Chương 184
Rất nhanh, tin tức Ninh Dịch Phàm chen chân vào tình cảm của Tần Vũ Phi và Ninh An, cướp đi Tần Vũ Phi đã truyền khắp thôn, những người từng ăn cơm nhà Ninh Dịch Phàm tâm tình đều rất phức tạp.
Tuy rằng Ninh Dịch Phàm làm đồ ăn ăn rất ngon, nhưng Tần Vũ Phi và Ninh An là trúc mã nhiều năm, mọi người đều biết hai người tình cảm không bình thường, hơn nữa ban đầu Ninh Dịch Phàm có ý đồ với Tần Vũ Phi, từng nhiều lần không biết xấu hổ dính lấy y, nhưng Tần Vũ Phi trước nay đều không nể mặt hắn.
Trong khoảng thời gian này tính tình Ninh Dịch Phàm thay đổi lớn, trở nên nhiệt tình lương thiện, còn học nấu ăn, mọi người đều thay đổi cách nhìn về hắn cũng bị tài nấu ăn của hắn chinh phục, không khỏi khen ngợi hắn, nhưng mà dù hắn biết rõ Tần Vũ Phi và Ninh An bên nhau, vẫn muốn chen chân vào tình cảm người khác, như vậy rất không có đạo đức.
Trong thời gian ngắn mọi người bàn tán tứ phía, vì sợ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, mọi người cũng không dám lại nhà Ninh Dịch Phàm ăn cơm nữa.
Không ai đến ăn cơm của Ninh Dịch Phàm, nhưng nhà Ninh An lại liên tiếp có người đến, mỗi lần đến giờ cơm, phòng bếp lại tràn ngập mùi hương thơm ngon chết người.
Hắc Báo chính là vị khách quen đó.
Ngày ấy ăn uống no đủ, Hắc Báo được Cố Thanh Yến đưa về nhà nhanh chân chạy vào rừng sâu, vừa chạy vừa nhảy lên những cây đại thụ cao chót vót, cuối cùng từ một mật đạo tiến vào lâu đài.
Nó né tránh tuần tra của vệ binh, nhẹ nhàng nhảy lên ban công ngắm cảnh, sau đó bước từng bước uyển chuyển, dẫm lên thảm lông dài làm thủ công, lặng lẽ không một tiếng dộng đi đến cánh cửa lớn ngăn cách tạp âm được làm bằng bạc hiếm.
Nhỏm người dậy, Hắc Báo dùng chi trước nắm lấy tay nắm cửa kéo xuống, cửa lớn bị mở ra, Hắc Báo chui vào qua khe hở, cái đuôi thật dài phía sau cuộn tròn đẩy một cái, khép cửa lại.
"Trở về rồi?"
Một giọng nói lạnh băng mà dễ nghe chậm rãi vang lên, Hắc Báo dừng chân, rồi bỗng nhiên tăng tốc, ba chân bốn cẳng chạy đến bên chân nam nhân đang xem xét tài liệu phía sau chiếc bàn dài.
Đồng tử thẳng đứng màu vàng kim của nó nhìn nam nhân, đầu to cọ cọ trên đùi anh.
Nam nhân buông cây bút máy màu vàng kim trong tay xuống, bàn tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* đầu nó: "Ăn no chưa? Chơi vui không?"
Tâm tình Hắc Báo cực kỳ sung sướng, vươn đầu lưỡi l**m l**m dư vị còn vương trên khóe miệng, lại duỗi thân rồi l**m l**m móng vuốt.
Đây là tinh thần thể của mình, nam nhân chắc chắn biết giờ phút này Hắc Báo có bao nhiêu say mê, hỏi một câu này chẳng qua là muốn thông qua trạng thái của tinh thần thể tiến thêm một bước khẳng định suy nghĩ của chính mình mà thôi.
"Nếu mày đã hài lòng như vậy, vậy ngày mai mày ở lại đây đi, để ta đi trải nghiệm những hương vị tuyệt vời đó."
Nam nhân quyết định dứt khoát, Hắc Báo hiểu rõ ý anh ngây ngẩn cả người, nó buông móng vuốt, đôi mắt vàng kim làm người sợ hãi mở to ra vì sốc, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Nam nhân vỗ vỗ đầu nó, cầm lấy bút máy trên bàn tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Trước đó tinh thần thể của anh hỗn loạn, thần trí bên bờ vực sụp đổ, lại không tìm thấy Người dẫn đường phù hợp tinh thần lực với anh giúp anh ổn định, căn bản không thể nào xử lý công vụ. Nội Các chỉ có thể xử lý chút vấn đề đơn giản, nhưng văn kiện quan trọng liên quan đến lợi ích của Đế quốc, những thứ cần anh tự tay ký tên chỉ có thể chất chồng lại.
Tuy rằng Nội Các đã tuyên bố với bên ngoài, Hoàng Đế đang bí mật bí mật tuần tra lãnh thổ, không thể để lộ hành tung, nhưng thời gian dài không lộ mặt, chắc chắn sẽ gây ra bạo loạn, may mắn hai ngày nay thân thể anh chuyển biến tốt.
Mà điều làm tinh thần anh ổn định lại chính là nhờ Người dẫn đường thiếu niên ưu tú kia!
Tiêu chuẩn trực tiếp nhất đánh giá năng lực phán đoán của một Lính Gác hoặc Người dẫn đường mạnh yếu chính là hóa hình và sức mạnh của tinh thần thể, giá trị vũ lực của tinh thần thể càng cao, tinh thần lực của chủ nhân càng mạnh.
Ở Đại lục Ayer Sophie, rất nhiều Người dẫn đường đều không thể hóa hình tinh thần lực, cô đọng ra thực thể, Người dẫn đường có thể triệu hồi ra tinh thần thể được xem như người xuất sắc trong số họ, mà Người dẫn đường này, đại đa số tinh thần thể của họ đều là những loài động vật ăn cỏ tương đối yếu như thỏ, cừu, nai con v.v...
Tính cách của những tinh thần thể này đều tương đối ngoan ngoãn, khi giúp Lính gác chải vuốt tinh thần lực sẽ không làm tinh thần lực thứ cấp của Lính gác nổi loạn, nhưng nhược điểm là những tinh thần thể này quá yếu, đối mặt với Lính gác có tinh thần thể mãnh thú sẽ rất dễ bị áp đảo.
Tinh thần thể của anh bề ngoài là một con báo đen, trên thực tế đó là một con báo gấm hắc ám, cho nên khi anh phát bệnh, bọn Nham Sâm không cách nào tìm được Người dẫn đường có thể cộng hưởng tinh thần với anh.
Anh là Hoàng Đế bệ hạ cao quý nhất của Sri Lanka, phải chịu đựng nỗi đau như vậy, may mắn anh vẫn được số phận ưu ái, người mà bọn Nham Sâm tìm không gặp đã tình cờ xuất hiện trong cuộc đời anh!
Anh chưa từng gặp Người dẫn đường trẻ tuổi này nhưng tinh thần thể Tuyết Hồ của cậu không ngờ có thể sở hữu sức mạnh ngang ngửa Kha Sở của anh! (Kha Sở là tên Hắc Báo)
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tuyết Hồ, cơn đau nhói của linh hồn bị lôi kéo xé rách bởi những tạp âm không thể nào ngăn cách đột nhiên hoàn toàn biến mất, tựa như ngọn lửa dữ dội đang thiêu đốt thần trí anh được phủ kín tầng tầng lớp lớp tuyết trắng từ trời cao, hơi thở tràn ngập băng tuyết, thế giới biến thành một mảnh trắng tinh thuần khiết. Linh hồn mệt mõi rã rời của anh được gió tuyết rột rửa, một sự an tĩnh xưa nay chưa từng có âm thầm sinh ra......
Xuyên qua đôi mắt rực rỡ như hồng bảo thạch của Tuyết Hồ anh nhìn thấy một linh hồn đang phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, một trận hưng phấn khó hiểu thổi quét qua, máu nóng dồn dập lưu chuyển, trái tim bởi vì phấn khởi mà đập điên cuồng...... Anh gắt gao nhìn chằm chằm linh hồn hoa mỹ kia, giống như được cởi bỏ phong ấn, trong đầu vang lên một giọng nói trầm thấp: Bắt lấy cậu ấy! Lấy tình yêu làm gông xiềng mà giam cầm cậu ấy, đừng để cậu ấy trốn chạy!
Hai mắt anh chợt đỏ bừng, niềm vui khi mất đi rồi tìm lại được dâng lên trong lòng, muốn bất chấp tất cả bắt lấy con Tuyết Hồ kia lại, nhưng lý trí nhắc nhở anh, nếu làm như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không giữ được linh hồn bất kham đó!
Anh muốn tiếp cận thiếu niên, muốn càng hiểu nhiều hơn về cậu, vì thế Hoàng Đế bệ hạ Caesar tôn quý của Sri Lanka đã đưa ra một quyết định mà nếu các đại thần Nội Các biết được, tuyệt đối sẽ nghi ngờ đầu óc của bệ hạ hỏng mất rồi!
Trong nhà nhiều hai cái tàu há mồm, đặc biệt còn là hai động vật ăn thịt, Cố Thanh Yến không thể không mỗi ngày lên núi một chuyến, nhặt chút nguyên liệu tươi mới về nấu cơm.
Cậu đột nhiên tăng số lần lên núi đi săn, tự nhiên sẽ khiến thôn dân chú ý. Đặc biệt là sau khi mọi người đều biết Ninh Dịch Phàm cướp Tần Vũ Phi đi, một số thôn dân nhiều chuyện không khỏi suy đoán lung tung, nói cậu trong lòng không phục, muốn vượt qua tài nghệ nấu ăn của Ninh Dịch Phàm nen mới thường xuyên lên núi tìm kiếm thức ăn.
Điều này làm một vài thôn dân sinh ra bất mãn với Cố Thanh Yến. Đồ ăn trên núi chỉ có một lượng nhất định, cậu săn bắt hái lượm nhiều thì người khác sẽ bị ít đi, hơn nữa cậu cũng không phải muốn lắp đầy bụng mà là muốn đua đòi, lãng phí đồ ăn như vậy thật đáng ghét!
Khi Cố Thanh Yến lại một lần nữa đi săn và thu hoạch được đầy ắp, một thôn dân nào đó nhìn chú heo sữa rừng kêu eng éc trong sọt tre của cậu, bất mãn biến thành ganh ghét. Thợ săn trong thôn cũng không thể nào mỗi lần lên núi đều thắng lợi trở về như Cố Thanh Yến! Tại sao Ninh An đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Vậy những năm tháng Tần Vũ Phi chăm sóc chiếu cố cậu tính thế nào?
"Ninh An mày vừa bắt heo rừng lại còn bắt thỏ hoang, mày không phải là đang cố chứng minh tài nấu ăn của mình tốt hơn Tiểu Phàm nên mới hăng say như vậy chứ?" Đôi mắt của hai tên pháo hôi đỏ lên, châm chọc mỉa mai Cố Thanh Yến.
"Cho dù mày có bắt được nhiều động vật hoang hơn nữa để luyện tập cũng không thể nào làm ra được món ngon như của tiểu Phàm đâu! Tao khuyên mày đừng lãng phí đồ ăn, nhanh chân chạy đi đưa nào gà nào heo này cho tiểu Phàm đi, để cậu ấy làm giúp mày!"
"Tiểu Phàm tốt tính như vậy, nhất định sẽ không để ý đến lời vu khống cướp đoạt tình yêu người khác mày đã nói với cậu ấy!"
Gì, vu khống? Nhóm thôn dân lên núi sôi nổi hướng mắt về phía Cố Thanh Yến.
Thủ đoạn tẩy trắng và đỗ lỗi này Cố Thanh Yến liếc mắt một cái đã nhìn thấu, cậu giả vờ kinh ngạc hỏi: "Tôi nói Ninh Dịch Phàm cướp đoạt tình yêu của tôi bao giờ? Tôi và A Phi là anh em tốt, trước đây tôi quá thân thiết với A Phi, nên chọc cậu ấy không vui sao?"
Cố Thanh Yến lộ vẻ khó xử, có chút không vui nói: "Nhưng tôi đã cắt đứt quan hệ với A Phi rồi, cậu ấy còn muốn tôi phải thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn tôi dọn đi luôn sao?"
Chỉ là thi xem ai pha trà xanh vừa thơm vừa nồng hơn mà thôi, cậu pha cũng rất khá nhé!