Chương 213: Nghi ngờ
Lệ Kiêu cùng cậu nhìn nhau vài giây, cười nhẹ hỏi: "Yến Yến cảm thấy tôi là ai?"
Nam nhân giọng điệu lãnh đạm, thần thái lơ đãng, trong nháy mắt ấy, Cố Thanh Yến cho rằng mình đã gặp lại Lục Vọng.
Nhưng vừa rồi cảm giác Lệ Kiêu cho cậu không phải Lục Vọng, mà là tên thích ăn giấm...... A Nhĩ Nạp Tư!
Làm Alpha siêu S+ trời sinh, A Nhĩ Nạp Tư đối với Omega của mình là chiếm hữu tuyệt đối, người khác không được mơ tưởng dù chỉ một chút.
Cố Thanh Yến trước nay chưa bao giờ nghi ngờ suy đoán của mình, nhưng hiện tại cậu cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại thấy hình ảnh của người khác trên người Lệ Kiêu, cậu cần một lời giải thích. Và hiển nhiên, lời giải thích này chỉ có Lệ Kiêu mới có thể cho cậu.
Nhưng nhìn bộ dạng này của Lệ Kiêu, Cố Thanh Yến nghi chính anh cũng không biết.
"Yến Yến!"
Sự bất mãn trong giọng nói của nam nhân làm Cố Thanh Yến hoàn hồn, cậu dùng ánh mắt dò hỏi Lệ Kiêu, Lệ Kiêu nhíu chặt mày, "Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ta cảm thấy ngươi đang thông qua ta nhìn một người khác!"
Cố Thanh Yến không phủ nhận, thử anh: "Tôi đang nhìn một anh khác."
Sắc mặt Lệ Kiêu bằng mắt thường có thể thấy được trở nên rất khẩn trương, anh dùng sức ôm eo Cố Thanh Yến, "Ngươi không được nghĩ đến người khác! Cho dù người đó là ta cũng không được!"
"Ngươi đã đến bên cạnh ta, thì ngươi chính là của ta!"
Cố Thanh Yến có chút mơ hồ, nam nhân trước mặt lại cho cậu cảm giác đã thay đổi, hình như là Lãnh Diệc Hàn......
Thấy cậu thất thần, Lệ Kiêu cắn lên môi cậu một cái, ấm ức nói: "Yến Yến, ta ở bên cạnh ngươi, ngươi vậy mà lại nghĩ đến nam nhân khác!"
"Ngươi không thể nhìn ta một cái sao?"
Sao lại thế này, miệng lưỡi này cho cậu cảm giác giống như Tạ Vô Diễn đang lên án cậu!
Cố Thanh Yến im lặng, nhắm mắt lại dựa vào người anh, "Về nhà thôi."
Không khí an tĩnh lại, bàn tay to rộng của nam nhân khẽ vuốt sau lưng cậu, trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra nét dịu dàng có chút khoan dung.
Vô thức ngủ thiếp đi, khi Cố Thanh Yến tỉnh lại, cậu vẫn còn dựa vào lòng Lệ Kiêu, nam nhân ôm cậu ngồi trong xe.
"Tới nơi rồi sao không gọi tôi dậy?"
Đôi tay khớp xương rõ ràng sửa sang lại quần áo cho cậu, Lệ Kiêu nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, Yến Yến mấy ngày nay quá vất vả, nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Ba!"
Nhóc quậy từ chiếc Rolls-Royce bước xuống nhảy phóc qua ôm lấy Cố Thanh Yến, đáng thương hỏi: "Sau này ba không đến đón con nữa sao?"
Lệ Kiêu khẽ nhíu mày: "Ba con hôm nay quay lại trường sẽ đi học lại, hiện tại em ấy rất bận, con phải hiểu cho ba."
"Nhưng ba thì có cha đón, con lại không có ai đón." Lệ Thừa Vũ thở dài , "Haiz, bỏ đi. Ai bảo con là một cậu nhóc hiểu chuyện chứ, con có thể hiểu được ba và cha mà."
Cố Thanh Yến nhìn nhóc, cười nói: "Ừm, Tiểu Vũ thật ngoan."
Dì đã nấu cơm xong, ba người rửa tay ăn cơm.
Cố Thanh Yến đang chăm sóc sức khỏe, mỗi ngày một bát vi cá huyết yến, dì dựa theo thực đơn dinh dưỡng chuẩn bị theo khẩu vị của cậu, chay mặn kết hợp cho cậu một bữa cơm dinh dưỡng.
Tối nay có tôm hấp dầu, Lệ Kiêu mang bao tay, thong thả tỉ mỉ l*t s*ch vỏ đặt thịt tôm mềm mềm vào một chiếc đĩa sạch.
Cố Thanh Yến nhìn phong thái quen thuộc này của anh, không khỏi nhớ tới Caesar.
Caesar kén ăn, phải ăn cơm do cậu làm, nhưng Caesar không phải người chỉ biết ngồi không chờ ăn. Chỉ cần cậu làm tôm, Caesar đều sẽ bốc thịt tôm cho cậu, hoặc cắt sẵn bò bít tết, múc sẵn canh...... Cho nên mặc dù nấu cơm rất phiền, cậu cũng nguyện ý làm cho Caesar ăn.
Ăn đĩa tôm được bóc vỏ, Cố Thanh Yến rũ mắt che giấu sự nghi hoặc trong lòng.
...... Hôm nay làm sao vậy, tại sao từ trên người Lệ Kiêu nhìn thấy bóng dáng bọn họ?
Hoặc là nói, vì sao Lệ Kiêu lại trở nên không còn giống chính mình nữa?
Chín giờ ba mươi phút tối, Cố Thanh Yến gấp quyển truyện tranh lại trước khi ngủ, đặt lại vị trí ban đầu. "Được rồi, truyện cổ tích tối nay đến đây là kết thúc, mau ngủ thôi."
"Ba ngủ ngon!"
Lệ Thừa Vũ ngoan ngoãn nằm xuống, Cố Thanh Yến đắp chăn cẩn thận cho nhóc, "Ngủ ngon."
"Uống một ly?"
Thấy cậu khe khẽ ra khỏi phòng trẻ, Lệ Kiêu đi tới ôm lấy eo cậu, thấp giọng hỏi.
Cố Thanh Yến cười khẽ: "Được đó, lúc đó anh nói hầm rượu nhà anh có thể cho tôi tùy ý thưởng thức mà."
"Ừm, cho em uống bao nhiêu cũng được." Lệ Kiêu ôm cậu lên sân thượng, sân thượng đã được cố ý trang trí, hoa cỏ vây quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, hai cái ghế dựa, một vài món ăn kèm, mùi rượu ngon thơm ngào ngạt, trong gió đêm làm say lòng người, còn có bầu trời đầy sao lấp lánh......
Thật là bầu không khí làm người thư thái dễ chịu.
Cố Thanh Yến tùy ý ngồi xuống, lấy chai rượu rót cho Lệ Kiêu.
Lệ Kiêu tửu lượng không tệ, là người cầm quyền của tập đoàn Lệ thị, nên xã giao vẫn phải xã giao, nên uống rượu cũng vẫn sẽ uống, Cố Thanh Yến co ý định đem chuốc say anh, nhưng tửu lượng Lệ Kiêu quá tốt cậu cũng hết cách.
Nhưng mà......
"Yến Yến muốn làm gì?" Lệ Kiêu vươn tay kéo người qua, ôm ngồi lên đùi, gò má hơi đỏ lên dưới ánh nến càng thêm quyến rũ, lòng bàn tay anh cực kỳ nóng luồn vào dưới vạt áo Cố Thanh Yến thăm dò, v**t v* vòng eo thon gọn đã có chút thịt nhờ hiệu quả của công cuộc cố gắng bồi bổ.
Cố Thanh Yến ăn ngay nói thật: "Đương nhiên là muốn chuốc say anh, sau đó nói lời sáo rỗng."
Lệ Kiêu cười nhẹ: "Yến Yến muốn hỏi cái gì mà hiện tại không thể hỏi, một hai phải đợi tôi say mới có thể hỏi?"
"Uống say thì mới nói thật, đương nhiên là lời anh nói khi say sẽ càng thuyết phục tôi hơn."
Ánh mắt Lệ Kiêu trở nên tối sầm: "Yến Yến không tin tôi?"
Cố Thanh Yến nghiêm túc: "Vậy anh tin tôi không?"
Lệ Kiêu sâu xa nhìn: "Yến Yến nếu thật sự muốn dò hỏi tôi, vậy đợi xong việc của chúng ta rồi nói!"
Nếu uống say thì không đứng được, nếu đứng được vậy thì căn bản không có say?
"Được nha." Cố Thanh Yến ôm lấy mặt anh, sau đó ngóc đầu hôn lên.
Lệ Kiêu nhìn khuôn mặt càng ngày càng tới gần, hơi giật mình.
Ngay sau đó đôi môi mỏng của mình chợt ấm áp, hương thơm theo hơi thở xâm nhập vào môi lưỡi, tràn ngập khoang miệng.
Hơi thở dịu dàng lưu luyến, nhớ nhung quấn lấy đầu lưỡi anh, mang theo ý trấn an, làm Lệ Kiêu cảm thấy thanh niên trong lòng này, dường như quan trọng hơn bất kỳ ai.
Hắn ôm chặt eo người trên đùi, tiến vào thật sâu, không thể kiềm chế.
"Ưm......"
Nghe người trong lòng phát ra âm thanh nức nở, hô hấp của Lệ Kiêu càng thêm nặng nề, anh bế Cố Thanh Yến lên, đi nhanh về hướng phòng ngủ.
"Yến Yến......"
Ngay từ đầu Cố Thanh Yến còn cố ý khiêu khích Lệ Kiêu, nhưng nam nhân căn bản không cần khiêu khích, mấy ngày này thấy cậu bảo dưỡng tốt lên không ít, đã sớm muốn đem cậu gặm hết cả da lẫn xương.
"Thật đẹp." Lệ Kiêu ôm cậu để cậu nhìn hai người đang quấn quýt nhau trong gương, trên mặt tràn ngập cố chấp và thỏa mãn.
"Yến Yến là của anh, chỉ của riêng mình anh!"
Cố Thanh Yến duỗi tay ôm lấy cổ Lệ Kiêu cổ, nghiêng đầu cắn lên cổ anh một ngụm.
Lệ Kiêu càng thêm hưng phấn, chuẩn bị ôm cậu đến bên cửa sổ.
Cố Thanh Yến chân mềm nhũn, không chịu nổi, Lệ Kiêu nâng cậu lên đổi tư thế, đưa lưng về phía gương.
Cố Thanh Yến treo trên người anh, nhỏ giọng nức nở, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu thấy nốt ruồi son trên lưng nam nhân ở trong gương đang sáng lên, tinh thần cậu đột nhiên chấn động.