhưng không ngờ chủ thượng chỉ nhìn thoáng qua, nĩa còn chưa động đã đập vỡ chiếc ly.
Nam nhân phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn bàn đầy thức ăn không có chút hương vị quê nhà, mày nhíu chặt, ánh mắt ghét bỏ.
Bữa ăn được chuẩn bị cho nam nhân tôn quý nhất Đế quốc tất nhiên được chuẩn bị bằng những nguyên liệu tươi mới nhất quý giá nhất, nhưng một bàn đồ ăn này căn bản không có linh hồn, thứ mà nam nhân nhìn thấy thông qua Hắc Báo mới là mỹ vị nhân gian!
Ngọn lửa bùng cháy trên chảo sắt, miếng thịt xèo xèo, thịt thỏ béo ngậy được nấu chín thành một món ngon tuyệt thế bằng cách thức xưa nay chưa từng có! Chỉ một hình ảnh nấu ăn thôi cũng làm người thèm nhỏ dãi! Càng đừng nói đến món canh nấm gà hấp dẫn trong tay thiếu niên vừa nhìn đã biết canh ngon, chỉ với món trứng rán hai màu xanh đỏ kết hợp đơn giản là có thể khơi gợi sự thèm ăn của mọi người.....
"Đều lại đây, ăn cơm thôi!" Cố Thanh Yến bưng những món ăn đã chuẩn bị xong chiếc bàn đá nhỏ trong sân, Hắc Báo đu mình trên cây mắt cũng không chớp nhìn cậu nấu ăn, ngửi được hương vị khiến linh hồn người run rẩy đã sớm ch** n**c dãi, nhanh như tia chớp từ trên cây lẻn đến bàn đá nhỏ ngồi xuống bệ đá.
"Còn nóng, từ từ ăn." Cố Thanh Yến chuẩn bị đĩa lớn và chén lớn cho hai tinh thần thể, đặt đồ ăn lên đĩa, múc canh vào chén.
Hắc Báo không nhịn nổi mà vươn móng vuốt, dùng móng vuốt sắc bén móc một cái đùi gà lớn trong đĩa, há miệng, vút, đùi gà vững vàng đáp trong miệng.
"!"Bị đùi gà làm nóng, Hắc Báo rít lên buồn cười, dùng đầu lưỡi đẩy đùi gà tới lui, giống như biểu diễn xiếc, Cố Thanh Yến xem đến bật cười.
Mà Tuyết Hồ ăn uống tao nhã hơn nhiều, hồ ly cao quý tự nhiên thoải mái ngồi ngay ngắn trên bệ đá, cúi đầu hít hà mùi thơm hấp dẫn của thịt thỏ kho tàu và gà xào măng, đôi mắt hẹp dài yêu mị của hồ ly khép lại, vẻ mặt bị mùi đồ ăn làm cho say mê.
Hồ ly thích ăn nhất là gà và thỏ! Chờ khi thịt trong miệng, biểu cảm của Tuyết Hồ càng thêm vi diệu.
Nhìn hai tinh thần thể một ăn ngấu nghiến thỏa thích, một ăn tao nhã nhưng động tác cũng không chậm, Cố Thanh Yến xem như cảm nhận được chút niềm vui khi nuôi hai đứa trẻ lông lá.
Tuy rằng thiếu gia vị, nhưng hương vị thịt động vật hoang dã không thể so với động vật nhà nuôi, hai tinh thần thể gần như l**m hết sạch sẽ đĩa đồ ăn!
Mâm đồ ăn này đủ cho hai ba người lớn ăn no bụng, nhưng đối với mãnh thú mà nói cũng chỉ như nhét kẽ răng, đôi mắt màu vàng kim sáng lấp lánh của Hắc Báo nhìn Cố Thanh Yến bằng ánh mắt còn chưa đã thèm.
Cố Thanh Yến uống hết canh trong chén, ung dung thong thả lau miệng mới trả lời nó, "Gà và thỏ bắt sáng nay trong núi đều đã vào bụng em, trong nhà không còn gì ăn nữa."
Nghe được lời này, Hắc Báo lập tức héo queo, ánh sáng trong mắt lụi tắt. Trong lòng Cố Thanh Yến cảm thấy buồn cười, trong nhiều thời điểm tinh thần thể sẽ phản ánh tính cách của chủ nhân, chẳng lẽ thế giới này Tạ Vô Diễn có tính cách hoạt bát như vậy?
Ngẫm lại thì đã qua nhiều thế giới, tính cách của nam nhân đều có thiên hướng thành thục ổn trọng, Cố Thanh Yến rất chờ mong cuộc gặp gỡ của hai người.
Sờ sờ đầu to của Hắc Báo, Cố Thanh Yến khẽ cười: "Cơm cũng ăn xong rồi, em có phải nên về nhà rồi không?"
Hắc báo không muốn rời đi bèn đè đầu lên lòng bàn tay cậu, trong miệng phát ra âm thanh "Ọc ọc ọc ọc", trông như làm nũng, Tuyết Hồ nhìn không nổi, vươn móng vuốt đẩy nó ra, tự mình nhảy vào lòng Cố Thanh Yến, quay đầu nhe răng với Hắc Báo.
"Ninh An!"
Một Một tiếng vang dội từ bên ngoài vọng vào nhà, là Tần Vũ Phi.
Âm hồn không tan?
"Ninh An!" Không nghe thấy tiếng đáp lại, Tần Vũ Phi tiếp theo kêu, "Anh biết em đang ở nhà! Em không ra anh sẽ đi vào!"
Cố Thanh Yến sắc mặt lạnh lùng, ôm Tiểu Tuyết đứng lên.
Tần Vũ Phi không phải tới một mình, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên thấp hơn hắn một cái đầu. Thiếu niên có khuôn mặt to bằng bàn tay, được khảm một đôi mắt to xinh đẹp, đôi môi màu hồng nhạt nhẹ cắn lại, nhìn giống như Omega mỏng manh của thế giới ABO, đứng bên cạnh Tần Vũ Phi cao to, quả thực chính là con chim nhỏ nép vào người, đặc biệt khơi gợi mong muốn bảo vệ của đàn ông.
Đây là Ninh Dịch Phàm xuyên không tới?
Cố Thanh Yến bình tĩnh đánh giá đối phương, mặt không cảm xúc đi tới, ngữ khí lãnh đạm hỏi: "Tôi đã nói với anh rất rõ ràng, anh còn cái gì chưa hiểu?"
Ánh mắt Tần Vũ Phi dừng ở lại trên Tuyết Hồ lông trắng như tuyết, tiên khí phiêu phiêu, đẹp đẽ lóng lánh đang nằm trong lòng cậu, kinh ngạc hỏi: "Ninh An, em nuôi bạch hồ ly từ khi nào?"
Ánh mắt Ninh Dịch Phàm cũng bị Tuyết Hồ hấp dẫn, hắn nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt lo lắng nói: "Ninh An, bạch hồ là con cưng của trời, sao anh lại giam cầm sự tự do của nó? Anh mau thả nó ra đi, cẩn thận làm Sơn Thần tức giận!"
Thì ra là một cây trà xanh nhỏ.
Cậu đã quá quen với việc đánh đòn hiểm vào trà xanh rồi.
Cố Thanh Yến cười khẽ cào cào hàm dưới của Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết thoải mái nheo mắt, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
"Ninh Dịch Phàm, người khác có được thứ mà cậu không bao giờ có được, cậu ganh tị đến mức phải phá hủy nó mới được à ?"
Ninh Dịch Phàm không ngờ Ninh An từ trước đến nay luôn ôn hòa sẽ nói ra những lời châm chọc như vậy, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, đỏ mắt ấm ức nói: "Ninh An sao anh có thể bôi nhọ tôi như vậy?"
Cố Thanh Yến nhướng mày: "Ồ, thì ra cậu cũng biết cái gì gọi là bôi nhọ à, tôi còn tưởng rằng cậu bị ngu, vừa gặp đã bôi nhọ tôi giam cầm sự tự do của nó, còn bôi nhọ tôi làm Sơn Thần tức giận!"
Ở cái thôn núi lạc hậu này, thôn dân dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, hầu hết tài nguyên sinh tồn của mọi người đều được thu hoạch trên núi, nếu một người làm Sơn Thần tức giận, Sơn Thần trách phạt xuống, hại mọi người không có cơm ăn là chuyện rất nghiêm trọng! Sẽ bị toàn bộ người trong thôn tấn công xua đuổi!
Cố Thanh Yến đương nhiên không sợ những thôn dân này, cậu chỉ đơn giản là khó chịu việc Ninh Dịch Phàm hất chậu phân vào người cậu.
Ninh Dịch Phàm đỏ mặt: "Tôi, tôi......"
Cố Thanh Yến cắt ngang hắn: "Cậu cái gì mà cậu? Cậu muốn giải thích là tôi hiểu lầm cậu, cậu không có ý này, hoặc là nói cậu là đồ ngốc? Nói chuyện không dùng não, nhưng lại thích nói những lời làm người ta ghét?"
"Xin lỗi......" Ninh Dịch Phàm chực khóc, "Xin lỗi Ninh An, anh đừng có địch ý lớn với tôi như vậy! Tôi và A Phi trong sạch! Tôi thật sự chỉ là làm món ăn mới ba người bọn họ tới nếm thử thôi! Anh đừng vì tôi mà giận chó đánh mèo A Phi......"
"Anh không thích tôi thì sau này tôi sẽ giữ khoảng cách với A Phi!"
Nhìn đi nhìn đi, trọng tâm của mâu thuẫn đã được dời đi thật khéo léo! Cố Thanh Yến nhấc mi mắt, không chút để ý liếc Tần Vũ Phi, "Anh dẫn hắn tới nhà tôi làm loạn, là muốn nói cái này sao?"
Không đợi Tần Vũ Phi lên tiếng, Ninh Dịch Phàm vô cùng tủi thân nói: "A Phi nói anh mang theo gà rừng và thỏ hoang trở về, sợ anh làm hỏng đồ tươi mới nên tôi đến đây hỗ trợ, tôi chỉ muốn giúp anh làm bữa cơm, cũng không phải muốn chọc anh tức giận......"
"Ninh An, Dịch Phàm cũng xuất phát từ lòng tốt, em đừng như vậy!" Tần Vũ Phi thở dài, "Để Dịch Phàm giúp em xử lý gà và thỏ con đi."
"Giúp tôi xử lý gà và thỏ? Được thôi! Các người đợi chút!" Cố Thanh Yến ôm Tiểu Tuyết xoay người trở vào, nhanh chóng trên mỗi tay cầm một đĩa xương cốt.
"Ninh Dịch Phàm, không ngờ cậu còn thích ăn xương." Cố Thanh Yến đưa hai đĩa xương đến trước mặt Ninh Dịch Phàm, "Đây là xương gà, đây là xương thỏ, đều tặng cho cậu!"