Chương 186: Sứ giả của Sơn Thần
Một con heo sữa nướng đối với một người có thể ăn không hết, nhưng đối với một dã thú mà nói, có thể còn chưa đủ nhét đầy kẽ răng, nhưng rõ ràng Hắc Báo trước mặt không phải là những loài mãnh thú chỉ biết ăn thịt sống uống máu tươi.
Nó ngồi ngay ngắn trên bệ đá, giống một vị Vua tôn quý chờ Cố Thanh Yến đút ăn, mà Cố Thanh Yến cũng rất phối hợp đem thịt heo nướng cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn.
"Có muốn thử ăn theo cách này không?" Thịt heo nướng da giòn thịt mềm ăn nhiều quá sẽ hơi ngấy, nhưng dùng lá cải cuộn thịt, hơn nữa còn thêm một ít gia vị sẽ không còn cảm giác này, Cố Thanh Yến đặc biệt chọn một loại rau dại có vị đắng nhiều, phối hợp với thịt nướng, giải ngấy rất tốt.
Dã thú ăn thịt không ăn cỏ, nhưng khi Cố Thanh Yến lá cải cuộn thịt nướng qua, Hắc Báo không chút do dự há miệng.
Một hương vị đặc biệt nó chưa từng được nếm thử qua trước đây.
Hắc Báo dùng đầu lưỡi thô ráp l**m l**m miệng, đôi đồng tử vàng kim chạm vào đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Yến, chưa đã thèm.
"Thích hả?" Cố Thanh Yến tâm tình sung sướng cầm dao nhỏ cắt thêm một miếng thịt nướng, còn chưa kịp đút nó tiếp, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, có thôn dân hô lớn: "Thật sự là Ninh An đang nướng thịt!" "Thơm quá! Nước miếng tôi chảy hết rồi!"
Tiếng bước chân từ xa đến gần, mấy thôn dân xuất hiện ben ngoài hàng rào tre, từng cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào đống lửa than đang cháy yếu ớt, và con heo sữa nướng được xuyên hình chữ "Đại" trên thanh gỗ.
"Ninh An, cậu nướng heo sữa nhìn rất ngon nha! Một mình cậu ăn cũng không hết, sao không nhân lúc còn nóng mà chia ra! Chúng tôi thay cậu nếm thử mùi vị!"
"Đúng vậy, Ninh An, lãng phí đồ ăn sẽ bị Sơn Thần trách phạt, chúng tôi tới giúp cậu giải quyết vấn đề đây!"
"Con heo này nướng cũng thật đẹp mắt, Ninh Dịch Phàm còn chưa từng nướng heo sữa, Ninh An mau cho chúng tôi nếm thử xem tài nấu ăn của cậu có ngon hơn hắn không!"
Mấy người này đều bị heo sữa nướng mê hoặc, không nhịn được nuốt nước miếng, hoàn toàn không chú ý tới trước bàn cơm có một con báo đen khổng lồ đang nhìn họ bằng đôi mắt thú lạnh như băng.
Đối với loại thôn dân ngu muội lại thích chiếm hời này, Cố Thanh Yến nghĩ cũng không thèm nghĩ, mở miệng nói: "Thật xin lỗi các vị, heo nướng này là quà tôi dùng để cảm tạ Sơn Thần đã hào phóng ban tặng, xem như cống phẩm, nếu phân cho các người ăn, sẽ làm Sơn Thần tức giận."
Sơn Thần mà thôi, người sắp phi thăng thành tiên như Cố Thanh Yến sợ gì chứ? Là thôn dân nhắc đến Sơn Thần trước, cậu chỉ là trả lại cho bọn họ một cái Sơn Thần mà thôi!
Thôn dân mở miệng đầu tiên bất mãn nói: "Thịt heo nướng cậu cũng đã cắt ra hết rồi, còn nói đây là cống phẩm? Cậu muốn lừa ai hả!"
"Không phải chứ Ninh An! Ninh Dịch Phàm lễ phép mời chúng tôi đi ăn cơm, còn bảo chúng tôi góp ý để cải thiện, còn chúng tôi tự mình đến cửa giúp cậu nếm thử đồ ăn cậu còn không muốn? Khó trách Tần Vũ Phi không cần cậu nữa! Nhỏ mọn như vậy!"
"Con heo to như vậy, phân ra cho chúng tôi một chút, chúng tôi ăn thấy ngon sẽ giúp cậu đi quảng bá! Danh tiếng và uy tín của Ninh Dịch Phàm không phải đều là từ miệng của chúng tôi quảng bá sao? Bây giờ chúng tôi cho cậu cơ hội nổi tiếng, cậu đúng là không biết tốt xấu!"
Những kẻ mặt dày này đến tận cửa ăn xin mà còn nói như rất đúng lý hợp tình, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng bởi Ninh An trước kia quá mức lương thiện, mới làm cho bọn họ được đằng chân lân đằng đầu, còn Cố Thanh Yến không quen bọn họ.
Sờ sờ Hắc Báo với ánh mắt đã trở nên lạnh băng hung ác, Cố Thanh Yến nhướng mày: "Các người có muốn dời tầm mắt qua để xem ai đang ăn thịt heo nướng hay không?"
Nghe thấy lời này, thôn dân mới quay đầu qua nhìn, vừa nhìn liền thấy không ổn, suýt chút nữa lồi cả hai tròng mắt ra!
"Báo, con báo!!!"
Thân hình của con báo đen trước mặt chắc chắn là một con báo đen đã trưởng thành, tứ chi cứng cáp, cái đuôi thật dài, tràn ngập dã tính.
Tiếng hét sợ hãi của thôn dân phá tan không khí xung quanh, mà Hắc Báo cũng rất nể mặt nhảy xuống khỏi bệ đá, trong ánh mắt kinh hãi của thôn dân bước từng bước đi qua.
Thôn dây run rẩy như cái sàng, nhưng không ai dám chạy, họ đã thấy qua tốc độ chạy của mãnh thú, chỉ cần bọn họ dám chạy, lập tức sẽ bị dã thú cắn đứt cổ họng!
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Cố Thanh Yến, thôn dân vẻ mặt như đưa đám nói: "Ninh An cậu bảo nó đừng lại đây! Là chúng tôi nói sai rồi! Không nên mơ ước cống phẩm của sứ giả Sơn Thần! Không nên nói hươu nói vượn! Cậu bảo nó dừng lại đi!"
Thôn dân nhát gan thậm chí đã trực tiếp khuỵu xuống, cầu xin: "Sứ giả Sơn Thần xin tha mạng! Xin tha mạng! Tiểu nhân không dám cướp cống phẩm của sứ giả Sơn Thần nữa!"
Ở nơi càng lạc hậu ngu muội lại càng có một sự kính sợ khó giải thích đối với cái gọi là "Thần Minh", Báo Đen hiếm khi xuất hiện trước con người và thích hành động trong bóng tối chắc chắn là người đại diện cho Sơn Thần, Cố Thanh Yến tùy tiện nói hai câu, những người này cũng chẳng dám nghi ngờ. Dù sao trước đây Ninh An là một thiếu niên tính tình ôn hòa dễ nói chuyện, bây giờ đột nhiên có tài nấu ăn hơn người, còn ngồi ăn cơm cùng một con báo đen! Đây không phải là được Sơn Thần ban ân thì còn có thể giải thích thế nào?
Suy cho cùng không có một người bình thường nào sẽ giống Ninh An mời một con dã thú ngồi trên ghế, hơn nữa trên bàn đá kia còn có bát đĩa, trên đĩa có thịt heo sữa rừng nướng cắt lát mỏng, xem tình hình này, chắc chắn là Ninh An đang cẩn thận hầu hạ sứ giả Sơn Thần ăn thịt!
Hắc Báo từng bước tới gần, thôn dân khóc đến rối tinh rối mù, Cố Thanh Yến diễn kịch diễn tròn vai, cậu đứng lên, nói với Hắc Báo: "Sứ giả đại nhân tôn kính, xin ngài khoan dung cho tội nghiệt của bọn họ, các tín đồ nguyện ý vì ngài mà dâng lên thật nhiều món ngon!"
Thấy Cố Thanh Yến cầu xin cho bọn họ, thôn dân vội vàng phụ họa theo: "Chúng ta cũng nguyện ý vì sứ giả đại nhân cung cấp một mẻ nguyên liệu tươi ngon nhất!"
Hắc Báo dừng bước, đôi đồng tử thú màu vàng kim đáng sợ lạnh lùng liếc họ một cái, mới uyển chuyển xoay người, nhảy lên bệ đá ngồi xuống.
"Niệm tình các người lần đầu vi phạm, sứ giả đại nhân tha cho các người một lần, đi nhanh đi!" Cố Thanh Yến nói một cách thần bí.
Mấy người nhặt về được cái mạng nhỏ, không ngừng nói cảm ơn, sau đó giống như bị mãnh thú truy đuổi mà chạy trối chết.
"Ruồi bọ phiền phức đã bay đi hết rồi, mời sứ giả đại nhân chuẩn bị tiếp tục thưởng thức món ngon." Cố Thanh Yến giống như một vị tín đồ thành kính, cung kính đặt miếng thịt xuống, đặt vào đĩa trước mặt Hắc Báo.
Hắc Báo nhìn thẳng vào cậu, nhưng không cúi đầu ăn thịt, Cố Thanh Yến khẽ cười, xoa đầu nó: "Bây giờ em chính là người đại diện cho Sơn Thần, sau này bọn họ nhìn thấy em đều phải cung cung kính kính, em không cần phản ứng lại bọn họ, nhìn thấy có đồ ăn ngon cứ việc ăn là được."
Phỏng chừng lời hôm nay cậu nói ra, sẽ khiến toàn bộ thôn bùng nổ, nhất định sẽ có rất nhiều người lại đây nhìn xem sứ giả Sơn Thần rốt cuộc như thế nào, cậu cũng không sợ bị lộ, Hắc Báo trước mặt so với cái gọi là sứ giả Sơn Thần gì đó càng là sự tồn tại lợi hại hơn nhiều!
Theo cậu biết trong các tác phẩm văn học có liên quan về bối cảnh Lính gác và Người dẫn đường, Lính gác và Người dẫn đường sơ cấp có thể sử dụng tinh thần thể bên trong tinh thần, Lính gác và Người dẫn đường trung cấp có thể thực thể hóa tinh thần thể và mang chúng ra ngoài thế giới thực, nhưng có thể thực sự hóa thú chỉ có Lính gác và Người dẫn đường cao cấp.
Cậu mới đến, vẫn chưa thử hóa thú, hơn nữa để tăng thêm thú vui, cậu đã không dùng tinh thần lực thăm dò Hắc Báo. Dưới tình huống không có tài liệu tham chiếu, cậu cũng không rõ tinh thần lực của mình ở thế giới này thuộc cấp bậc nào.
Nhưng không sao, sau khi trải qua nhiều thế giới như vậy, tinh thần lực của cậu đã mạnh đến một trình độ người ngoài không dám tưởng tượng, căn bản không e ngại Lính gác và Người dẫn đường lợi hại ở nơi này.
Đúng như Cố Thanh Yến nghĩ, mấy thôn dân kia sau khi trở về đã ầm ĩ khắp nơi, tất cả mọi người đều chấn động.
Đương nhiên cũng có không ít người nghi ngờ, nhưng sự thay đổi của Ninh An mọi người đều nhìn thấy, những người này bán tín bán nghi với đủ loại suy đoán, trong lúc nhất thời Cố Thanh Yến trở thành tâm điểm chú ý, hoàn toàn lấn át vị Trù Thần Ninh Dịch Phàm!
Khi Ninh Dịch Phàm nghe được Cố Thanh Yến ở trong sân nướng một con heo sữa rừng vàng rộm chiêu đãi sứ giả Sơn Thần, hắn gần như nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Cái gì mà sứ giả Sơn Thần? Sứ giả Sơn Thần ở đâu ra chứ? Đây không phải là thế giới Gác-Dẫn sao? Sao lại còn liên quan đến quỷ thần?
Sau khi biết rõ sứ giả Sơn Thần trong miệng thôn dân là một con báo đen, Ninh Dịch Phàm khịt mũi coi thường. Chỉ là một con báo, là sứ giả Sơn Thần gì chứ? Cũng không biết Ninh An dùng cách gì thuần phục một con báo về giả thần giả quỷ!
Hừ! Dám đoạt đi hào quang của hắn! Hắn nhất định phải an toàn mạnh khỏe.