Chương 208: Sinh mệnh này đều cho em
Em rất giống người tôi muốn tìm —— thật trùng hợp! Cậu cũng đang tìm người!
Cố Thanh Yến cong môi cười: "Lệ tiên sinh có thể nói với tôi người anh muốn tìm như thế nào không?"
"Một tên nhóc hư hỏng, chơi xong thì chạy."
Y cười trên khóe môi Cố Thanh Yến càng tăng: "Tôi giống cậu ta ở điểm nào ?"
"Có lẽ là nghịch ngợm giống nhau."
Cố Thanh Yến cười thành tiếng, "Lệ tiên sinh đang nói tiểu thiếu gia sao?"
"Không, người tôi muốn tìm, cậu ấy không phải con trai tôi, em ấy là tâm can của tôi."
Lời nói yêu đương mộc mạc thốt ra từ miệng một nam nhân với đôi mắt sâu thẳm và gương mặt nghiêm nghị, hoàn toàn không cảm thấy chút sến súa nào, hơn nữa có một loại cảm giác trân trọng. Cố Thanh Yến cười đến gò má nở bông, "Chúng ta thật đúng là có duyên phận nha! Tôi cũng đang tìm một người."
Đôi mắt đen láy của Lệ Kiêu lóe lên, nhưng câu tiếp theo Cố Thanh Yến lại nói, "Đáng tiếc anh ấy và Lệ tiên sinh một chút cũng không giống nhau."
Cố Thanh Yến ánh mắt sáng quắc nhìn Lệ Kiêu: "Anh ấy tính cách trầm ổn, sắc sảo hướng nội, ôn hòa nhân hậu, yêu tôi như mạng, vì tôi mà từ......"
Lệ Kiêu chau mày, sắc mặt trầm xuống, bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp đông cứng lại, sự ái muội không còn sót lại chút gì.
Cố Thanh Yến nhìn gương mặt biến sắc của anh, cảm giác cực kỳ thú vị, "Nhưng anh ấy trước mặt người ngoài lại không phải dáng vẻ này. Anh ấy thường mang vẻ mặt lạnh lùng khó gần, mạnh mẽ nghiêm túc bá đạo ngang ngược, về mặt tình cảm cũng giống như tôi có thói quen sạch sẽ......"
Lệ Kiêu nghe xong, sắc mặt dịu lại trước nụ cười treeo ghẹo của Cố Thanh Yến, "Em rất thích hắn?"
"Đương nhiên." Cố Thanh Yến l**m l**m môi, "Nam nhân ưu tú như anh ấy dáng người chuẩn, đẹp trai lắm tiền, rất tốt với tôi, chỉ số thông minh cao, lại có tình thú, rất khó để không rung động!"
"Vậy em cảm thấy tôi thế nào?"
Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm và nghiêm nghị của nam nhân, gương mặt hồng hồng của Cố Thanh Yến lại nở ra nụ cười đầy ẩn ý, "Tôi chưa từng tiếp xúc gần gũi với Lệ tổng, hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về ngài."
"Muốn tiếp xúc gần gũi kiểu nào? Như vậy sao?" Lệ Kiêu bóp chặt cằm thanh niên không chút do dự hôn xuống.
Hung dữ bá đạo, muốn đem tất cả khí trong phổi Cố Thanh Yến hút ra, muốn đem cái miệng nhỏ hôn xuống để không thể nói ra lời nào khiến anh phật lòng lại khiến bầu không khí trong xe trở nên ái muội dính nhớp.
Tiếng nước nhóp nhép vang lên làm người đỏ mặt tía tai, bàn tay to của nam nhân duỗi ra, nhẹ nhàng ôm Cố Thanh Yến ngồi lên đùi mình.
"Ưm......"
Hô hấp bị đoạt lấy, ngũ quan xinh đẹp của thanh niên bị nhiễm một tầng d*c v*ng màu hồng nhạt, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng càng thêm ướt át, bị hôn thô bạo, mày nhíu lại, dùng sức đẩy b* ng*c đầy đặn của nam ra, càng làm người nổi lên d*c v*ng ngược đãi.
Áo sơ mi tím trên người Cố Thanh Yến bị cởi hết hai ba nút áo, xương quai xanh tinh xảo mê người bị bóng tối bao phủ. Ánh mắt đen tối của Lệ Kiêu rơi lên khuôn mặt Cố Thanh Yến, sau đó hướng về phía ngực. Từ góc độ này nhìn xuống, áo sơ mi hơi mỏng căn bản không che được cảnh đẹp bên trong, da thịt như ngọc bích bị nhuốm màu t*nh d*c động lòng người, còn có quả anh đào nho nhỏ dụ người đến hái......
"Yến Yến......" Lệ Kiêu dán vào vành tai cậu thấp giọng gọi tên cậu, Cố Thanh Yến cảm giác một trận rùng mình khó diễn tả dâng lên từ xương cụt, cậu nức nở, mềm oặt ngã vào lòng Lệ Kiêu.
Bàn tay to rộng nóng rực của nam nhân lưu luyến dừng trên eo cậu, lòng bàn tay hơi thô ráp v**t v* da thịt non mịn, Cố Thanh Yến bắt lấy tay anh, đôi mắt mê ly ứa nước trừng anh.
Lệ Kiêu trở tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu vào lòng bàn tay dày rộng ấm áp của mình, "Yến Yến em xem, cơ thể em so với miệng em lại thành thật hơn nhiều."
"Nếu mức độ tiếp xúc này còn chưa tính là thân mật, thì chỉ cần em muốn, sinh mệnh này của tôi đều cho em."
Sức khỏe của cơ thể này không khỏe mạnh, tửu lượng cũng không được, rượu uống vào đã dần ngấm,đầu Cố Thanh Yến hơi choáng, cậu nhắm hai mắt lẩm bẩm: "Rốt cuộc anh là người như thế nào? Dáng vẻ là một tổng tài bá đạo nhưng miệng lại thích nói ra những lời yêu đương sến súa?"
"Lục Vọng cũng không giống như anh......"
"Lục Vọng là ai? Là tên đàn ông thối nào?!" Sắc mặt Lệ Kiêu sa sầm đáng sợ.
Cố Thanh Yến không trả lời anh, mà chôn mặt vào lòng ngực anh, "Đừng ồn, tôi chống mặt, để tôi ngủ một chút."
Đôi mắt Lệ Kiêu chứa đầy sát khí, nhưng tên nhóc hư hỏng trong lòng khó khăn lắm mới xuất hiện trước mặt anh, anh không dám thật sự trừng phạt cậu, sợ cậu lại chơi xong rồi chạy, để rồi sao đó anh có thể sẽ không bao giờ bắt được cậu nữa!
Lại một đêm tịch mịch ở nhà một mình, Lệ Thừa Vũ quậy tung căn nhà, chán nản ném điều khiển từ xa đi, đang muốn lên lầu ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng còi ô to.
Ánh mắt nhóc quậy sáng lên, mặc bộ đồ khủng long mang dép lê, "xẹp xẹp xẹp" chạy ra cửa: "Cha, cha về rồi?"
"Ừm." Lệ Kiêu đáp lời, ôm thanh niên ngủ say trong lòng ngực bước chân vững vàng đi về phía cầu thang.
"Mẹ!" Nhóc quậy vui mừng khôn xiết, xông thẳng tới.
"Nhỏ giọng chút, đừng đánh thức em ấy." Người trong vòng tay anh nhẹ bẫng, chẳng được mấy ký thịt. Lệ Kiêu đã điều tra nguyên chủ rất chi tiết rõ ràng không chỉ biết nguyên chủ bị trầm cảm nặng, vẫn luôn uống thuốc kiểm soát, còn biết nguyên chủ là người rất tự ti nhút nhát, căn bản không thể ăn mặc như vậy đi quán bar.
Người trong lòng ngực hôm nay xuất hiện trong nhà anh, anh chỉ liếc mắt một cái rồi không để ý nữa, cho đến khi mở cửa muốn đi tìm quản gia mới nghe được cuộc trò chuyện của cậu và Lệ Thừa Vũ.
Người trong lòng ngực mặt mày lười nhác, ánh mắt trêu đùa, nhưng đề cập đến chuyện tình cảm lại vô cùng nghiêm túc, cũng không bởi vì Lệ Thừa Vũ tuổi còn nhỏ mà nói qua loa có lệ với nhóc.
Điều này khắc hẳn với một thanh niên vừa tự ti vừa phấn khích, trong mắt đều là cẩn thận và ngưỡng mộ khi gặp anh trước đây.
Thần thái ngữ khí, cách đối nhân xử thế của hai người không giống nhau, sau khi xem qua tư liệu về thanh niên do cấp dưới cung cấp, anh chắc chắc thanh niên đã gặp trước khia không phải diễn kịch, tất cả những điều khác biệt này cho anh biết họ không phải cùng một người.
Một người sao lại có hai mặt? Là nhân cách phân liệt hay là......
Anh không cách nào kết luận, nhưng trong đầu vẫn luôn nhắc nhở anh "Bắt lấy Yến Yến, đừng để cậu ấy chạy thoát!" Âm thanh khiến anh ý thức được rằng, người này có lẽ chính là người anh vẫn luôn tìm kiếm!
Tình yêu không biết đến từ đâu nhưng nó sẽ tồn tại mãi mãi, anh không rõ tình cảm mãnh liệt như này từ đâu mà đến, chỉ biết trong cơn mơ lúc nửa đêm, trong lòng ngực thiếu mất một người, tim cũng thiếu mất một mảnh, trống rỗng.
Ở quán bar thấy Cố Thanh Yến ngồi bên quầy bar uống rượu, lấp lánh lộng lẫy loá mắt như một con yêu đêm dụ người, bị những gã đàn ông khác nhìn như hổ rình mồi, một ngọn lửa vô hình dâng lên.
Ánh mắt sắc bén của anh có thể hù dọa đám rác rưởi kia, nhưng thanh niên lại không sợ, còn gửi lời mời anh.
Anh không dám tưởng tượng ra dáng vẻ thanh niên cùng những gã khác uống rượu trò chuyện nếu anh không đến!
Anh gấp không chờ nổi mà mang cậu đi, lại bị thanh niên hỏi vì sao thái độ của anh thay đổi chóng mặt như vậy, anh không thể giải thích chỉ có thể bày tỏ thái độ.
"Tiểu Vũ, Yến Yến không thích gọi là mẹ, sau này con gọi em ấy là ba đi." Lệ Kiêu dặn dò, "Sau này em ấy chính là ba con. Nếu người phụ nữ đó đến nhà chúng ta, con cứ đuổi cổ đi."
Hả?! Lệ Thừa Vũ kinh ngạc trừng mắt, rồi lại vui mừng khôn xiết.
"Vậy sao này ba sẽ ở lại nhà chúng ta chứ?"
Ánh mắt Lệ Kiêu dịu dàng nói: "Em ấy sẽ ở bên cạnh cha."
"Yeah! Thật tốt quá!" Lệ Thừa Vũ vui vẻ đến mức muốn hét lớn lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lệ Kiêu đã nhanh tay che miệng lại, nhỏ giọng dò hỏi: "Vậy ngày mai ba có thể đưa con đến trường mẫu giáo không?"
"Nếu em ấy đồng ý, đương nhiên có thể."
"Cảm ơn cha!" Trong lòng Lệ Thừa Vũ nở hoa!
Lệ Kiêu đặt người đã ngủ say xuống giường mình, sau khi tắm rửa thay áo ngủ lại nhẹ nhàng ôm lấy người kia.
Cố Thanh Yến theo thói quen tính điều chỉnh lại tư thế trong ngực anh, trong nháy mắt ấy, Lệ Kiêu cảm giác chỗ trống trong tim cuối cùng cũng đã được lấp đầy.