Chương 205: Nhặt được một nhóc con lớn xác
Đây là trùng hợp hay là may mắn? Cậu vậy mà lại tỉnh lại vào một thân thể cùng họ cùng tên?
...... Được rồi, vậy cũng tốt. Nếu đã quên hết trước đây, thì tính cách thay đổi lớn cũng là hợp lý!
Nguyên chủ là gia đình đơn thân, mẹ bệnh nặng qua đời khi còn trẻ, hiện tại cậu xem như không còn điều gì phải lo lắng!
Sau khi biết rõ tình huống của thân thể này, Cố Thanh Yến cầm theo điện thoại ra ngoài, định đi đổi màn hình điện thoại, không ngờ trên đường bị người theo dõi.
Cậu giả vờ không biết tiếp tục đi về phía trước, khi đi vào một con đường nhỏ vắng người thì dừng chân. Cậu nghi ngờ quay đầu lại, sau lưng không có gì, nhưng khi cậu quay lại phía trước đi tiếp, chợt có một bàn tay vươn ra!
Cố Thanh Yến đã có chuẩn bị, giả vờ giãy giụa vài cái sau đó bị đối phương che miệng kéo về hướng giao lộ đang đậu một chiếc xe tải trắng.
Nhưng cậu còn chưa bị kéo lên xe, hai tên đàn ông bắt cóc đã bị một người đàn ông mặc vest đen đeo kính râm đánh ngất!
"Anh, các anh là ai?!" Cố Thanh Yến hoảng sợ trốn khỏi xe, vẫn còn hoảng hốt.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước mặt cậu, tài xế mở cửa xuống xe, nho nhã lễ độ nói với cậu: "Xin chào Cố tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài có rảnh không? Hôm nay tiểu thiếu gia căn dặn, nhất định phải đưa ngài đi đón cậu ấy tan học."
Cố Thanh Yến đánh giá tài xế, dường như nguyên chủ có quen biết tài xế, cậu khó xử cắn cắn môi, không lên tiếng.
"Cách thời gian tiểu thiếu gia tan học còn nửa tiếng nữa, bây giờ chúng ta đi là vừa kịp tới nơi. Nếu đi muộn, tiểu thiếu gia lại sẽ giận dỗi. Ngài biết đấy, một khi tiểu thiếu gia nổi nóng sẽ tự làm mình bị thương, tôi đoán là ngài cũng không hy vọng nhìn thấy trên tay tiểu thiếu gia có thêm nhiều vết thương mới nữa." Tài xế vẫn giữ thái độ khiêm tốn, nhưng lời nói ra lại mang hàm ý là một người đứng trên đỉnh cao đạo đức ép buộc người khác.
Cố Thanh Yến im lặng một hồi, rũ mắt nói: "Tôi đi."
Dường như đã sớm đoán được cậu sẽ đồng ý, tài xế mặt không đổi sắc mở cửa xe: "Mời."
Cố Thanh Yến câu nệ ngồi vào trong xe, từ vị trí tài xế thông qua kính chiếu hậu có thể thấy thanh niên đang lo lắng quặn quẹo ngón tay, lông mi thật dài rũ xuống, tái nhợt gầy yếu đến đáng thương.
Xe dừng lại ở một tòa nhà có vẻ ngoài cực kỳ lộng lẫy có kiến trúc như lâu đài, Cố Thanh Yến xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy bên ngoài đậu đầy các loại siêu xe.
Trong hồi chuông "reng reng reng" vang lên, cánh cửa sắt lớn màu đen sang trọng tự động mở ra, các bạn nhỏ mặc đồng phục thống nhất với nhau ùa ra trước mặt mọi người.
Cửa xe được mở ra, tài xế làm một động tác tay mời.
Cố Thanh Yến không thể không xuống xe.
Những người đến đón tiểu thư thiếu gia về nhà, hoặc là phu nhân tiểu thư trang điểm tinh xảo, quý ông tây trang giày da, hoặc là các quản gia bảo mẫu lời nói đúng mực ăn mặc chỉnh tề, mặc áo sơ mi trắng hơi mỏng phối hợp với quần jean bạc màu, trên chân là một đôi giày thể thao nửa cũ nửa mới Cố Thanh Yến trông thật lạc lõng giữa ngôi trường mẫu giáo tràn ngập mùi tiền này.
Người chung quanh cũng chú ý tới Cố Thanh Yến, vài phu nhân tiểu thư quen biết nhau cùng nhìn về phía cậu, đều nghi hoặc loại nghèo kiết xác như Cố Thanh Yến tại sao lại xuất hiện ở trường mẫu giáo quốc tế Tư Lập Đức ở Đế Đô.
"Người này tới đón ai vậy? Các chị biết cậu ta không?"
"Không quen biết, nhưng đứng bên cạnh cậu ta là tài xế Lệ gia."
"Không phải là tới đón Lệ tiểu thiếu gia chứ? Sao hôm nay Giang tiểu thư không tới?"
"Nghe nói là Lệ tiểu thiếu gia không muốn nhìn thấy cô ta, tuyên bố nếu cô ta tới sẽ thả chó cắn cô ta!"
"Không phải chứ, này......"
"Mẹ!" Một giọng trẻ con vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của các cô, Lệ tiểu thiếu gia trong miệng các cô giống như đạn pháo chạy như bay lại, đâm sầm vào lòng ngực thanh niên đang bị các cô xì xầm.
Cố Thanh Yến bệnh nặng chưa lành cơ thể gầy yếu bị đâm mạnh phải lùi về sau một bước, cảm giác xương sườn đau âm ỉ.
Cố Thanh Yến hít hà một hơi, tiểu thiếu gia Lệ gia này ăn rau chân vịt lớn lên sao? Sức lực mạnh như vậy?
"Mẹ mẹ tới đón con, con vui lắm!" Lệ tiểu thiếu gia Lệ Thừa Vũ giống một chú bạch tuộc ôm dính Cố Thanh Yến không buông, người xung quanh động tác đồng loạt đổ dồn ánh mắt lên người "mẹ nam" Cố Thanh Yến.
"Anh không phải mẹ em! Xin đừng gọi anh như vậy!" Cố Thanh Yến xấu hổ đỏ bừng mặt, muốn kéo tiểu thiếu gia xuống, không ngờ cậu bé lại thì thầm bên tai cậu: "Mẹ thật sự muốn vứt con xuống à?"
Cậu bé cười như một tiểu thiên sứ, trên thực tế lại mang một trái tim của tiểu ác ma.
"Vậy thì con sẽ nói với cha con rằng, mẹ yêu thầm ông ấy, còn lấy trộm áo sơmi của ông làm chuyện xấu......"
...... Còn có loại chuyện này? Trong mắt Cố Thanh Yến hiện lên một tia hoảng loạn, mặt trắng bệch cơ thể cứng đờ ôm cậu bé hai mặt vào trong lòng ngực.
"Mẹ mắc cỡ hả? Có chuyện gì vậy?" Lệ tiểu thiếu gia dõng dạc, "Mẹ là người yêu của cha con, còn không phải mẹ con sao? Nếu mẹ không thích, vậy con đổi xưng hô khác nhé? Ba?"
"Nhưng mà con thích gọi bằng mẹ cơ!" Lệ tiểu thiếu gia diễn xuất đỉnh cao, nghiêm túc nói, "Mẹ thơm tho mềm mại như một người mẹ! Cha và con đều rất thích mẹ!"
Chậc chậc chậc, đây là diễn viên tuyến 18 nào đây? Cố Thanh Yến cũng thấy hứng thú, toàn thân rơi vào hỗn loạn cực độ, mặt không chút máu ôm tiểu thiếu gia bước nhanh ngồi vào trong xe.
Vừa lên xe, ngăn cách với tầm mắt của người bên ngoài, Cố Thanh Yến khó khăn mở miệng: "Tiểu thiếu gia, hiện tại không ai thấy, có thể xuống khỏi người anh được chưa?"
"Mẹ không thích con hả?" Lệ tiểu thiếu gia nhìn cậu trêu chọc.
Cố Thanh Yến nắm chặt những ngón tay gầy gò, không nói gì.
Lệ tiểu thiếu gia cảm thấy không thú vị, xuống khỏi người cậu, ngồi sang bên kia, "Hừ" một tiếng, ôm cánh tay như ông cụ non nói: "Mẹ à mẹ đừng có tẻ nhạt như vậy! Đàn ông đều thích ba hoa! Mẹ phải hoạt bát hơn nữa mới được người khác thích!"
Cố Thanh Yến cúi đầu nói: "Anh không phải mẹ em."
"Anh không muốn làm mẹ em hả? Anh biết có bao nhiêu người vỡ đầu chảy máu muốn làm mẹ em không?" Lệ tiểu thiếu gia không vui chu miệng, "Giang Thiên Ngữ thèm đến mức chảy cả nước dãi ra!"
"Anh...... Anh không phải con gái." Cố Thanh Yến nói xong câu đó cảm thấy muốn độn thổ vì xấu hổ.
"Em biết mà, có gì to tát đâu? Có sẵn một đứa con trai đẹp trai như em, không cần mang bụng to không cần đau đớn sinh đẻ không phải tốt hơn sao?" Tiểu thiếu gia nói đến thấu tình hợp lý, "Chỉ cần cha em thích anh, anh chính là vợ danh chính ngôn thuận của cha em!"
Cố Thanh Yến chưa từng gặp qua đứa trẻ nào lanh lợi như vậy, vừa tán thưởng sự giáo dục thành công của người thừa kế nhà hào môn, đồng thời cũng rất tò mò tiểu quỷ này rốt cuộc là xuất phát từ tâm lý gì mà muốn tìm một người mẹ nam.
"Anh...... Tiểu thiếu gia, anh nghĩ em hiểu lầm rồi." Cố Thanh Yến giả vờ gom góp dũng khí, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen láy của Lệ tiểu thiếu gia, "Anh đối với Lệ tiên sinh chỉ có sự kính trọng cảm kích, không có ý gì khác. Anh lấy quần áo của ông là vì anh làm bẩn và không thể đền nổi, muốn giặt sạch cho ông."
Há mồm nói bậy là việc Cố Thanh Yến làm dễ như trở bàn tay.
Lệ tiểu thiếu gia dùng ánh mắt "quỷ mới tin anh" nhìn cậu, căn bản không tin.
Sau khi xe tiến vào biệt thự Lệ gia, Lệ tiểu thiếu gia bỗng nhiên quay đầu hỏi Cố Thanh Yến: "Anh nói anh đối với cha em chỉ có sự kính trọng cảm kích thôi đúng không? Vậy chứng minh cho em xem!"
Một chiếc Maybach đen vượt qua chiếc Rolls-Royce, Lệ tiểu thiếu gia ranh mãnh nói: "Cha em về rồi, xuống xe đi!"