Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 209

Chương 209: Em sợ không?

 

Rượu trong quán bar hình như có gì đó, hôm sau Cố Thanh Yến ngủ dậy muộn, nhờ bản thân có sức tự chủ mạnh, đầu óc Cố Thanh Yến tỉnh táo lại, xua tan đi cảm giác chóng mặt khó chịu sau khi say rượu.

 

"Ba ơi!"

 

Con trai lớn mua một tặng một tròn xoe đôi mắt to nhìn cậu chớp chớp, cũng không biết chú nhóc vào phòng khi nào, ghé vào một chỗ chờ cậu tỉnh.

 

"Không đi trường sao?" Cố Thanh Yến ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần đầy vết đỏ.

 

"Con muốn ba đưa con đi!" Lệ Thừa Vũ chỉ vào cổ cậu nói, "Ba ơi, ba bị dị ứng hả?! Trên cổ ba bị nổi nhiều vết đỏ lắm!"

 

Giơ tay sờ sờ, sắc mặt Cố Thanh Yến vẫn như bình thường nói: "Không, bị con muỗi lớn cắn."

 

Lệ Thừa Vũ nửa tin nửa ngờ, "Nhà chúng ta sao lại có muỗi lớn đến vậy?"

 

Cố Thanh Yến cũng không muốn nhóc tin, đứng dậy xuống giường mang giày đi rửa mặt, "Cha em đâu?"

 

"Đi công ty rồi! Cha nói trưa sẽ về ăn cơm với ba!" Lệ Thừa Vũ như chân sai vặt đưa cho cậu một chiếc điện thoại mới và một chiếc thẻ đen không giới hạn, "Cha nói nếu ba thấy chán thì nói tài xế chở ba đi trung tâm mua sắm dạo chơi ạ!"

 

Cố Thanh Yến không nhận, xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt.

 

Lệ Kiêu hành động nhanh thật, mới một buổi tối mà đã đem tất cả đồ đạc trong phòng biến thành đồ đôi.

 

Do tính cách, phòng ngủ Lệ Kiêu được trang trí theo tông lạnh, nhìn khá xa cách, nhưng bởi vì cậu, trong phòng tăng thêm rất nhiều đồ vật, ví dụ như bàn chải đánh răng của Lệ Kiêu là màu đen, của cậu màu đỏ!

 

Không thể không nói mặc dù không có ký ức, nhưng Lệ Kiêu vẫn khá hiểu cậu, biết cậu đặc biệt thích các màu sắc nổi bật.

 

Nhìn thấy Cố Thanh Yến thoải mái tùy ý như đang ở nhà mình, ung dung thong thả rửa mặt chậm rì rì chọn quần áo, Lệ Thừa Vũ như thể mới lần đầu gặp cậu, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.

 

Cố Thanh Yến quay đầu nhìn đôi mắt tò mò đánh giá của nhóc, cười như không cười hỏi: "Mới một buổi tối không gặp, đã không nhận ra anh rồi?"

 

Lệ Thừa Vũ chần chờ nói: "Hình như anh không giống như trước đây......"

 

"Vậy em sợ không?" Cố Thanh Yến cúi đầu tới gần nhóc, nhìn vào mắt nhóc cười khẽ, "Thật sự nhút nhát tự ti trước đây của anh chỉ là ngụy trang, mục đích là muốn lừa gạt niềm tin của em, thông qua em tiếp cận cha em! Sau đó lừa tình lừa tiền của anh ấy!"

 

"Anh!" Khuôn mặt nhỏ của Lệ Thừa Vũ nhăn lại, "Anh nói dối!"

 

"Cho dù anh có thể gạt được em, cũng không có khả năng gạt được cha em!" Lệ Thừa Vũ chống nạnh nói, "Cha em sẽ không bị anh lừa đâu!"

 

Cố Thanh Yến nhún nhún vai: "Nhưng mà hiện tại không phải anh đã ở đây rồi sao? Cha em không chỉ bảo em gọi anh là ba, mà còn muốn anh tiêu tiền của anh ấy!"

 

"Em nói xem bây giờ anh và những người phụ nữ em ghét có gì khác nhau không?"

 

Lời này nói ra thật sự là chọc người tức chết, Lệ Thừa Vũ ngẩn người, suýt chút nữa đã bị cậu lừa.

 

"Không giống nhau! Cha em không thích những người đó, đến chạm cũng chưa từng chạm vào, nhưng cha đã ôm anh về, còn để anh ngủ trên giường của cha nữa!"

 

"Ông quản gia và bà Lý nói, anh là bạn đời mà cha thừa nhận, cha tự nguyện mang tất cả vinh hoa phú quý chia sẻ cho anh!"

 

Chọ con nít thiệt là thích, Cố Thanh Yến thản nhiên hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

 

"Em sẽ kính trọng anh giống như kính trọng cha!" Khuông mặt nhỏ xíu của Lệ Thừa Vũ nói rất nghiêm túc, "Cho nên anh cũng phải thực hiện nghĩa vụ của một người ba!"

 

"Nghĩa vụ gì?"

 

"Đảm bảo tinh thần và thể xác của con cái được khỏe mạnh, đồng thời tiến hành giáo dục phương diện đạo đức, trí lực, thể chất v.v...!" Lệ Thừa Vũ cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trẻ em của mình, "Bây giờ là 10 giờ 40 phút, con đã trễ hơn hai giờ rồi! Ba, ba không định đưa con đến trường nữa hả?"

 

Cố Thanh Yến xoa nhẹ đầu nhóc: "Được rồi, ngày đầu tiên ở chung, sẽ thỏa mãn cái nguyện vọng nho nhỏ này của em vậy."

 

"Mời nói ra yêu cầu khi đưa em đi học đi nào, tiểu thiếu gia!"

 

Lệ Thừa Vũ nói như ông cụ non: "Ba, ba là bộ mặt của Lệ gia chúng ta, là thể diện của cha, con muốn cho giáo viên mầm non khi nhìn thấy ba, phải dùng thái độ kính sợ đối với cha để đối với ba!"

 

"Thật sự muốn xem đầu óc em phát triển đến mức nào, tuổi nhỏ mà đã rất có phong thái của cha em rồi." Cố Thanh Yến thực lòng khen ngợi nhóc, "Được rồi, xuống trước đi, anh thay đồ đã."

 

Lệ Kiêu săn sóc đến mức cậu chỉ mới ngủ ở đây một đêm, mà đã sai người chuẩn bị sẵn một tủ quần áo thích hợp với cậu, tất cả đều là mẫu mới nhất theo mùa của các thương hiệu lớn.

 

"Brum brum brum......" Điện thoại rung lê, Lệ Kiêu gọi cuộc gọi video, Cố Thanh Yến ấn nút nghe rồi đặt điện thoại sang một bên đi thay quần áo.

 

"Yến Yến, dậy rồi sao?" Giọng nói trầm ấm của nam nhân truyền tới, thấy đối diện màn ảnh là tủ quần áo, liền hỏi, "Sao không thấy em?"

 

"Đang thay quần áo, chuẩn bị đưa tiểu thiếu gia đi học."

 

"Yến Yến, để tôi nhìn em."

 

Cố Thanh Yến cong khóe môi, "Tối qua anh chưa thấy à?"

 

"Không giống nhau, bây giờ cũng muốn thấy em." Nam nhân dùng một ngữ khí nghiêm túc để nói ra lời âu yếm, thật là muốn phạm tội mà.

 

Cố Thanh Yến mặc xong áo sơ mi mới cầm điện thoại lên: "Thấy chưa?"

 

Thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nút áo cài lên tận nút cao nhất, gương mặt điềm tĩnh, sạch sẽ xuất trần, một chút cũng không có dáng vẻ phong tình của tối hôm qua.

 

"Yến Yến mặc gì cũng đẹp."

 

Cố Thanh Yến không nghĩ vậy, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cơ thể này của cậu gầy như củi khô, quần áo mặc cũng phùng phình, Lệ Kiêu còn cảm thấy đẹp. Chỉ là điều này cũng nhắc nhở Cố Thanh Yến, trong khoảng thời gian này phải chăm sóc thật tốt, mau chóng dùng năng lượng thay đổi thể chất cơ thể, bệnh tật lớn nhỏ đều trút hết.

 

Cũng không biết năng lượng này của cậu có thể giúp Lệ Kiêu cải thiện sức khỏe hay không, dù sao rất nhiều tổng tài đều có một tật xấu chung —— bệnh đau dạ dày!

 

"Yến Yến lát nữa muốn đến công ty không?"

 

"Anh muốn tôi đi không?"

 

Cố Thanh Yến nhấc chân tròng quần vào, Lệ Kiêu lúc này mới phát hiện cậu vậy mà không mặc quần!

 

Đôi chân trắng nõn của thiếu niên lướt thoáng qua, Lệ Kiêu lăn lộn hầu kết, tối hôm qua sợ đánh thức Cố Thanh Yến, anh rất thành thật mà ôm người đi ngủ, cái gì cũng chưa làm!

 

"Để tôi giới thiệu một chút. Văn phòng của tôi có một phòng suite, phòng ngủ phòng khách phòng tắm đầy đủ mọi thứ, nếu buổi trưa Yến Yến muốn ở đây nghỉ ngơi cũng được đấy."

 

Văn phòng play? Cố Thanh Yến cười, "Đợi thêm một thời gian đi, trong khoảng thời gian này tôi phải chăm sóc cơ thể trước đã." Nhân tiện tìm chút việc để làm.

 

Trong thời gian làm nhiệm vụ giả vờ làm Hoa Thổ Ti hay chim Hoàng Yến thì còn được, ở trong đời sống hiện thực, dựa vào người khác mà sống, trước nay chưa bao giờ là thái độ sống của Cố Thanh Yến.

 

Hoa Thổ Ti (菟絲花): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ

 

"Tôi tìm người giỏi nhất khám cho em nhé?"

 

"Không cần đâu, tạm thời tôi không thấy chỗ nào không thoải mái cả, bổ sung ít thực phẩm chức năng là được." Bác sĩ giỏi sẽ khám và phát hiện một loạt vấn đề như khí hư, gan suy, tỳ nhược, kết quả không được mấy ngày đã khỏi hẳn cậu sẽ rất khó giải thích.

 

"Tôi cúp máy trước đây, tiểu thiếu gia đang chờ tôi dưới lầu."

 

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy Lệ Kiêu có chút dính người, lúc không thấy cậu còn đỡ, vẫn là dáng vẻ tổng tài bá đạo lạnh lùng, nhưng gặp cậu người này giống như thay đổi thuộc tính vậy!

Bình Luận (0)
Comment