Chương 189
Đối với sự âm thầm phân cao thấp của Ninh Dịch Phàm với mình, Cố Thanh Yến chẳng thèm để bụng, cho dù đồ ăn Ninh Dịch Phàm làm ăn ngon hơn của cậu thì thế nào? Bọn họ đang tiến hành cạnh tranh danh hiệu vua đầu bếp chắc?
Cậu còn chẳng phải đầu bếp, chẳng qua là tâm huyết dâng trào muốn nuôi dưỡng một con báo lớn mới dành thêm nhiều tâm tư ở phương diện nấu ăn, Ninh Dịch Phàm lại một hai phải cùng cậu ganh đua cao thấp, cậu chắc là rảnh rỗi sinh nông nỏi, mới cùng Ninh Dịch Phàm thi đấu!
Hắc Báo không phải trọng tài, nó chỉ biết ăn những gì mình làm ra.
Cho nên Cố Thanh Yến trực tiếp làm lơ khiêu khích của Ninh Dịch Phàm, trên núi tìm được khá đủ nguyên liệu nấu ăn sau đó liền xuống núi về nhà.
Trong ánh mắt hâm mộ lẫn ganh tỵ của thôn dân, Hắc Báo chậm rì rì đi bên cạnh cậu, tựa như một hộ vệ trung thành.
Ninh Dịch Phàm tìm gặp trưởng thôn: "Nếu này Hắc Báo này là người hầu do Sơn Thần phái tới, chúng ta có phải nên lấy ra đồ tốt nhất chiêu đãi sứ giả Sơn Thần không?"
Trưởng thôn nghe đến việc này, không chút do dự nói: "Đó là đương nhiên!"
"Trù nghệ của tôi tốt hơn Ninh An, vậy không phải nên để tôi tới phụ trách ăn uống cho sứ giả Sơn Thần sao?"
Trưởng thôn sửng sốt, cười mỉa: "Tiểu Phàm à, tài nấu ăn của cậu giỏi là không thể nghi ngờ, nhưng mà, sứ giả Sơn Thần chỉ thân cận với Ninh An, chúng tôi không cách nào giao lưu với nó, cũng không thể nào động vào nó!"
Con súc sinh đáng chết! Ninh Dịch Phàm cắn răng, "Vậy tôi sẽ nấu ăn bên cạnh nhà Ninh An!" Chỉ cần con súc sinh kia ăn được một miếng đồ ăn của hắn, là hắn có thể bảo đảm con súc sinh này sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
"Tiểu Phàm, em hà tất phải vậy chứ?" Tần Vũ Phi không hiểu nổi tại sao hắn một hai phải làm như vậy.
Ninh Dịch Phàm đỏ bừng hai mắt, tủi thân cắn môi: "A Phi anh cũng không ủng hộ em sao?"
"Rõ ràng trù nghệ của em tốt hơn Ninh An, vì sao Sơn Thần không chiếu cố em chứ?"
"Em đã cố gắng như vậy mà......"
Nước mắt chảy xuống khuôn mặt nhỏ thanh tú, Ninh Dịch Phàm ôm lấy Tần Vũ Phi khóc như hoa lê dính mưa.
Tần Vũ Phi vỗ nhẹ lưng hắn an ủi: "Người có cố gắng sẽ không gặp xui xẻo, em đừng lo lắng."
"Vậy anh sẽ giúp em chứ?" Ninh Dịch Phàm ngước khuôn mặt nhỏ to bằng bàn tay, đôi mắt ướt đẫm nhìn y, "Ngoại trừ anh, không ai muốn giúp em cả!"
"Bọn họ đều chạy tới xem Ninh An, tất cả đều đã quên lúc trước em đã đối đãi với bọn họ như thế nào!"
Nói tới đây Tần Vũ Phi cũng rất giận, giận thôn dân vong ân phụ nghĩa, giận Ninh An lạnh nhạt tuyệt tình.
"Yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em."
Hai người bận bận rộn rộn, chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng xong xuôi, bưng nồi niêu xoong chảo đến nhà Ninh An.
Hắc Báo vẫn giống ngày đó ngồi ngay ngắn trên bệ đá chờ đồ ăn, nghe thấy tiếng động, nó quay đầu lại, đôi đồng tử thẳng đứng đặc trưng nhìn chằm chằm vào hai người đang nhóm bếp đánh lửa bên ngoài sân nhà Ninh An, chuẩn bị nấu cơm.
Hai người Tần Vũ Phi Ninh Dịch Phàm không khỏi rùng mình một cái, nếu không phải từ trong miệng thôn dân biết được Hắc Báo không cắn người, Ninh Dịch Phàm tuyệt đối không có gan tới dùng đồ ăn dụ dỗ nó.
"Sứ giả đại nhân, tôi chuẩn bị làm một con gà tơ hầm nấm, cá kho, thịt xào, trứng hấp cho ngài nếm thử." Tuy rằng có bàn tay vàng, nhưng khuyết thiếu gia vị, thời điểm Ninh Dịch Phàm nấu ăn cũng có rất nhiều hạn chế.
Ninh Dịch Phàm nguyên bản là một pháo hôi, về ăn uống không khác gì những thôn dân khác, cũng không có thiên phú nấu nướng, Ninh Dịch Phàm xuyên không tuy rằng biết nấu cơm, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc nhận biết các loại gia vị được bày bán trên kệ, hắn có được bàn tay vàng những món ăn hắn làm với đầy đủ nguyên liệu và gia vị tự nhiên có thể làm mọi người ch** n**c miếng với dư vị vô tận, tuy nhiên đây lại là một làng núi nhỏ nghèo khổ hẻo lánh, gia vị hạn chế, thêm nữa cho dù trên núi có thực vật làm gia vị thay thế, Ninh Dịch Phàm cũng không biết chúng!
Tình huống của Cố Thanh Yến thì ngược lại, Ninh An là một cô nhi, muốn sinh tồn phải ăn cơm, nhiều năm như vậy, trên núi có cái gì có thể ăn đều biết khá rõ, mà Cố Thanh Yến khi còn bé sống ở nông thôn, nhóm lửa nấu cơm, cắt cỏ cho heo ăn đều đã làm qua, lại có kiến thức tích luỹ từ nhiều thế giới, những thực vật như hành dại gừng dại tiêu dại đều biết cả, với tiền đề tìm được gia vị thích hợp hơn nữa tài nấu ăn không tệ, nên khi nấu ăn hương thơm ngào ngạt trực tiếp bao trùm lấy đồ ăn của Ninh Dịch Phàm.
Biết được Ninh Dịch Phàm nấu cơm bên ngoài nhà Ninh An, nói muốn dùng trù nghệ dụ dỗ sứ giả Sơn Thần, nhóm thôn dân đều rất kích động!
Đây là cuộc thi nấu ăn, phải nhanh chân chạy đi xem hai người làm món gì ngon.
Vì thế nhóm thôn dân trong ba tầng ngoài ba lớp vây lấy nhà Ninh An, Cố Thanh Yến không quan tâm, cũng không để ý tối bàn tán của nhóm thôn dân, ngược lại Ninh Dịch Phàm lại tiến hành dạy học tại chỗ.
Với sự hỗ trợ của bàn tay vàng, hắn thể hiện cũng rất ra dáng ra hình, nhưng đến khi Cố Thanh Yến đem hươu đã được tẩm ướp đặt lên lửa than, hương thơm thịt nướng hấp dẫn lan tỏa, làm thôn dân chung quanh thèm thuồng ch** n**c miếng ròng ròng.
Có người nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được hỏi: "Ninh An ơi, cậu làm cái gì lên thịt hươu vậy? Sao nướng lên lại thơm như vậy?"
Cố Thanh Yến lười trả lời, nói thẳng: "Đây là công thức độc nhất vô nhị Sơn Thần ban cho tôi, không thể truyền ra ngoài."
Sắc mặt thôn dân không dễ coi, "Chẳng lẽ tài nấu nướng của cậu đều là do Sơn Thần dạy?"
"Đúng vậy, cho nên mỗi một món ăn tôi làm đều muốn dâng lên cho Sơn Thần." Để phòng ngừa lát nữa có người mặt dày xin ăn, cậu một câu liền chặn miệng những người này.
Trong lòng thôn dân không vui, nhưng cũng không dám nói gì. Ninh An đột nhiên nấu được nhiều đồ ăn ngon như vậy cảm thấy có chút kỳ quái, hơn nữa Hắc Báo rất thông hiểu tiếng người đang bên cạnh, nhóm thôn dân không tin cũng phải tin.
Không cần phải liên tục nhìn thịt hươu, nướng một hồi trở mặt là được, Cố Thanh Yến nhân lúc này nấu một nồi canh gừng gà rừng, khi thịt hươu nướng đã chín, canh gà cũng ăn được.
Vào giây phút nắp nồi mở ra, mùi thơm đậm đà của canh gà lan tỏa, hương thơm độc đáo cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Tóm lại là cho một con báo ăn, Cố Thanh Yến nấu ăn theo tiêu chuẩn khẩu phần lớn, số lượng nhiều, mà không cầu tinh tế. Một nồi canh gà siêu to khổng lồ bưng lên bàn, nhóm dân làng đều đổ dồn ánh mắt về.
Sự chú ý của mọi người đều đổ về Cố Thanh Yến, sắc mặt Ninh Dịch Phàm hết xanh lại tím, hương vị món hắn làm rất ngon, nhưng mọi người đều chỉ nhìn chằm chằm vào miếng thịt hươu nướng vàng rộm và canh gà ngào ngạt kia! Căn bản không có ai khen tài nấu nướng của hắn! Còn con súc sinh kia đến cả một ánh mắt cũng không thèm cho hắn!
Ninh Dịch Phàm mặt nóng rát phát đau, tựa như trước mặt mọi người ăn mấy chục cái bạt tay. Hắn không muốn ở lại thêm nữa, nhưng cứ như vậy nhận thua hắn không cam lòng!
Bị mấy chục cặp mắt nhìn chằm chằm, mặc kệ là Cố Thanh Yến hay là Hắc Báo đều ăn đến vô cùng đắc ý.
Tần Vũ Phi nhớ lại hình ảnh ngày xưa ăn bữa cơm ấm áp bình đạm cùng Ninh An, cảm thấy buồn như thể có một tảng đá chặn ngang trái tim mình.
Nhóm thôn dân chỉ được nhìn không được ăn, Ninh Dịch Phàm cắn răng bưng đồ ăn của mình qua.
"Ninh An cố ý k*ch th*ch khẩu vị của mọi người cũng đành chịu, dù sao cũng là dâng lên cho sứ giả Sơn Thần. Mọi người không ngại tới bên này ăn chứ." Nặn ra một nụ cười trên mặt, Ninh Dịch Phàm mang theo diễn xuất tử tế nhẹ nhàng, đem đồ ăn phân cho nhóm thôn dân.
Nhìn Hắc Báo một ngụm thịt một ngụm canh, nhóm thôn dân đã sớm thèm không chịu nổi, lúc này mới vội vàng cầm đồ ăn nhét vào miệng.
"Ôi! Ngon quá!" Một người vừa cắn một miếng lập tức kêu lên.
Một người khác cũng kinh ngạc trừng mắt, khen không dứt miệng: "Ăn quá ngon!"
Thấy hai người nói như vậy, những thôn dân khác cũng vội vã chạy lại lấy. Ninh Dịch Phàm làm không nhiều lắm, ăn xong cũng không còn gì.
Khóe miệng Ninh Dịch Phàm câu lên một nụ cười, xoay người đưa cho Tần Vũ Phi một phần đồ ăn: "A Phi, vất vả cho anh rồi."
Nắm tay siết chặt của Tần Vũ Phi buông ra, Liếc nhìn Hắc Báo đang chiếm giữ vị trí ban đầu của mình, bá chiếm chính mình nguyên bản vị trí hắc báo, mang theo cơn giận ăn một miếng thật to, ăn ăn ăn, trong lòng hắn càng thêm oán giận Ninh An, ngọn lửa trong lòng đã bùng lên rất cao.
"Đây là làm riêng cho anh, không cần ăn vội như thế." Ninh Dịch Phàm cười duỗi tay lau khóe miệng y, phủi một hạt cơm xuống.
Không biết vì sao, Tần Vũ Phi đột nhiên cảm thấy Ninh Dịch Phàm trước mặt trông vô cùng hấp dẫn, thật muốn cắn một ngụm.
Nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, trong lòng Ninh Dịch Phàm cười lạnh một tiếng.