Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 214

Chương 214: Em sẽ chọn anh chứ?

 

Trong giấy phút xao nhãng ấy của cậu, trong mắt Lệ Kiêu chợt biến đổi, âm u, ảm đạm giống như mực đen đặc không hòa tan.

 

Anh bắt lấy đôi chân đang cố giãy giụa của Cố Thanh Yến, nắm lấy bàn chân nhỏ tinh xảo xinh đẹp trong tay. Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng v**t v* đường gân xanh nổi lên, sau đó lấy ra một chiếc lắc chân đan bằng chỉ đó và kim ngọc mang lên. cuối sợi chỉ đỏ treo một chiếc lục lạc vàng, tạo nên một sự tương phản gợi tình nhất trên làn da trắng như tuyết. Thời điểm đôi chân trắng nõn của Cố Thanh Yến không ngừng đong đưa, lục lạc vàng trên mắt cá chân cũng vang lên không ngừng.

 

Những lời yêu thương chưa kịp nói, toàn bộ đều được kết tinh trong chiếc lắc chân đan thủ công này, cẩn thận đem châu ngọc và lục lạc xâu vào, lại cầm chiếc lắc chân mang lên chùa nhờ sư thầy đức cao vọng trọng khai quang.

 

Cố Thanh Yến ngơ ngẩn nhìn nam nhân trên người mình, đôi môi sưng đỏ run rẩy gọi một danh xưng đã lâu không gọi: "Chú nhỏ......"

 

Nam nhân giọng nói khàn khàn mãnh liệt cảm xúc chậm rãi vang lên: "Thì ra Yến Yến vẫn nhớ rõ chú."

 

"Lục Vọng......"

 

Nỗi nhớ nhung thình lình dâng trào, nước mắt nhanh chóng dâng lên, đuôi mắt xinh đẹp của thanh niênvới hàng mi mảnh dài run lên, nước mắt lăn xuống. Cậu ôm chặt nam nhân, giống một đứa trẻ phải chịu ấm ức mà nhỏ giọng khóc thút thít, giống như trước đây bị ba mẹ nuôi bỏ rơi, thương tâm mà hướng về nam nhân tìm kiếm sự an ủi.

 

Đáng tiếc lần này nam nhân không an ủi cậu, thậm chí không chút thương tiếc mà dồn dập trừng phạt cậu.

 

"Tôi cho rằng Yến Yến rời đi không chút do dự, là đã có thể một mình tự lập không cần tôi nữa, không ngờ Yến Yến vẫn thích khóc như vậy."

 

Lục Vọng cúi đầu hôn lên nước mắt cậu, ngón cái ấn lên môi, ngữ khí lạnh nhạt: "Yến Yến lúc trước tự tiện chạy mất, còn cùng nhiều nam nhân như vậy ở bên nhau. Tôi thật sự rất tức giận."

 

"Em nói xem, muốn trừng phạt em như thế nào?"

 

Nam nhân hơi nheo mắt lại, ánh mắt thô bạo hệt như động tác của anh, Cố Thanh Yến sợ hãi hét lên, linh hồn run rẩy lao thẳng xuống.

 

"Nhưng, nhưng mà bọn họ, bọn họ không phải đều là, là anh sao?"

 

Âm thanh của thanh niên đứt quãng, nhưng mặc kệ bị đối đãi như thế nào, vẫn như cũ tràn ngập tin tưởng ôm lấy nam nhân không buông, ngay cả khi nam nhân che đi đôi mắt đầy mê hoặc, ướt dầm dề của cậu, cậu vẫn khóc lóc nói "Đừng em, em muốn nhìn anh!".

 

Nam nhân cười lạnh lùng, kéo cậu ngồi dậy.

 

"Muốn nhìn tôi thì tự mình tới."

 

Trong khoảnh khắc Cố Thanh Yến sức cùng lực kiệt ngất đi, mới bằng lòng thành khẩn thừa nhận, kỳ thật cậu có phức cảm chim non*. Lục Vọng là nam nhân chân chính đầu tiên của cậu, ở trong lòng cậu địa vị của anh không ai có thể so sánh, nói cậu thiên vị cũng được, nhưng cậu hy vọng có thể chủ đạo tất cả, sắp xếp mọi việc rõ ràng minh bạch.

 

*Phức cảm chim non: là một kiểu xu hướng tình cảm, thường dùng cho nam, tả người nam thích đóng vai người bảo vệ, che chở.

 

Có lẽ tâm lý này của cậu biểu hiện quá rõ ràng, Lục Vọng bị lấy lòng, bắt lấy mắt cá chân trắng nõn của cậu, cúi đầu đặt lên mu bàn chân một nụ hôn.

 

Nhưng hai người không thể kéo dài đến bình minh, trên mặt Lục Vọng xuất hiện biểu tình phẫn nộ khinh thường vui sướng hả hê, biểu tình liên tục biến hóa, làm ngũ quan vốn lạnh lùng của anh thoạt nhìn hung dữ mà buồn cười.

 

Giống như một hồi kịch câm, vô hình trung có người đang vung tay chiếm lấy vị trí chủ đạo, nếu lúc này Cố Thanh Yến tỉnh táo, tuyệt đối sẽ phát hiện cậu đã có đáp án cho câu hỏi khi muốn chuốc say Lệ Kiêu.

 

Biểu cảm trên mặt nam nhân biến đổi không ngừng rồi chậm rãi khôi phục bình tĩnh, khuôn mặt sắc bén dần dần ôn hòa, cuối cùng anh yên lặng nhìn thanh niên đã ngủ say, đôi mắt sâu đen toát ra một tia đau lòng, cánh tay dài duỗi ra, đem Cố Thanh Yến cả người đầy dấu vết bế lên đi vào phòng tắm.

 

Áo sơ mi trắng ướt đẫm phác họa ra thân hình mảnh khảnh của thiếu niên, vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọn biến mất trong nước, vạt áo bung ra nhẹ nhàng dập dềnh giống như vây của người cá, đôi chân thẳng tắp bóng loáng mềm mại, đáng chú ý là sợi lắc chân màu đỏ buộc trên mắt các chân thanh tú...... Hàng mi dài của thanh niên phủ một lớp bóng trên khuôn mặt nhỏ, mũi cao môi đỏ, như một bông hoa hải đường bị mưa gió hung hăng tàn phá chà đạp, hầu kết Lệ Kiêu lăn lăn, nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm, chỉ đơn giản đem người tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm bọc lấy, cẩn thận ôm về giường.

 

Đã lâu không vận động kịch liệt như vậy, nhưng sau khi Cố Thanh Yến tỉnh lại cũng không hề thấy khó chịu.

 

Ngoại trừ cơ thể cậu được năng lượng gột rửa mà trở nên khỏe mạnh hơn người bình thường, còn là nhờ nam nhân đã bôi thuốc massage giãn cơ cho cậu.

 

"Chào. Dậy rồi à?"

 

Nụ hôn ấm áp dừng trên môi, Cố Thanh Yến vừa mới tỉnh ngủ đã đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm bình tĩnh của nam nhân, ngây người giây lát.

 

Cố Thanh Yến dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt bởi vì tính cách thay đổi mà trở nên lạnh lùng cương nghị mặt, chần chờ giơ tay chạm vào mặt anh.

 

"...... Thành Tiêu."

 

Bàn tay to bao bọc lấy tay cậu, ánh nhìn của Cố Thành Tiêu ôn nhu, không chút che giấu niềm vui sướng, "Là ta, Điện Hạ."

 

"Không phải Điện Hạ, Thành Tiêu." Cố Thanh Yến nhìn vào mắt anh, nghiêm túc sửa lời, "Em là Cố Thanh Yến."

 

"Ừm, ta biết. Nhưng mà......" Cố Thành Tiêu ôm cậu vào lòng, ngữ khí bất lực, "Em có thể là Yến Yến của bọn họ, nhưng ta chỉ có một Điện Hạ là em."

 

Cố Thanh Yến hơi chột dạ, thấp giọng nói: "Các anh không phải là cùng một người sao?"

 

"Cho nên Điện Hạ đã nhận ra chúng tôi nên mới đồng ý thân mật với chúng tôi?" Giọng điệu của Cố Thành Tiêu nghe có vẻ như đã bị tổn thương.

 

Cố Thanh Yến không phủ nhận: "Thành Tiêu, em không phải người một dạ hai lòng."

 

Cố Thành Tiêu cười khổ, cảm động than thở: "Thật hâm mộ người đầu tiên Điện Hạ yêu."

 

"Em yêu anh ấy, em cũng yêu anh." Cố Thanh Yến đúng lúc thể hiện tài nghệ pha trà đại sư của mình, "Mỗi người trong số các anh đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng em."

 

"Chỉ cần các anh vừa xuất hiện, em đều có thể nhận ra từng người một."

 

Cậu muốn chuốc say Lệ Kiêu nói vòng vo tam quốc đơn giản là muốn biết, đám người Lục Vọng có phải đã tìm đến rồi không.

 

Cùng một cá nhân nhưng biểu hiện ra những đặc điểm khác nhau, cậu suy đoán hoặc là những mảnh vỡ nhỏ của cùng một linh hồn, hoặc là các nhân cách đang đấu tranh giành quyền chủ đạo của nhau.

 

Cậu nghiêng về vế trước hơn, bởi vì Lục Vọng, A Nhĩ Nạp Tư, Cố Thành Tiêu, Lãnh Diệc Hàn, Tạ Vô Diễn, Caesar, Lệ Kiêu, trên người bọn họ đều có rất nhiều điểm tương đồng, tính cách cũng không khác biệt quá lớn.

 

Người có tinh thần lực càng mạnh khi tiến hành xuyên qua thời không, càng có thể bảo vệ linh hồn khi tiến vào một thế giới sẽ không bị ý chí của thế giới đó làm cho thương tổn, mà bản gốc Lục Vọng rõ ràng sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ vượt xa sự hiểu biết của cậu, nên mới có thể phân tách linh hồn, đưa vào nhiều thế giới như vậy!

 

Lời này của Cố Thanh Yến thật giống như một kẻ ăn chơi nói văn mẫu, nhưng Cố Thành Tiêu không cách nào phủ nhận khi thanh niên mở mắt ra lập tức nhận mình, nội tâm anh đã nhảy nhót như điên.

 

Nhưng mà, anh không thể khoan hồng độ lượng như vậy, đem người mình yêu chia sẻ cho người khác. Dù đối phương chính là một anh khác, thì cũng không thể nào chấp nhận được!

 

"Nhưng Điện Hạ à, nếu bên trong chúng ta, chỉ có thể giữ lại ý chí của một người thì sao? Em sẽ chọn ai?"

 

"Em sẽ chọn ta chứ?"

Bình Luận (0)
Comment