Chương 183
Sắc mặt Ninh Dịch Phàm hết xanh lại đỏ, so với nhà máy nhuộm còn xuất sắc hơn!
"Tôi! Tôi không cần!"
Cố Thanh Yến ngoài cười nhưng trong không cười: "Đừng khách sáo, đều là vừa ăn xong, rất mới mẻ! Cứ việc cầm đi đi!"
Tần Vũ Phi cũng trợn tròn mắt: "Ninh An, em ăn hết gà và thỏ rồi?"
Y nhìn hai đĩa xương vừa mới ăn xong, trong lòng nghi hoặc.
Cho dù ăn đến chỉ còn lại xương cốt, nhưng trên xương lại mang theo hương vị mà y chưa từng ngửi qua!
Gà rừng và thỏ hoang Ninh An xử lý như thế nào? Sao từ trước đến nay y chưa từng thấy Ninh An nấu ra món ăn mà chỉ cần ngửi mùi thức ăn thừa là có thể tưởng tượng ra được có bao nhiêu ngon miệng như thế chứ?!
"Không ăn còn giữ làm gì?" Cố Thanh Yến ngữ khí lạnh nhạt, liếc Ninh Dịch Phàm, lần nữa xác nhận: "Cậu thật sự không cần?"
Ninh Dịch Phàm mặt đỏ bừng: "Tôi không cần!"
"Không cần thì thôi!" Cố Thanh Yến đem xương đổ vào chậu cho chó, la lớn, "Tiểu Hắc, lại đây ăn cơm!"
Cậu hét một tiếng to, Bỉ Á Thú lập tức nén cơn sợ hãi bay nhanh tới, vùi đầu ăn!
Cố Thanh Yến làm đồ ăn quá thơm, nếu trước đây nghe được mùi hương này, nó đã sớm phe phẩy cái đuôi đi đòi ăn, nhưng hiện tại nó không dám khiêu khích hay tinh thần thể kia, chỉ có thể đáng thương trốn ở kia, ánh mắt trông mong nhìn bọn họ ngồi trên tảng đá cơm no rượu say.
Hiện tại rốt cuộc đã có thể nếm được mỹ vị thú gian (nói trẹo của mỹ vị nhân gian nhé), Tiểu Hắc một bên cắn xương rộp rộp một bên phát ra âm thanh ư ử hạnh phúc, bộ dáng say mê kia làm Ninh Dịch Phàm nhìn mà nóng rát mặt, quẫn bách xấu hổ không chỗ chui.
Vậy mà đã thấy xấu hổ rồi sao? Cố Thanh Yến thích dùng dao nhỏ đâm vào miệng vết thương của tên khốn, bất mãn nói: "Nhìn thấy các người là hết muốn ăn! Xin các người cách nhà tôi xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy các người!"
Tần Vũ Phi không nghĩ sự tình sẽ biến thành thế này, Ninh An căn bản không cần bất kỳ ai giúp đỡ cũng có thể sống rất tốt!
Ninh Dịch Phàm còn kinh ngạc hơn cả Tần Vũ Phi, trong nhận thức của hắn, Ninh An chính là một người thiện lương gần như nhu nhược, có thể dễ dàng bị bắt nạt. Nhưng Ninh An trước mặt làm hắn cảm thấy rất xa lạ!
Miệng lưỡi sắc bén, khí thế mạnh mẽ, hắn vậy mà không thể chiếm được chút hời nào từ cậu!
Càng làm cho hắn không hiểu được chính là, thế giới này ngoại trừ hắn, sao cò thể có người nấu ra được đồ ăn ngon?
Trong lòng rất hoài nghi, nhưng hai đĩa xương Cố Thanh Yến bưng tới, hắn không chính miệng nếm qua, cũng không thể khẳng định tay nghề nấu ăn của Cố Thanh Yến có tốt hay không.
Hắn có được bàn tay vàng Trù Thần, thế giới này không có khả năng xuất hiện một người có tay nghề nấu ăn ngon hơn hắn! Ninh Dịch Phàm tin chắc điểm này, nhưng tâm lý vẫn rất không thoải mái.
Ninh An chính là nhóm kiểm soát của hắn, Ninh An sao có thể tốt hơn hắn được?
Hắn muốn nghiền áp Ninh An ở mọi phương diện, chứu không phải để Ninh An tát vào mặt mình ở lĩnh vực mà mình am hiểu nhất!
"Ninh An, anh thật sự muốn dùng dáng vẻ này để nói chuyện với chúng tôi sao? Là vì tôi nên mới biến anh thành người khắc nghiệt chanh chua như bây giờ sao?" Hốc mắt Ninh Dịch Phàm đổ lên, khổ sở đến mức sắp khóc tới nơi.
Hắn đỏ mắt, giọng điệu nức nở nói với Tần Vũ Phi: "A Phi, xin lỗi, em không giúp được anh, còn làm Ninh An càng hiểu lầm chúng ta sâu hơn! Đều là em không tốt! Đều là tại em......"
Cố Thanh Yến lại lần nữa cắt lời hắn: "Có thể đừng ở trước cửa nhà tôi khóc tang không? Không biết còn tưởng rằng tôi làm gì cậu, đến lúc đó cậu lại nói ' không trách Ninh An, là tôi không tốt ', người khác sẽ lập tức tưởng tượng ra đủ thứ, sau đó sẽ truyền ra ngoài Ninh An tôi ức h**p Ninh Dịch Phàm cậu, cậu giả khóc hai tiếng, nhỏ vài giọt nước mắt rẻ tiền là có thể làm tôi gánh tiếng ác, trở thành đối tượng bị dân làng chỉ trích, cậu đúng thật là tâm tư độc ác mà!"
Mục đích bị vạch trần, Ninh Dịch Phàm giật mình, trên mặt cố giữ bình tĩnh, cắn môi tủi thân nói: "Tôi không có......"
Tần Vũ Phi cũng hát đệm theo: "Cho dù là Dịch Phàm có nói sai, cậu ấy cũng đã xin lỗi em rồi, Ninh An em không cần nhắm vào Dịch Phàm mãi thế chứ?"
Cố Thanh Yến không để ý tới hắn, cười như không cười nhìn Ninh Dịch Phàm, "Cậu chắc chắn cậu không có? Được, tìm một người tới hỏi sẽ biết."
Kịch bản trà xanh thấy nhiều rồi, chẳng qua trà xanh trước mặt xanh hơn một chút, vị trà đậm hơn một chút.
Nhà Ninh An ở rìa thôn, dựa vào chân núi, dân trong thôn thỉnh thoàng đến cắt cỏ sẽ đi ngang qua, lúc này vừa hay có một người dân vác chồng cỏ lớn trên lưng đứng ở đối diện, ngay sau khi Ninh Dịch Phàm khóc lóc nói ra "Tôi và A Phi trong sạch! Tôi thật sự chỉ làm món mới ba người bọn họ tới nếm thử thôi", người này liền dừng động tác trong tay, nhìn không chớp mắt sang bên này.
Cố Thanh Yến lạnh lùng hô về hướng người dân: "Ngài đã thấy gì rồi?"
Hai ngày trước người dân kia được Ninh Dịch Phàm mời qua ăn một mẻ bánh bao thịt mới ra lò, cũng nhớ mãi không quên hương vị bánh bao thịt tươi mới mềm mại mọng nước đậm đà, vừa rồi phát hiện Tần Vũ Phi và Ninh Dịch Phàm lại đây tìm Ninh An liền cảm thấy tò mò, lại nghe thấy Ninh Dịch Phàm uất ức khóc kêu, trong lòng đã sớm bất mãn với Cố Thanh Yến, lúc này bị Cố Thanh Yến gọi một tiếng, mà Ninh Dịch Phàm trước mặt cậu mặt đầy nước mắt, người dân không chút nghĩ ngợi mở miệng, "Ninh An cậu bắt nạt người khác có đúng không?"
"Tiểu Phàm đắc tội cậu chỗ nào? Cậu vậy mà mắng cậu ấy đến khóc? Cậu cũng quá ác độc rồi!"
Cố Thanh Yến cong khóe môi, hơi nâng cằm nói với Ninh Dịch Phàm: "Nghe thấy không? Đây là hiệu ứng mà cậu muốn có đúng không?"
Ninh Dịch Phàm nghẹn lời: "Tôi......"
"Nếu không cậu thử nói' không trách Ninh An, là tôi không tốt ', xem xem người dân sẽ phản ứng thế nào?"
Tần Vũ Phi ngượng ngùng: "Chỉ là trùng hợp mà thôi."
Người dân chỉ muốn đòi lại công bằng cho Ninh Dịch Phàm, để Ninh Dịch Phàm sẽ làm càng nhiều đồ ăn ngon cho gã, vì thế mặc kệ xanh đỏ đen trắng gã đều đẩy hết cho Cố Thanh Yến, đột nhiên một tiếng gầm lớn của hung thú rống bên tai, chỉ thấy một con báo đen cực lớn toàn thân đen bóng, tứ chi cường tráng lực lưỡng đột ngột lao đến!
"A a a a a!" Dân làng hét lên sợ hãi gục trên mặt đất, sợ tới mức hồn bay phách tán!
Móng vuốt sắc bén của Hắc Báo có thể đem con mồi dễ dàng xé nát đang đè lên bả vai đối phương, đồng tử thẳng đứng lạnh lẽo nhìn người dân, người dân gân cổ hô to: "Đừng ăn tôi! Đừng ăn tôi!"
"Đại Uy, trở về." Cố Thanh Yến nhíu mày kêu.
Hắc Báo nhìn Cố Thanh Yến liếc, thấy ánh mắt thiếu niên không vui lập tức thu hồi móng vuốt, ngoan ngoãn bước xuống khỏi người dân làng, cuốn cái đuôi đi về hướng Cố Thanh Yến, giống một chú mèo lớn chiếm một vị trí bên chân cậu.
"Con báo?" Tần Vũ Phi kinh hãi mà nhìn báo đen trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, làm sao cũng không hiểu được một Ninh An trong ấn tượng của hắn dịu dàng lương thiện sau khi quyết định rời xa hắn lại thay đổi lớn đến như vậy.
Ninh Dịch Phàm lại càng chấn động hơn, hắn không biết hồ ly trắng là tinh thần thể của Cố Thanh Yến, bởi vì trong cốt truyện gốc, tinh thần thể của Ninh An là thỏ con màu trắng, hồ ly trắng vừa rồi và báo đen trước mắt bị hắn xem thành dã thú. Mà dã thú không có khả năng thân cận với Ninh An!
Chẳng lẽ Ninh An thức tỉnh thể chất gì đó hấp dẫn động vật nhỏ? Nhưng trong nguyên tác không có ghi chép về điểm này!
Vậy là vì......hiệu ứng bươm bướm?
Cố Thanh Yến mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ vào dân làng mặt không cảm xúc nói: "Mặc kệ là hiểu lầm cũng được, hay là trùng hợp cũng được, các người phải giải thích rõ ràng với gã trước khi rời đi."
Có một con dã thú hung tàn ở đây, Ninh Dịch Phàm không dám giở trò nữa, đầy mặt áy náy giải thích rõ ràng với người dân. Cố Thanh Yến nói với người dân: "Nghe rồi chứ, tôi và Tần Vũ Phi chỉ là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiện tại mỗi người đều có đường đi cho riêng mình, cho nên về sau hắn muốn ở bên ai không liên quan đến tôi, chuyện của tôi cũng không liên quan đến hắn, sau này đừng đặt tôi bên cạnh hắn nữa!"
"Về phần Ninh Dịch Phàm, tôi không thích hắn, sau này nơi có hắn không cần nói với tôi, tôi không mong muốn gặp cả hai người họ!"
Lời này vừa nói ra, người dân khó khăn lắm mới tìm lại được lý trí bất giác nhìn Tần Vũ Phi lại nhìn Ninh Dịch Phàm, trong đầu lóe lên một ý tưởng —— Ninh Dịch Phàm cướp Tần Vũ Phi từ tay Ninh An rồi!