Chương 212: Anh là ai?
Thời điểm Giang Thiên Ngữ được người cứu ra, tên mập chết tiệt tên mập đang đè trên người cô đưa đẩy thân hình mập mạp xấu xí của mình, cả khuôn mặt cô bị đánh đến đỏ bừng sưng to, thấy cửa kho hàng bị mở ra, giống như mụ điên mà tru lên, lúc được đưa đến bệnh viện nghe nói tinh thần có chút không bình thường.
Tuy rằng có Lệ Kiêu chống lưng, Giang gia giận mà không dám nói, nhưng giờ đã kết thù, Cố Thanh Yến đương nhiên phải lấy đạo đức làm đầu, thu thập chứng cứ, để Giang gia thấy rõ, cậu không phải ỷ thế h**p người, mà là Giang Thiên Ngữ đang tự mình gánh lấy hậu quả.
Sau việc này, Lệ Kiêu nói cái gì mà phải chuẩn bị vệ sĩ cho Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến không muốn bị giám sát mọi lúc, chỉ có thể cùng vệ sĩ một mình đấu.
Nhìn thanh niên gầy gầy yếu yếu một tay vật một người đàn ông lực lưỡng cao 1 mét tám quăng ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng đấm một cú là có thể đem đánh vệ sĩ đại ca méo mặt, Lệ Kiêu miễn cưỡng từ bỏ ý định để vệ sĩ đi theo Cố Thanh Yến.
"Lúc nhỏ em đã học võ sao?" Tư liệu cá nhân của Cố Thanh Yến hoàn toàn không có ghi chép này, nhưng bảo bối trước mắt chính là thứ mình muốn tìm, đương nhiên người thương không thể so với cậu, Lệ Kiêu chỉ có thể dựa trên thực tế, suy đoán thân thủ lợi hại của cậu là nhờ tập võ.
Trước mắt Cố Thanh Yến vẫn đang tiến hành giai đoạn quan sát với thế giới này, tạm thời không định đem chuyện hệ thống nói với Lệ Kiêu.
Cậu rất chắc chắn Lệ Kiêu là người mình muốn tìm, nhưng Lệ Kiêu làm thế nào tìm đến được thế giới này, cậu muốn biết rõ.
Cậu vẫn luôn nghi ngờ một chuyện, dưới tình huống cậu bị trói buộc với hệ thống, mượn năng lượng hệ thống xuyên qua các thế giới, Lệ Kiêu đã tiến hành cú nhảy thời không như thế nào? Có phải anh cũng bị trói buộc với một hệ thống xuyên nhanh qua các thế giới làm nhiệm vụ không, hay anh là người đến từ nền văn minh cao hơn, thế giới của anh có khoa học kỹ thuật đã phát triển đến một trình độ không thể tưởng tượng được, nắm giữ kỹ thuật cốt lõi xuyên qua thời không, hoặc là có được thiết bị như cổ máy thời gian, có thể định vị được điểm hệ thống xuyên cậu đến?
Cố Thanh Yến lắc đầu, không muốn lừa anh, chỉ có thể hàm hồ nói: "Sức mạnh này là ngoài ý muốn có được."
Lệ Kiêu cũng không dò hỏi tới cùng, mà nhìn thật sâu vào Cố Thanh Yến, giọng điệu tán thưởng: "Yến Yến thật lợi hại!"
Lệ Thừa Vũ hoàn toàn biến thành fanboy nhí của Cố Thanh Yến. Đôi mắt sáng lấp lánh của nhóc tràn đầy sùng bái nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến, ôm đùi Cố Thanh Yến không buông tay.
"Ba, có phải ba là siêu nhân đến từ hành tinh khác không?"
Chậc, bá tổng khi còn nhỏ cũng tin trên thế giới có siêu nhân à? Cố Thanh Yến vỗ vỗ đầu nhóc quậy, ăn ngay nói thật: "Anh không phải siêu nhân, nhưng anh thật sự là từ hành tinh khác đến."
Cậu nói thật, nhưng Lệ Thừa Vũ không tin, dùng ánh mắt "Không phải, anh xem em có giống thiểu năng trí tuệ không" nhìn cậu.
Lệ Kiêu vỗ vỗ đầu Lệ Thừa Vũ đầu, "Ba con không lừa con."
"Cha, tuy rằng con còn nhỏ, nhưng năng lực phân biệt cơ bản vẫn có nha." Lệ Thừa Vũ bày ra bộ dạng nghiêm túc"Lừa gạt con nít là không có đạo đức".
Cố Thanh Yến cười, bỏ qua đề tài này. Cậu không muốn bị vệ sĩ đi theo, nhưng Lệ Kiêu vẫn không yên tâm, muốn sắp xếp cho cậu đi làm ở tập đoàn Lệ thị, như vậy là có thể cùng Cố Thanh Yến ngày ngày bên nhau.
Cố Thanh Yến từ chối.
Nguyên chủ còn chưa tốt nghiệp đại học, năm thứ hai bởi vì bệnh trầm cảm tăng nặng nên đã viết đơn xin tạm dừng, Cố Thanh Yến tính toán rồi quyết định trước tiên sẽ hoàn thành việc học cho nguyên chủ.
Cậu có lẽ sẽ ở lại thế giới này đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, vậy cậu càng phải quý trọng mấy chục năm sắp tới, trong thế giới của cậu bởi vì ung thư giai đoạn cuối mà chết trên giường bệnh, đồng dạng cũng không thể tốt nghiệp, đây cũng coi như là đền bù cho tiếc nuối của chính mình năm đó.
Đối với việc không thể cùng Cố Thanh Yến đi làm, Lệ Kiêu rất thất vọng, nhưng ngẫm lại có thể đưa đón Cố Thanh Yến đi học, nhìn Cố Thanh Yến đứng giữa đám sinh viên tinh thần phấn chấn bồng bột, Lệ Kiêu lại nhanh chóng cho người sắp xếp, thứ hai tuần sau Cố Thanh Yến có thể quay trở lại trường.
Chuyên ngành của nguyên chủ và chuyên ngành của Cố Thanh Yến trước kia không giống nhau, Cố Thanh Yến không chọn chuyển chuyên ngành, thay vào đó, chuẩn bị lấy song học vị.
Maybach đen ngừng lại gần trường, cửa xe mở ra, thanh niên tóc đen áo trắng, ngũ quan thanh tú vai đeo túi chân dài vươn ra, chuẩn bị xuống xe.
"Yến Yến......" Ngón tay thon dài cao quý bắt lấy cổ tay Cố Thanh Yến, Lệ Kiêu chỉ chỉ môi mình.
Cố Thanh Yến dở khóc dở cười lại gần, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của nam nhân, sau đó không chút lưu luyến vẫy vẫy tay: "Đi đường cẩn thận."
Nhìn cậu tay đút túi, không nhanh không chậm đi vào cổng trường học, đôi môi mỏng của Lệ Kiêu cong lên, sau khi bóng dáng Cố Thanh Yến hoàn toàn biến mất mới bảo tài xế lái xe đi.
Trở về thời đại học, nhìn những trai xinh gái đẹp tràn đầy thanh xuân lướt qua bên người, Cố Thanh Yến cảm giác cả thể xác và tinh thần đều trở nên trẻ lại không ít.
Một tuần trước khi nhập học, cậu ôn lại chương trình học trước đây của mình và nguyên chủ xem lại một lượt, nhờ tinh thần lực của cậu đủ mạnh, trí nhớ của cậu cũng siêu việt hơn người, đem toàn bộ kiến thức trọng điểm của năm 1 và năm 2 đều ghi nhớ kỹ. Nguyên chủ học về nghệ thuật, Cố Thanh Yến đã trải qua nhiều thế giới như vậy, nhìn thấy rất nhiều cảnh sắc khác nhau, cảm hứng đa dạng, từ từ bổ sung bài tập cũng không phải vấn đề, mà chính cậu lại có một đề tài nghiên cứu, phải viết luận văn, nên mấy ngày này rất bận rộn.
Cố Thanh Yến dựa theo biển chỉ dẫn tìm được lớp học được phân, bởi vì quay lại trường sau thời gian tạm nghỉ được xem như sinh viên chuyển trường, nên Cố Thanh Yến tự giới thiệu sơ lược về mình rồi xuống chỗ ngồi.
"Bạn học Cố, cậu là người địa phương hả? Gần đây có chỗ nào chơi vui không?" Giờ tan học có một nữ sinh đến hỏi cậu.
Cố Thanh Yến lịch sự cười cười: "Thật ngại quá, tôi hơi hướng nội, không đi ra ngoài chơi nhiều."
Nữ sinh học mỹ thuật đều rất biết trang điểm, nữ sinh đặt câu hỏi với cậu trang điểm tinh xảo, mái tóc dài thướt tha, váy liền thân màu trắng phói với giày da đen, trong sáng mà rạng rỡ.
Khúc nhạc đệm nhỏ này Cố Thanh Yến cũng không để ý, nhưng sau khi tan học, nữ sinh này vậy mà giả vờ đi cùng đường với cậu, thấy cậu bước lên chiếc Maybach đen, hơi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười vẫy tay tạm biệt cậu.
"Cô ta là ai?"
Cố Thanh Yến vừa lên xe đã bị Lệ Kiêu mặt mày sa sầm đè lên ghế, đôi mắt đen láy của nam nhân nặng nề, bóp cằm cậu ép cậu ngẩng đầu.
"Không quen biết, hôm nay lần đầu tiên gặp."
Cơn ghen tuông của nam nhân tới đột ngột mà dữ dội, Cố Thanh Yến cẩn thận đánh giá Lệ Kiêu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý Lệ Kiêu là loại người sẽ không có khả năng vì cậu nói vài ba câu xã giao với con gái mà ghen tuông thái quá như vậy, đây là có chuyện gì sao?
Lệ Kiêu buông tay, ôm người vào trong ngực, đầu gác lên vai Cố Thanh Yến, giọng nói trầm thấp áp lực: "Thật là muốn đem em nhốt lại, ai cũng không cho nhìn......"
"Lệ Kiêu." Cố Thanh Yến gọi anh một tiếng.
Lệ Kiêu ngẩng đầu nhìn cậu, Cố Thanh Yến giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Tôi là ai?"
"Em là Yến Yến, Yến Yến của tôi!"
"Vậy anh là ai?" Cố Thanh Yến nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, hỏi từng câu từng chữ.