Chương 187: Đạo hạnh
Thôn núi nhỏ nghèo nàn không có gì giải trí, mọi người vì tiết kiệm dầu đều ngủ rất sớm, đúng vậy, nơi này xa xôi lạc hậu đến mức không có thiết bị cung cấp điện, Cố Thanh Yến chỉ có thể nhập gia tùy tục, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì ngủ, 7 giờ tối cùng nằm trên giường.
Tất cả dụng cụ của Ninh An đều là do cha mẹ cậu để lại, nhiều năm trôi qua đã cũ nát đến mức chỉ còn lại chiếc giường nhỏ, Cố Thanh Yến nằm xuống cũng chẳng còn bao nhiêu chỗ trống.
"Trời tối rồi, em muốn về không sao?" Cố Thanh Yến nằm trên giường, không quá buồn ngủ, nhưng Hắc Báo có lẽ vì không muốn không dọa đến cậu nên chắc sẽ không nói chuyện, cậu chỉ có thể tùy tiện hỏi một câu.
Hắc Báo dùng hành động trả lời cậu, trực tiếp nhảy lên giường, nằm sấp bên cạnh Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến mỉm cười: "Dỗ anh ngủ rồi mới đi hả?"
Đôi mắt thú vàng kim bình tĩnh nhìn cậu, đồng ý vẫy vẫy đuôi.
"Thôi được rồi." Cố Thanh Yến kéo chăn mỏng đắp lên ngang eo mình, vươn một tay v**t v* sống lưng thon dài của nó, bộ lông toàn thân của Hắc Báo đen bóng mượt như tơ, dưới lớp da mịn màng là cơ bắp, xúc cảm rất tuyệt.
Nhìn khuôn mặt chú báo hoa mai có vẻ hoang dã độc đáo này, Cố Thanh Yến không khỏi tưởng tượng đối phương khi biến thành người sẽ là hình dạng thế nào.
Cái đuôi dài và mạnh mẽ vỗ theo nhịp trên lưng mình, có chút giống như đang dỗ dành trẻ con.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Cố Thanh Yến khẽ bật cười trong lòng.
Chưa từng có ai dỗ cậu ngủ như vậy đâu.
Trong lòng nghĩ như vậy, toàn thân Cố Thanh Yến thả lỏng, chậm rãi nhắm mắt lại, trải nghiệm một chút cảm giác được người dỗ ngủ.
Một lát sau, cậu thật sự chìm vào giấc ngủ.
Người thiếu niên bên cạnh nằm nghiêng, chôn mặt vào gối đầu, Hắc Báo lại nhìn cậu một lúc, xác nhận cậu thật sự ngủ rồi mới đứng lên.
Chăn mỏng rơi trên mặt đất, vòng eo thon gọn lộ ra theo từng nhịp thở của thiếu niên. Vòng eo tinh tế mềm mại, đường cong mê người thẳng một đường từ hõm eo đến bên trong quần ngủ, sau đó dừng lại trên đỉnh mông căng tròn.
Hắc Báo cúi đầu, đôi mắt vàng kim tối lại dừng trên đỉnh nhạy cảm kia.
Đi xuống phía dưới đôi mông căng tròn được phác họa bởi lớp vải quần mỏng là một đôi chân thon dài, quần ngủ bị cuốn lên một nửa, để lộ ra bên ngoài cẳng chân trắng nõn non mịn, bàn chân hơi cong hướng vào trong thanh tú sạch sẽ.
Hắc Báo làm một động tác nuốt, chỉ cần nó há nhẹ mồm, là có thể ngậm cẳng chân kia vào trong miệng......
Hắc Báo giơ móng vuốt, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán thiếu niên, để lộ ra gương mặt vô cùng diễm lệ. Thiếu niên có lông mày cong cong, hàng mi dày cong vút nhắm chặt, nơi hốc mắt phủ một bóng mờ, chiếc mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi đỏ mím nhẹ, màu sắc hồng hào quyến rũ.
Đồng tử thẳng đứng màu vàng kim kia ngày càng nguy hiểm, Hắc Báo vươn đầu lưỡi thô ráp l**m láp môi dưới của thiếu niên, hơi thở nguy hiểm mà tràn ngập chiếm hữu tràn ngập căn phòng.
Gió đêm thổi qua, Cố Thanh Yến mơ mơ màng màng ngủ bỗng nhiên cảm thấy khó thở, ngay lúc cậu săp tỉnh lại thì cảm giác đó lại biến mất, một hơi thở an tâm bao trùm lấy cậu, thần trí lại lập tức chìm vào đêm tối.
Chân trời hửng sáng, Cố Thanh Yến bỗng nhiên mở to mắt.
Tính cảnh giác của cậu vẫn luôn rất mạnh, cậu phát hiện mình có chút khác thường.
Thân thể không sao, nhưng mà......
Cố Thanh Yến duỗi tay sờ sờ môi, cậu tìm gương soi nhìn vào, hồng hồng đỏ đỏ, hình như còn hơi sưng.
Cái gì chứ! Vậy mà dám làm loại chuyện này! Cố Thanh Yến tưởng tượng cảnh tối hôm qua sau khi mình ngủ say bị một con dã thú hôn cho sưng mỏ, một ngọn lửa nhỏ trong lòng lập tức bùng lên.
Người, người thú gì đó, rất k*ch th*ch......
Thiếu niên trong gương có làn da rất trắng, đồng tử đen sáng thuần khiết, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp lấp lánh, đôi môi đỏ bừng căng mọng hơi chu ra, dáng vẻ có chút kiêu ngạo, nhưng trong mắt không giấu được vui vẻ.
Mang tâm trạng tốt rời giường rửa mặt làm bữa sáng, Cố Thanh Yến nghĩ đợi lát nữa lên núi nhìn xem có thể tìm được cái gì ăn ngon không. Nhưng khi cậu vừa lên núi, đã có thôn dân chờ đón cậu từ sớm.
"Ninh An, sứ giả Sơn Thần đâu? Sao lại không cùng cậu lên núi?"
Cố Thanh Yến giọng điệu nhàn nhạt: "Sứ giả Sơn Thần không phải Bỉ Á Thú, sao có thể theo tôi lên núi đi săn? Khách quý của nhà ai lại đi theo chủ nhà lên núi, nhìn chằm chằm hắn làm việc chứ?"
Thôn dân hỏi chuyện ngượng ngùng đáp, "Tôi chỉ là muốn ngắm nhìn phong thái của sứ giả Sơn Thần mà thôi."
"Ninh An, hôm nay sứ giả Sơn Thần còn đến nhà cậu ăn cơm không?"
"Đương nhiên." Tối hôm qua đã dám hôn cậu, cậu không tin hôm nay đối phương sẽ không dám gặp cậu.
"Vậy sứ giả Sơn Thần thích ăn cái gì?"
Cố Thanh Yến hỏi lại: "Ông nói xem?"
"Nếu không thì hôm nay chúng ta cùng chuẩn bị vài món ngon để sứ giả Sơn Thần nếm thử?"
Người đề nghị được rất nhiều người hưởng ứng, đoàn người hứng thú bừng bừng muốn đánh bắt chút động vật hoang để dâng lên cho sứ giả Sơn Thần.
"Ninh An là một tên lừa đảo! Các người đừng để bị nó lừa!"
Một giọng nói chính nghĩa truyền đến, Ninh Dịch Phàm mặt không cảm xúc đi tới, chất vấn Cố Thanh Yến: "Ninh An anh xoay mọi người vòng vòng như thế rất thú vị sao?"
Ô hô, muốn tới bài trừ phong kiến mê tín của cậu sao? Khuôn mặt Cố Thanh Yến hơi ửng hồng, hai tròng mắt như có ánh lửa lập loè, "Ninh Dịch Phàm cậu đủ chưa? Trước đó tôi đã nói rõ với cậu, tôi và A Phi chỉ là tình cảm anh em, và cũng đã cắt đứt quan hệ với y, vì sao cậu còn muốn nắm mãi không buông? Có phải chưa nhổ được cái gai trong lòng cậu là tôi nên cậu không thoải mái không?!"