Cố Thanh Yến cắt từng miếng sườn đặt vào đĩa trước mặt Hắc Báo, lại dùng rau dại hoa dại quả mọng điểm xuyết một chút, đúng là hoàn mỹ bài bàn, sắc hương đều đầy đủ! Phượng
Chỉ là ném một miếng thịt cho con thú hoang, nhưng ai biểu bản thân cho nó một thân phận cao quý như vậy, hơn nữa ẩn giấu dưới lớp da báo kia rất có khả năng chính là nam nhân cậu muốn tìm kiếm?
Cố Thanh Yến rất tận chức tận trách cho Hắc Báo đầy đủ thể diện trước mặt thôn dân, mà Hắc Báo cũng rất phối hợp với cậu diễn ra một hình tượng sứ giả nguy hiểm mạnh mẽ nhưng cũng cao quý tao nhã.
Một người một báo làm lơ tiếng ồn ào chậm rãi ăn thịt ăn canh, bởi vì tinh thần lực mạnh quá mức, những thôn dân có mặt sau khi ăn đồ Ninh Dịch Phàm nấu, đột nhiên thái độ thay đổi chóng mặt đều bị Cố Thanh Yến nhận ra, trong đó bao gồm cả Tần Vũ Phi.
Ninh Dịch Phàm tự tay làm một bữa ngon tình yêu cho Tần Vũ Phi, Tần Vũ Phi ăn xong thì ánh mắt nhìn Ninh Dịch Phàm trở nên nóng rực dị thường, tràn ngập d*c v*ng chiếm hữu.
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Dịch Phàm đỏ lên, mắt nai e ấp ngượng ngùng nhìn y, dịu dàng hỏi: "A Phi mặt anh sao đỏ vậy, anh nóng sao sao? Có muốn về nhà em ngồi một chút cho mát không?"
Tần Vũ Phi nuốt thức ăn trong miệng xuống, đặt chén xuống, kéo tay hắn rời đi.
Các thôn dân còn lại vẫn đắm chìm trong mỹ thực, không ai chú ý tới hai người rời đi, Cố Thanh Yến để ý thấy, nhưng thấy như vậy càng vui.
Trận này Ninh Dịch Phàm vẫn luôn phân cao thấp với cậu nhưng lại không một lần chiếm thế thượng phong, bước ngoặt của cốt truyện gốc đã đến, Ninh Dịch Phàm quá gấp gáp, đây có phải là cách hay hay không?
Khóe miệng Cố Thanh Yến cong lên, giương mắt đối diện với đôi mắt thú vàng kim đang lẳng lặng nhìn cậu.
Chỉ biết tới ăn cơm, ngoại trừ ăn cơm không còn suy nghĩ nào khác? Cậu đã nhìn chán con báo này rồi.
Thiếu niên chăm chú nhìn mình, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa một vài cảm xúc nó nhìn không hiểu, Hắc Báo lại vung vẩy cái đuôi dài, cảm thấy sung sướng.
Loại sung sướng này khi màn đêm buông xuống sẽ càng thêm rõ ràng.
Cố Thanh Yến từ trong ngăn tủ tìm một bộ quần áo bị giặt đến phai màu, sờ sờ đầu Hắc Báo, khẽ cười: "Anh đi tắm, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh, đừng chạy lung tung."
Nói xong đi vào phòng tắm được vây lại bằng những tấm ván gỗ cực kỳ sơ sài.
Hắc Báo đang nằm im ban đầu không một tiếng động ngồi dậy, đôi đồng tử vàng kim xuyên qua khe hở trên tấm ván gỗ, nhìn trộm phong cảnh bên trong.
Trong màn hơi nước đang bốc lên, một bóng người mảnh khảnh như ẩn như hiện. Bọt nước theo mái tóc đen mềm mại của thiếu niên nhỏ xuống, đôi mắt anh đào xinh đẹp trong hơi nước mờ mịt, có vẻ đỏ lên càng thêm diễm lệ, làn da trắng nõn trên thân hình mượt mà như trứng gà bóc vỏ, bị hơi nướng hun nóng hồng hồng trong càng ngon miệng.
Hắc Báo nhìn chằm chằm, con ngươi thẳng đứng trợn to, cổ họng phát ra tiếng th* d*c khe khẽ.
Một lát sau, Cố Thanh Yến một thân sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm.
Cậu ngáp một cái, ôm lấy Hắc Báo thiếp đi.
Chiếc cổ thon dài gần trong gang tấc, da thịt bóng loáng mềm mịn, cổ áo rộng để lộ ra xương quai xanh thanh tú, bên trên còn có một nốt ruồi đen nhỏ, xuống chút nữa, còn có thể thấy da thịt trắng nõn ẩn hiện, cảnh sắc mê luyến làm máu người dâng trào......
Đôi mắt vàn kim của Hắc Báo tối sầm lại, đầu lưỡi thô ráp theo bản năng l**m l**m khóe miệng, nó hất tấm chăn mỏng trên người xuống, nhảy xuống khỏi chiếc giường nhỏ hẹp.
Dưới ánh trăng, Hắc Báo với bộ lông đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo như kim loại, thân hình cao lớn hoàn mỹ dài gần hai mét, chiếc lưng cơ bắp lực lưỡng, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, từ kẻ chân lộ ra móng vuốt sắc bén màu trắng bạc, cái đuôi vừa thô vừa lớn lắc lư trong không trung, nguy hiểm tràn ngập bốn phía trong im lặng.
Khác với ban ngày, đồng tử thẳng đứng màu vàng kim của Hắc Báo có thêm một vòng tròn màu đỏ sẫm đáng sợ, phát ra ánh sáng đen tối mà chỉ loài dã thú mới có, trên trán còn có một ấn ký hình tia chớp kim sắc quỷ dị .
Nếu có người nhìn thấy, tuyệt đối sẽ bị sợ tới mức thét lên chói tai, Hắc Báo trước mặt vừa nhìn liền biết không phải người lương thiện gì! Bộ dạng nhe răng trợn mắt rõ ràng là muốn ăn người!
Thật sự là muốn ăn người.
Hắc Báo chậm rãi đi đến trước giường, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên lớp chăn mềm mại.
Thiếu niên mặt mày thư giãn từ trên người tỏa ra mùi hương sau khi tắm gội làm tim người ngứa ngáy, nó không tự chủ được mà cúi đầu, tiến đến gần chiếc cổ thon dài của thiếu niên, không nhẹ không nặng cắn một ngụm, sau đó dùng đầu lưỡi thô ráp l**m láp......
Buổi sáng khi Cố Thanh Yến thức dậy, cảm giác cổ mình hơi hơi đau.
Cậu soi gương thấy, phần da thịt trên cổ bị dày vò sưng đỏ lên. Cậu duỗi tay s* s**ng, nội tâm dở khóc dở cười.
Tên nhóc này có lòng trộm nhưng không có gan làm, cắn cổ có ích lợi gì hả? Có bản lĩnh cắn cậu ngay trước mặt cậu đi!
Cố Thanh Yến hừ một tiếng muốn đi tìm người tính sổ, kết quả không tìm thấy Hắc Báo, lại nghe được một tin tức.
Tần Vũ Phi rời thôn trang đi nhập ngũ!
Tin này được Ninh Dịch Phàm thả ra bằng giọng điệu rất sảng khoái, âm thanh nói chuyện cũng cao hơn không ít, xem ra là đã thuận lợi bắt được Tần Vũ Phi.
"A Phi bảo tôi ở nhà chờ anh ấy! Anh ấy nhất định sẽ cho tôi một cuộc sống tốt!" Ninh Dịch Phàm cố ý ám chỉ, nhìn Cố Thanh Yến bằng đôi mắt đắc ý.
Cố Thanh Yến nhàn nhạt đáp: "Vậy thì chúc mừng, nhưng có thể đừng chắn đường tôi hay không? Tôi muốn đi chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới chiêu đãi sứ giả Sơn Thần."
Nghe cậu nhắc tới bốn chữ " sứ giả Sơn Thần" này, sắc mặt Ninh Dịch Phàm lập tức khó coi, nhưng không biết nghĩ đến cái gì lại thấy vui vẻ, âm dương quái khí nói: "Ninh An mày được Sơn Thần chọn, chuyên nấu ăn cho sứ giả Sơn Thần thật là làm người hâm mộ, không giống tao, bởi vì nấu cơm quá ngon, lại ngại từ chối thôn dân, chỉ có thể lao tâm lao lực nấu thật ngon cho thôn dân."
"Nhưng có thể để thôn dân nhấm nháp được đồ ăn ngon cũng là một chuyện làm người vui vẻ, nhưng điều làm tao vui vẻ hơn chính là tao đã dùng tài nấu ăn của mình để chiếm được trái tim người đàn ông, để anh ấy cố gắng hết sức mình vì tao!"
"Loại vất vả này được trả bằng một tư vị ngọt ngào mà một kẻ cô đơn như mày sẽ không hiểu được!"
"Loại người ích kỷ có gì đáng hâm mộ?! Tiểu Phàm cậu tuyệt đối đừng học theo nó!" Một bà dì đã ăn đồ ăn của Ninh Dịch Phàm khinh thường nói.
"Không sai! Tự cho là có thể phụng dưỡng sứ giả Sơn Thần thì đã mắt cao hơn đầu, ta khinh! Lúc trước nếu không phải mọi người thương tiếc mày mất cha mất mẹ, thì đã sớm đuổi mày đi rồi, mày còn có thể ở trước mặt chúng tao mà tự cao tự đại chắc!"
"Không phải chỉ là làm được hai món thôi sao? Có cái gì đáng khoe hả?! Còn mỗi ngày treo ở bên miệng, sợ người khác không biết mày làm osin làm đến nghiện luôn hả!"
Đám thôn dân ban đầu là vì sợ Hắc Báo nên không dám làm khó Cố Thanh Yến bắt đầu lên tiếng, đủ các loại châm chọc mỉa mai.
Cố Thanh Yến liếc mắt nhìn những thôn dân đã trở nên to gan hơn, lạnh lùng nói: "Sơn Thần trao tặng cho tôi trù nghệ, còn phái sứ giả Sơn Thần tới giám sát tôi đương nhiên là có lý do. Đừng nói tôi không muốn làm, mà là các người không xứng để ăn!"
"Tay nghề của tôi là dành cho quý nhân, các người nói nhiều cũng vô dụng!"
"Dành cho quý nhân? Thật là nực cười, ở nơi như thôn chúng ta, có thể có quý nhân nào? Không phải mày đang nói A Phi chứ?" Ninh Dịch Phàm hung dữ cảnh cáo cậu, "Ninh An tao nói cho mày biết! Tương lai A Phi thành công cũng không liên quan gì đến mày! Mày đừng có mặt dày mày dạn dán lên!"
Cố Thanh Yến cười khẽ: "Chỉ có mày thích thu gom rác, tao thì không hứng thú, mày cứ việc thu gom cho tốt đi."
Ninh Dịch Phàm cao giọng nói với nhóm thôn dân: "Mọi người đều nghe Ninh An nói rồi chứ? Nếu sau này nó còn dám dây dưa với A Phi, tôi xin các vị hãy giúp tôi cho nó một bài học!"
Nhóm thôn dân cùng hô lên đồng ý, nhốn nháo khiển trách Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến mặt không đổi sắc, "Vậy thì tôi chờ xem".
Ninh Dịch Phàm dường như nhìn thấy được tương lai thê thảm của Cố Thanh Yến, đắc ý nói: "Chờ thì chờ, ai sợ ai?"
Hắn nói như vậy, nhưng ngay ngày hôm sau Ninh Dịch Phàm đã bị Cố Thanh Yến vả mặt.
Quý nhân tới!