Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 185

Chương 185

 

Cố Thanh Yến vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động, chuyện Ninh Dịch Phàm chen chân vào tình cảm của Ninh An Tần Vũ Phi là chính miệng Ninh Dịch Phàm truyền ra không? Ninh An và Tần Vũ Phi là thanh mai trúc mã, Tần Vũ Phi và Ninh An có tình cảm tốt với nhau là điều mà ai cũng thấy, bọn họ còn tưởng rằng hai người là một đôi sớm tối bên nhau, không ngờ hai người chỉ là tình anh em, Ninh Dịch Phàm bởi vì lòng dạ hẹp hòi ép buộc Ninh An cắt đứt quan hệ với Tần Vũ Phi, bây giờ còn cố lấy thân phận người bị hại để tranh thủ sự đồng cảm của mọi người?

 

Những thôn dân từng ăn đồ ăn Ninh Dịch Phàm nấu bị thu hút và thiên vị Ninh Dịch Phàm bắt đầu đặt câu hỏi về nhân phẩm của Ninh Dịch Phàm.

 

Không có ai nghi ngờ Cố Thanh Yến đang nói dối, bởi vì Cố Thanh Yến nói tôi và A Phi chính là anh em tốt giống y hệt là lời mà Tần Vũ Phi đã nói!

 

Sau khi trong thôn lan truyền tin tức Ninh Dịch Phàm chen chân vào tình cảm giữa Ninh An và Tần Vũ Phi dẫn tới không có ai đến nhà Ninh Dịch Phàm ăn cơm nữa, Ninh Dịch Phàm gấp lắm rồi.

 

Bàn tay vàng của hắn có hạn, chỉ có được sự khẳng định của người khác về tài nấu nướng thì mới có thể không ngừng thăng cấp bàn tay vàng, mới có thể dựa trù nghệ chinh phục càng nhiều người hơn, mới có thể có được thứ hắn muốn!

 

Vì thế Ninh Dịch Phàm ở trước mặt Tần Vũ Phi khóc như hoa lê ướt mưa, lại vẫn giả vờ kiên cường nói: "A Phi, không sao, những người đó mắng em em xem như không nghe thấy là được. Chỉ cần có thể làm Ninh An bớt giận, em bị mắng một hai câu có đáng là gì?"

 

Vừa nói hắn vừa bưng một nồi thịt kho tàu lớn đến trước mặt Tần Vũ Phi, "Đây là món thịt em vừa học nấu được, làm phiền anh giúp em nếm thử mùi vị nhé, sau này em sẽ không nhờ anh thử đồ ăn nữa."

 

"Trong khoảng thời gian này đã gây thêm phiền phức cho anh! Cảm ơn anh!"

 

Khóe mắt thiếu niên phiếm hồng, mắt hạnh ngấn nước, khuôn mặt nhỏ to bằng bàn tay tràn đầy bi thương khổ sở, Tần Vũ Phi nhìn dáng vẻ Ninh Dịch Phàm yếu đuối đáng thương, trong lòng có chút tức giận.

 

Ninh An sao lại trở nên so đo như vậy?

 

Cho dù Ninh Dịch Phàm thích y, nhưng y và Ninh Dịch Phàm cũng không làm ra chuyện gì xem là phản bội Ninh An, Ninh An sao lại không thể rộng lượng một chút chứ?!

 

Suy nghĩ này của Tần Vũ Phi sau khi ăn xong món thịt kho tàu của Ninh Dịch Phàm càng trở nên mãnh liệt.

 

Là một người Lính gác cao to, tinh lực Tần Vũ Phi luôn dư thừa, hoạt động cũng nhiều, do đó sức ăn cũng nhiều hơn so với người bình thường. Trước kia khi cùng ăn cơm với Ninh An, Ninh An đã phát hiện ra vấn đề này, nhưng không liên tưởng đến điều gì khác, nếu Tần Vũ Phi mang thịt đến cho cậu, cậu sẽ chuẩn bị đồ ăn cho Tần Vũ Phi, hai người cùng nhau ăn cơm, Tần Vũ Phi ăn no nhưng không cảm nhận được vị ngon của đồ ăn.

 

Khẩu vị của Ninh An thiên về thanh đạm, hơn nữa chỉ biết một vài gia vị và kỹ thuật nấu ăn có hạn, nên những món ăn nấu ra không nhiều dầu nhiều muối như của Ninh Dịch Phàm, cũng không có được màu sắc hương vị đậm đà như vậy, sau khi Tần Vũ Phi ăn qua vài lần món ăn của Ninh Dịch Phàm, vị giác bị kích hoạt, lập tức trầm mê.

 

Bởi vì tài nguyên thiếu thốn, nhận thức có hạn, các hộ gia đình trong thôn nấu ăn có hương vị không khác nhau là mấy, cho nên Ninh Dịch Phàm dùng phương pháp nấu nướng ở xã hội hiện đại đương nhiên sẽ khiến những thôn dân trong làng chưa từng được ăn món ngon nào phải kinh ngạc.

 

Nồi thịt lớn này thực sự được Tần Vũ Phi ăn đến miệng mồm bóng nhẫy, thỏa mãn vô cùng, Ninh Dịch Phàm thấy thế lập tức tự nhủ bản thân: "Nếu quan hệ của A Phi và Ninh An chỉ là bạn bè anh em tốt thì tốt rồi, như vậy ba người chúng ta sẽ không bị người trong thôn nói ra nói vào......"

 

Tần Vũ Phi sửng sốt, thịt trong miệng ngon như vậy, nếu sau này không được ăn nữa thì phải làm sao? Y lại không muốn ăn lại những thứ rau dại nấu thịt luộc kia nữa.

 

Tần Vũ Phi nghĩ nghĩ, nói với Ninh Dịch Phàm: "Chuyện này vốn dĩ không phải em sai, em không cần lo, anh sẽ xử lý nó."

 

Ninh An thích chơi đùa tình cảm, không thể để cậu dắt mũi mãi được!

 

Thay vì bị Ninh An đá, không bằng nói bọn họ vốn dĩ chỉ là anh em! Là anh em thì không có chuyện bị Ninh Dịch Phàm chen chân vào tình cảm hay cướp đoạt tình yêu gì cả! Y vẫn muốn tiếp tục ở đây ăn đồ ăn ngon của Ninh Dịch Phàm!

 

Không sai, cứ làm như vậy đi!

 

Có lẽ Ninh An sau khi nghe được sẽ tức giận, nhưng bọn họ đã bên nhau nhiều năm, hơn nữa Ninh An lại là người rất mềm lòng, đến lúc đó y dỗ dành thêm chút là được!

 

Ninh An không biết những năm tháng vất vả của mình bị một nồi thịt kho tàu đánh bại, là Cố Thanh Yến biết, nhưng không sao cả, Tần Vũ Phi càng bị Ninh Dịch Phàm mê hoặc, sau này khi mặt bị vả mới càng hối hận.

 

Sau khi không thèm bán thảm mà mua luôn thảm, Cố Thanh Yến cõng heo sữa rừng trở về, để lại hai anh em Tần Chính Dương giương mắt ngơ ngác nhìn.

 

Cái gọi là dùng ma pháp đánh bại ma pháp, Cố Thanh Yến về đến nhà, đem heo sữa rừng xử lý sạch sẽ tẩm ướp gia vị trong hai giờ, ở trong sân nhóm lửa, đặt heo sữa rừng lên thanh gỗ nướng trên lửa than.

 

Cậu cố ý chọn một loại thân cây khi đốt sẽ có mùi thơm lạ bay ra, heo sữa mập mạp nướng trên lửa than đỏ hồng, cảnh tượng hoành tráng lại mê người.

 

Tia lửa nhảy nhót trên da heo, nhuộm thành một màu vàng ruộm hấp dẫn, sáng bóng, cực kỳ mê hoặc.

 

Theo từng đợt lật nướng đều tay, mùi thịt heo thơm phức dần dần tỏa ra, tràn ngập trong không khí, một cơn gió thổi tới, mang theo mùi thơm ngào ngạt ấy bay đi thật xa, so với việc Ninh Dịch Phàm cố ý mở cửa sổ nấu ăn, dùng đồ ăn hấp dẫn mọi người, càng tuyệt hơn chính là, thôn dân ở thật xa cũng có thể ngửi được hương vị chết người này, lại còn lần theo hướng mùi thơm mà tìm tới!

 

"Thơm quá! Đây là mùi gì vậy?!"

 

"Nghe giống như mùi thịt nướng! Rốt cuộc là ai đang nướng thịt?"

 

"Có phải Ninh Dịch Phàm lại đang làm món gì ngon không?"

 

"Không đúng! Mùi thơm này không phải từ nhà hắn phát ra!"

 

Một thôn dân khứu giác nhạy bén khịt khịt mũi, xác nhận phương hướng hương thơm bay tới, kinh ngạc trừng lớn mắt: "Mùi thơm này phát ra từ nhà Ninh An!"

 

Một thôn dân sáng sớm lên núi thu hoạch có thấy Cố Thanh Yến cõng một con heo sữa rừng về vội vàng gật đầu: "Hôm nay Ninh An bắt được một con heo sữa rừng!"

 

"Ôi trời! Cậu ta đang nướng heo sữa rừng hả? Thơm quá đi mất!"

 

"Không thì chúng ta đi xem thử!"

 

"Đi đi đi!"

 

Nhưng tìm tới nhanh hơn người trong thôn một bước chính là Hắc Báo.

 

Hắc Báo thanh thoát mạnh mẽ đứng trên cây đại thụ của nhà Ninh An, nó từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm heo sữa đang được quay liên tục trên bếp than, thu hút hết mọi sự chú ý của nó.

 

Mùi thơm xưa nay chưa từng có làm nó vươn đầu lưỡi thô ráp l**m l**m, rất muốn trực tiếp phóng xuống.

 

Nhưng mà không được, cho dù bụng đói đến run lên cũng không thể làm như vậy.

 

Cố Thanh Yến từ phòng bếp bưng đồ ăn và chén đĩa ra, một bên khác cậu cũng nấu một chút cơm gạo lứt và chần một ít rau dại, đợi lát nữa thịt heo nướng xong thì cùng ăn.

 

Vừa bước ra sân, cậu cực kỳ nhạy bén nhận thấy một tầm mắt vô cùng nóng bỏng, ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt thú màu vàng kim sáng ngời mà nguy hiểm.

 

Linh hồn thuộc về Người dẫn đường nháy mắt run rẩy, lực hấp dẫn tinh thần lực do có độ phù hợp cao của Lính gác với mình làm con ngươi Cố Thanh Yến khẽ run lên.

 

Cậu nhìn chằm chằm Hắc Báo hồi lâu, kiềm nén nội tâm rung động, cong môi mỉm cười: "Lại tới ké cơm à?"

 

"Xuống đi, chuẩn bị phần của em rồi."

 

Cố Thanh Yến tự nói, rồi đặt đồ ăn và chén đĩa lên bàn đá.

 

Đống lửa nằm ngay bên bàn đá, vừa ăn vừa cắt thịt rất tiện.

 

Hắc Báo ngồi xổm trên cây nhìn Cố Thanh Yến hồi lâu mới nhảy xuống.

 

Dùng dao nhỏ cắt một vài miếng sườn nóng hổi đặt lên đĩa, Cố Thanh Yến dặn dò: "Còn nóng, đợi nguội chút hãy ăn."

 

Hắc Báo gấp không chờ nổi, ngoại trừ mùi thơm hấp dẫn, thịt heo nướng bên trong cũng vô cùng hấp dẫn.

 

Lớp da vàng rộm phủ đầy dấu vết than củi, mỗi một vết rạn dường như đang kể ra sức nóng và sự chờ đợi mà nó đã trải qua, mỡ nhỏ giọt xuống, "Xèo xèo" một tiếng, thịt lợn đỏ mê người phơi bày ra tạo thành sự tương phản rõ rệt với lớp da vàng rộm, khiến người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được mỹ vị của nó!

 

Hắc Báo đánh ực một cái động tác rất nhân tính hóa, Cố Thanh Yến thấy mà buồn cười, cậu cắt thịt heo thành từng miếng nhỏ, còn chuẩn bị ít nước chấm, thử một miếng thấy không cay mới nhìn về hướng Hắc Báo đang nhìn cậu như nhìn cha, chờ đợi cậu lên tiếng: "Được rồi, có thể ăn rồi."

 

Ánh mắt Hắc Báo sáng lên, cúi đầu, muốn ăn uống thỏa thích, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, cái miệng to chỉ cắn miếng sườn heo, g*m c*n từng chút nhỏ.

 

Da heo nướng dưới nhiệt độ cao trở nên xốp giòn, bên trong lại vẫn duy trì được sự tươi mới mọng nước. Mỗi một miếng thịt đều thấm đầy mùi thơm của than củi, cắn một ngụm xuống, nước thịt tràn ra, sự kết hợp hoàn mỹ giữa than củi và thịt heo bùng nổ trong miệng, mang đến mỹ vị không gì sánh kịp...... Cố Thanh Yến nhìn thấy rõ trong đôi mắt thú màu vàng kim kia cảm xúc kinh ngạc, vui sướng, cảm động, thỏa mãn v.v..., cố nhịn ý cười yên lặng cắt thêm thịt cho nó.

 

Thật ra nuôi một con báo gì đó cũng không phải không thể.

Bình Luận (0)
Comment