Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 188

Chương 188

 

Cái gì gọi là mở miệng không chút do dự? Cái gì gọi là tiên hạ thủ vi cường? Cái gì gọi là đứng trên đỉnh cao đạo đức là có thể bất khả chiến bại? Cố Thanh Yến hoàn hảo vex ra hình tượng người bị hại, đối mặt với chất vấn của Ninh Dịch Phàm tà đầy tự tin.

 

Tất cả thôn dân đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Ninh Dịch Phàm, Ninh Dịch Phàm siết chặt nắm tay, mặt giận đỏ bừng: "Ai muốn nói cái này với anh! Tôi chỉ muốn hỏi anh, tại sao anh phải giả thần giả quỷ?"

 

"Không phải chỉ là một con báo đen thôi sao, ở đâu ra sứ giả Sơn Thần gì chứ? Anh muốn lừa gạt mọi người thì nên tìm cái cớ tốt hơn!"

 

Cố Thanh Yến cười mỉa trong lòng, trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Tôi lừa gạt ai? Đó thật sự là một con báo đen, nhưng cậu đã gặp qua một con báo có nhân tính như thế chưa? Nếu không phải Sơn Thần chỉ thị, thì sao con báo này không chỉ không cắn người, mà còn cao cao tại thượng ngồi đó chờ tôi đút nó ăn?"

 

"Sơn Thần ban cho tôi tài nghệ nấu nướng, phái sứ giả lại đây kiểm tra, xem tôi trong khoảng thời gian này có chăm chỉ học nấu cơm không. Tôi nói chứ Ninh Dịch Phàm, không phải là cậu sợ trù nghệ của tôi tốt hơn cậu, làm ra được đồ ăn ngon hơn cậu, càng được hoan nghênh hơn cậu, nên cậu mới đến đây hãm hại tôi đó chứ?"

 

"Tôi không có!" Ninh Dịch Phàm vừa gấp vừa tức, rống lớn lên, "Tôi và anh đang nói chuyện sứ giả Sơn Thần! Anh nói chuyện khác làm gì? Anh chột dạ có phải không?"

 

"Tôi có gì mà chột dạ? Người trong thôn đều có thể làm chứng cho tôi, cậu lớn tiếng như vậy làm gì? Là cậu chột dạ thì có?" Cố Thanh Yến nói đến là hợp lý.

 

Ninh Dịch Phàm nghiến răng nghiến lợi: "Tôi hỏi anh làm sao chứng minh được đó là sứ giả Sơn Thần! Đừng có nói mấy lời vô nghĩa như báo không cắn, rồi ngồi chờ được cho ăn với tôi!"

 

Chủ ý của Cố Thanh Yến chính là cậu muốn dùng khoa học giải thích tôi sẽ để cậu nghe chuyện dân gian, cậu quay đầu nhìn về phía thôn dân, nổi giận đùng đùng hỏi: "Các người cũng không tin đó là sứ giả Sơn Thần sao?"

 

Ánh mắt cậu đảo qua ba người thôn dân mặt dày đến xin ăn, cuối cùng bị Hắc Báo dọa chạy mất dép, ba thôn dân đã thấy qua Hắc Báo với khí thế làm người sợ hãi như một vị Vua tôn quý tao nhã ngồi chờ ăn, vội không ngừng lắc đầu.

 

"Hắc Báo đó có nhân tính như vậy, nhất định là Sơn Thần phái tới!"

 

Ninh Dịch Phàm sắp bị tức chết: "Các người sao ngu ngốc vậy! Đó chỉ là một con súc sinh! Súc sinh cũng có thể làm thần? Trên đời này ở đâu ra thần linh?!"

 

Trà xanh thích tiêu chuẩn kép, cũng không biết là ai luôn miệng nói "Bạch Hồ là con cưng của thiên nhiên, sao anh có thể giam cầm tự do của nó chứ? Anh mau đem thả nó ra, cẩn thận sẽ làm Sơn Thần tức giận"!

 

Không có thần, vậy Sơn Thần này là cái gì?

 

Dứt câu, Ninh Dịch Phàm cũng nhận ra lời mình nói đã sai rồi, vội vàng cứu vớt: "Ý của tôi là sứ giả Sơn Thần là do Ninh An bịa đặt!"

 

Ý đồ của hắn là muốn dùng kiến thức có được từ nền giáo dục đại học trong xã hội hiện đại nhắc nhở thôn dân đừng mắc mưu, nhưng thôn dân đều là người bản xứ ngu muội lạc hậu, trình độ tư duy không cùng một cấp độ với hắn, dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Cố Thanh Yến, căn bản không nghe lọt tai, hắn muốn tìm điểm đột phá khác, nhưng Cố Thanh Yến không cho hắn cơ hội.

 

"Cậu tin hay không thì tùy, nhưng xin đừng mạo phạm sứ giả, cẩn thận chọc giận Sơn Thần!"

 

Cố Thanh Yến nói xong không tiếp tục nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp lên núi đi săn.

 

Ninh Dịch Phàm cũng đi theo lên núi.

 

Không bột đố gột nên hồ, bàn tay vàng của hắn là trù nghệ, để thu hoạch được càng nhiều hảo cảm hắn cần phải làm ra nhiều món ngon mời mọi người thưởng thức, cho nên cần phải có đủ nguyên liệu nấu ăn cho hắn tung hoành, lên núi thu thập nguyên liệu nấu ăn đồng thời cũng là muốn tìm cơ hội vạch trần Cố Thanh Yến.

 

Là một người xuyên không biết rõ cốt truyện, Ninh Dịch Phàm cũng đang chờ đợi cơ hội nhảy ra khỏi ngôi làng miền núi nghèo nàn lạc hậu này, cơ hội ấy đang trên người Tần Vũ Phi!

 

Sau khi Tần Vũ Phi nhập ngũ sẽ được kiểm tra đánh giá ra là một Lính gác cấp S có tiềm năng vượt trội, quân bộ sẽ đem tin này báo lên Bạch Tháp, xin cho Tần Vũ Phi một Người dẫn đường. Cho nên hắn cần phải trước khi Tần Vũ Phi nhập ngũ, làm cho Tần Vũ Phi một lòng một dạ với hắn, sau đó chờ Tần Vũ Phi mang theo người của quân bộ về làm kiểm tra đánh giá cho hắn!

 

Cố Thanh Yến đương nhiên đoán được kế hoạch của hắn, nhưng Ninh Dịch Phàm đem hy vọng ký thác lên người một người đàn ông có mới nới cũ cậu không đồng ý.

 

Đều có bàn tay vàng, không nghĩ làm thế nào lợi dụng bàn tay vàng rời khỏi làng núi nhỏ, lại nghĩ cách bắt một người đàn ông làm tù binh, để người đàn ông đó dẫn hắn rời đi, đây là không có chân dài hay không có miệng rộng?

 

Cố Thanh Yến cầm cung tên mang theo tiểu Hắc bước nhanh vào cánh rừng, Ninh Dịch Phàm đúng là âm hồn bất tán đi theo phía sau cậu, Tần Vũ Phi bị hắn kéo lên núi cũng nhắm mắt theo đuôi.

 

Khác với suy nghĩ của Ninh Dịch Phàm, y là muốn nhìn xem Cố Thanh Yến lại có biến hóa gì mới.

 

Y đã thấy tài bắn cung của Ninh An, nhưng Ninh Dịch Phàm chưa thấy qua, khi nhìn thấy Cố Thanh Yến một mũi tên bắn xuyên qua con gà rừng bị tiểu Hắc đuổi ra khỏi bụi rậm, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

 

"Ninh An học đi săn từ khi nào?"

 

Sức khỏe của Người dẫn đường hầu hết đều yếu ớt, nhưng thiếu niên trước mắt gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng kéo cung, mũi tên vững vàng bay nhanh đi, lập tức bắn trúng mục tiêu, lực cánh tay và nhãn lực đều không phải bàn cãi!

 

Câu hỏi này Tần Vũ Phi không cách nào trả lời, y cũng là đột nhiên phát hiện Ninh An trở nên rất khác thường, mặc kệ là đi săn hay nấu cơm, căn bản không cần y trợ giúp.

 

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn hoảng loạn, giống như có thứ gì đó rất quan trọng đã rời xa hắn, Tần Vũ Phi vội vàng sải bước về phía Cố Thanh Yến.

 

"Tiểu Hắc, đi nhặt về đi!" Cố Thanh Yến buông cung, tiếp tục đi lên phía trước tìm kiếm con mồi, không để ý tới cái đuôi phía sau.

 

"Ninh An, đợi đã!"

 

"Ninh An!" Tần Vũ Phi đang muốn đi nhanh hơn để ngăn Cố Thanh Yến lại, Ninh Dịch Phàm liền kêu lên thảm thiết, giả vờ trẹo chân té ngã ra đất.

 

"A Phi!" Ninh Dịch Phàm đau đớn kêu, "Em trẹo chân rồi, đau quá!"

 

Tần Vũ Phi dừng bước chân, chỉ có thể xoay người đi xem hắn.

 

Cuối cùng Tần Vũ Phi cõng hắn lên, cánh tay mảnh khảnh của Ninh Dịch Phàm ôm cổ Tần Vũ Phi, đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh, A Phi! Em muốn làm món thịt thỏ kho cho anh nếm thử, anh có thể giúp em bắt một con thỏ và gà rừng không?"

 

Chỉ là bắt một con thỏ, điều này đối với Tần Vũ Phi dễ như trở bàn tay, nhưng y muốn bắt một con bào tử* hoặc là nai cho Ninh An. (一只孢子 chỗ này mình không biết là con gì nên mình để nguyên văn nhé)

 

Hiện tại Ninh An không cần y, cũng không để ý tới y, bọn họ tựa như hai người xa lạ không có giao điểm, nếu cứ tiếp tục như vậy......

 

Sắc mặt Tần Vũ Phi nghiêm trọng, thất thần đáp một câu "Được".

 

"Hắc Báo! Là sứ giả Sơn Thần!"

 

"Ở đâu?"

 

"Đó!"

 

Trong tiếng kinh hô của thôn dân, Hắc Báo tuyệt đẹp uy nghiêm đứng trên vách đá, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cặp mắt thú vàng kim tản ra cảm giác băng giá khiến mọi người dựng đứng lông tơ.

 

Nghe được tiếng kêu sợ hãi của thôn dân, Ninh Dịch Phàm vội vàng bảo Tần Vũ Phi cõng hắn đi xem. Mà khi bọn họ đi ra đến cánh rừng, Hắc Báo đã không thấy bóng dáng.

 

Ninh Dịch Phàm không thèm tin sứ giả Sơn Thần gì gì đó, hắn hét lên với Cố Thanh Yến: "Ninh An, không phải anh nói là sứ giả Sơn Thần sao? Vậy bây giờ anh lập tức chứng minh cho mọi người xem đi!"

 

Cố Thanh Yến không cần chứng minh, bởi vì Hắc Báo đã chủ động xuất hiện trước mặt Cố Thanh Yến.

 

Chỉ trong nháy mắt, Hắc Báo to lớn cường tráng đã săn được một con hươu! Nó đem con hươu đã chết đặt trước mặt Cố Thanh Yến, tứ chi khép lại ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng Cố Thanh Yến.

 

Hắc Báo đã phói hợp diễn xuất với mình, Cố Thanh Yến lập tức lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, khó nén vui mừng mà kích động hỏi: "Sứ giả đại nhân, ngài muốn giao con hươu này cho tôi nấu lên sao?"

 

Hắc Báo rất nhân tính hóa gật gật đầu.

 

Thôn dân chung quanh thấy thế đều rất khiếp sợ.

 

"Không hổ là sứ giả Sơn Thần, con Hắc Báo này thật sự hiểu tính người!"

 

Cố Thanh Yến thoả mãn nói: "Cảm ơn ngài đã tín nhiệm! Tôi nhất định sẽ làm ngài vừa lòng!"

 

Ninh Dịch Phàm nhìn một người một báo giao lưu, vẫn không tin sứ giả Sơn Thần gì đó. Đây chính là thế giới Gác - Dẫn, động vật bình thường sao có thể nghe hiểu được tiếng người? Nhưng hắn lại không nhìn ra được sơ hở gì!

 

Thấy thôn dân đem ánh mắt sùng bái hướng về Cố Thanh Yến, Ninh Dịch Phàm rất khó chịu, vì thế hắn lên tiếng nói: "Sứ giả Sơn Thần đại nhân, trù nghệ của tôi tốt hơn Ninh An, không bằng ngài đưa con hươu này cho tôi, tôi chắc chắn sẽ cho ngài nếm thử một món ngon thật khác biệt!"

 

Lời vừa dứt, người trong thôn đều khiếp sợ nhìn Ninh Dịch Phàm. Thật là táo bạo quá, thế mà lại muốn trực tiếp hớt tay trên của Ninh An luôn!

 

Một dân làng đã nếm thử qua tài nghệ của Ninh Dịch Phàm nhỏ giọng nói: "Ninh Dịch Phàm nấu cơm thật sự ăn rất ngon!"

 

Người tới cửa xin thịt heo nướng lại bị Hắc Báo dọa chạy cũng nói: "Nhưng mà Ninh An nướng thịt heo thơm như vậy, sứ giả Sơn Thần còn muốn tìm cậu ấy nấu cơm, trù nghệ nhất định là tuyệt nhất!"

 

Cố Thanh Yến cười lạnh, nói với Hắc Báo: " Sứ giả đại nhân tôn kính, tôi còn muốn thu thập thêm chút nguyên liệu khác để nấu ăn, làm phiền ngài chờ một lát."

 

Hắc Báo lắc lắc đuôi, ba bước nhảy lên cây đại thụ, lẳng lặng ngồi xổm chờ Cố Thanh Yến.

 

Phong thái này làm thôn dân kinh ngạc không thôi.

 

Ninh Dịch Phàm trong lòng thầm oán hận. Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, hắn có bàn tay vàng Trù Thần, còn sợ bị đánh bại bởi một tên quê mùa không có kiến thức sao?

Bình Luận (0)
Comment