Chương 53: Hướng đi tìm đường chết bắt đầu
Thiếu niên gương mặt thanh tú đứng ở đó, đặt từng hộp quà xuống, mấp máy môi nói: "Sức khỏe dì thế nào rồi ạ? Đây là một ít tổ yến hải sâm, gửi dì bồi bổ cơ thể."
Vốn dĩ thấy cậu thì vô cùng phấn khích nhưng khi Hứa Tuệ Dung nghe câu nói kia đột nhiên đôi mắt đỏ lên.
Dì? Con kêu ta là dì?
Nhớ tới trước đây đã lợi dụng và tính kế Cố Thanh Yến, Hứa Tuệ Dung rất hối hận.
"Tiểu Trạch, con vẫn còn giận mẹ sao?" Hứa Tuệ Dung mắt rưng rưng, muốn duỗi tay sờ mặt cậu, Cố Thanh Yến lui về sau một bước, tránh đi.
Cố Thanh Yến miễn cưỡng nở nụ cười: "Nhìn thấy dì không có việc gì là cháu yên tâm rồi, đồ bổ này dì nhớ ăn, cháu đi trước."
Hứa Tuệ Dung vội vàng nói: "Mẹ có làm món con thích nhất, con đã rất lâu rồi không cùng mẹ ăn cơm, tối nay ở lại cơm nước xong hãy đi nhé! Ba con cũng lập tức quay về rồi!"
"Không cần khách sáo ạ, mẹ mọi người cứ ăn đi, Lục Tử Kỳ ở nhà ba mẹ con không có cơ hội ăn bào ngư tôm hùm và các loại hải sản này, mẹ cho cậu ăn nhiều món ngon hơn một chút." Cố Thanh Yến khẽ cười nói, "Chú nhỏ một mình ở nhà, con phải về ăn cơm cùng chú ấy."(ở đoạn này tg ghi là "mama" nên mình dịch theo tg nhé)
Không gọi nàng là mẹ, lại vẫn gọi Lục Vọng là chú nhỏ, Hứa Tuệ Dung lập tức khó xử lại hổ thẹn, mắt nàng đỏ lên muốn nói gì đó lại phát hiện Chu Tử Kỳ đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trong mắt Chu Tử Kỳ cuồn cuộn thù hận làm Hứa Tuệ Dung sợ hãi, nhưng giờ phút này nàng không biết nói gì để hai người có thể hòa thuận chung sống.
Có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã làm sai rồi, không nên sau khi đón Chu Tử Kỳ trở về còn tiếp tục lừa dối giấu giếm Cố Thanh Yến, không nên hy vọng sẽ lợi dụng Cố Thanh Yến để bọn họ trở thành anh em, bọn họ càng không nên sau khi phát hiện sự tình lệch khỏi quỹ đạo đã hạ thấp Cố Thanh Yến, vẽ đường cho người khác chửi bới Cố Thanh Yến.
Bây giờ nói gì cũng đều đã muộn!
"Tích tích!" Xe hơi tiến vào sân, Lục Văn Đức từ trên xe bước xuống, thấy Cố Thanh Yến, mắt sáng lên, ba bước nhập hai đi tới, duỗi tay ra, ôm lấy tấm lưng cứng nhắc của Cố Thanh Yến, vỗ vài cái.
"Trở về là tốt! Trở về là tốt!"
Khi Lục Văn Đức nói chuyện, đã dùng ánh mắt cảnh cáo Chu Tử Kỳ đang đứng trên cầu thang, vẻ mặt Chu Tử Kỳ cực kỳ đặc sắc, giận mà không dám nói gì.
Lục Văn Đức buông Cố Thanh Yến ra, hiền hoà cười nói: "Đi rửa tay ăn cơm đi, mẹ con cứ nhắc con mãi, mấy ngày nay đều không ăn uống gì, người đều đã tiều tụy hết cả."
Hứa Tuệ Dung lau khóe mắt không lên tiếng, Lục Văn Đức vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nàng.
"Ling......" Điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên, Cố Thanh Yến nghe máy trước mặt ba người đang diễn trò.
"Gặp rồi."
"Bây giờ cháu trở về liền."
"Dạ, cháu biết rồi."
Cố Thanh Yến ngoan ngoãn trả lời, cúp điện thoại sau đó nhìn Lục Văn Đức vẫn đang giữ nụ cười hiền hậu, nói: "Chú nhỏ đang ở nhà chờ cháu về ăn cơm, cháu phải đi rồi."
Lục Văn Đức ngại ngùng nói: "Chú nhỏ của con là người đàn ông trưởng thành, ngày thường lại bận, không có nhiều thời gian chăm sóc con, Tiểu Trạch hay là con chuyển về đi! Phòng của con ba mẹ mỗi ngày đều cho người quét dọn, ba còn mua chiếc máy chơi game mới nhất mà con thích, đã đặt trong phòng con, con có muốn đi xem thử không?"
"Không cần, cháu đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc chính mình. Chú nhỏ bận thì cứ bận, cháu sẽ không quấy rầy chú ấy."
"Hiện tại sẽ không, sau này thì sao? Chú nhỏ con đã đến tuổi này, rất nhanh sẽ kết hôn. Thím nhỏ của con có thể sẽ không thích trong nhà có người ngoài vào ở!"
Lục Văn Đức ám chỉ cậu và Lục Vọng không có quan hệ huyết thống, chỉ là người ngoài, bọn họ nuôi dưỡng Lục Tinh Trạch ít nhất đã mười mấy năm, cho dù trước đó có chút không không thoải mái, nhưng tình cảm vẫn còn đó
Cố Thanh Yến rũ mi, thấp giọng nói: "Chú nhỏ sẽ không đuổi cháu đi, chú ấy rất thích cháu."
"Chú ấy nguyện ý nuôi cháu."
Hai người Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung nghe được lời này mặt càng thêm đau, vẻ mặc xấu hổ.
"Ba mẹ cũng nguyện ý nuôi con, chỉ cần con đồng ý chuyển về cái gì ba mẹ cũng đồng ý với con......" Hứa Tuệ Dung nói trong nước mắt, hai mắt ngấn lệ nhìn Cố Thanh Yến, ý đồ dùng nước mắt cứu vãn tình cảm mẹ con nhiều năm nay.
"Cháu biết đến, cảm ơn mọi người! Nhưng không cần, ba mẹ cháu cũng đã chuẩn bị phòng cho cháu, hy vọng cháu có thời gian rảnh sẽ về ở chơi vài ngày." Cố Thanh Yến thả ra chiêu cuối, "Ở đây có 5000 vạn, trong khoảng thời gian này cháu kiếm được nhờ mua giao dịch có kỳ hạn và cổ phiếu, cảm ơn mọi người những năm này đã chăm sóc cháu."
Cái gì? Chu Tử Kỳ mở to hai mắt, vợ chồng Lục Văn Đức cũng lộ ra biểu cảm khó tin.
"Mày tự kiếm được? Lừa ai vậy chứ?" Chu Tử Kỳ bước nhanh từ cầu thang xuống, chế nhạo, "Mày tìm chú nhỏ đòi chứ gì?"
"Lục Tinh Trạch da mặt mày cũng dày thật đó! Vậy mà dám mở miệng đòi chú nhỏ nhiều tiền như vậy!"
Chu Tử Kỳ ganh tị muốn chết!
Này không phải 5 vạn, là 5000 vạn! Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nhưng Lục Tinh Trạch có thể nhẹ nhàng lấy ra! Cố tình còn là người chú nhỏ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với cậu!
"Đây là tiền tao tự kiếm được, chuyện mày không làm được không có nghĩa người khác không làm được." Cố Thanh Yến đặt tấm thẻ lên bàn trà, "Mật mã là tám số sáu."
"Đúng rồi, còn có một việc." Cố Thanh Yến mặt vô cảm nhìn Chu Tử Kỳ đang nổi giận đùng đùng, "Mẹ tao nói nếu sau này mày đã không trở về nữa, vậy căn phòng trước đây của mày mẹ sẽ dọn dẹp cho tiểu Vi ở. Mày không về, tao cũng không ở, định sẽ để cho chị thỉnh thoảng ở lại vài ngày, chăm sóc ba mẹ."
Khi Cố Thanh Yến dọn đi, Lục Vọng có cho người đến đây thu dọn đồ đạc, nhưng ngoại trừ quần áo để thay và một ít đồ điện tử Lục Tinh Trạch hay dùng, những đồ khác đều không mang đi, 5000 vạn này là để bồi thường cho những năm tháng hai vợ chồng đã nuôi dưỡng Lục Tinh Trạch.
Dùng 5000 vạn mua đứt quá khứ, cũng chặt đứt mối quan hệ với Chu Tử Kỳ cũng như nhà ba mẹ nuôi, sắc mặt Lục Văn Đức xanh mét, lúc này Hứa Tuệ Dung là thật sự rơi nước mắt.
Cố Thanh Yến liếc nhìn hai người, cúi người 90 độ cung kính, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.
"Tiểu Trạch!"
Hứa Tuệ Dung thất thanh hét lên, Cố Thanh Yến cũng không quay đầu lại.
"Nhìn xem chuyện tốt mày đã làm!" Lục Văn Đức quay đầu trút lên Chu Tử Kỳ mắng chửi, "Nếu không phải tại mày bụng dạ hẹp hòi, không hề có một chút khoan dung nào, Tiểu Trạch sao có thể nhất quyết ra đi như thế chứ?"
Chu Tử Kỳ lửa giận đầy mình, cũng không nhịn nổi, "Các người thích nó như vậy, để nó làm con ngoan của các người đi, sao còn muốn nhận lại tôi làm gì?"
"Nó chiếm thân phận của tôi mười sáu năm, hưởng thụ nhiều như vậy, chỗ tốt đều bị nó lấy hết rồi! Lòng tôi không thoải mái các người biết không? Một hai phải giữ nó lại trước mắt làm tôi ghê tởm cũng thôi đi, còn muốn tôi và nó anh em hòa thuận? Dựa vào cái gì?!"
"Nếu nó thật sự chỉ là một tên nhà quê, các người sẽ còn muốn giữ nó lại làm con trai sao? Còn không phải là bởi vì bây giờ nó đã leo lên được người Lục Vọng, các người muốn thông qua nó lấy được lợi ích từ Lục Vọng mà thôi! Tình cha con đậm sâu được bao nhiêu phần chứ?"
Mục đích của mình bị chọc thủng, Lục Văn Đức có chút thẹn quá hóa giận, lạnh giọng quát lớn: "Hàm hồ! Mày dám dùng loại giọng điệu như vậy để nói chuyện với tao à?"
"Con mất dạy, lỗi của cha, ông dùng thái độ gì với tôi tôi sẽ dùng thái độ đó đối với ông!"
"Được rồi! Mỗi người nói ít một câu đi!" Hứa Tuệ Dung lau nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn mắt Lục Văn Đức, "Tiểu Trạch đi rồi, có phải anh muốn ép cả tiểu Kỳ đi luôn không?"
Lục Văn Đức đen mặt, "Ý của cô là tôi ép Tiểu Trạch rời đi? Cô là người mẹ, Tiểu Trạch rời đi trách nhiệm của cô là lớn nhất! Nếu không phải cô nói hươu nói vượn, có sẽ vứt bỏ tình cảm mẹ con mười mấy năm sao?!"
"Lục Văn Đức! Là ông bị lợi ích làm mờ mắt, đã muốn lại càng thêm muốn tính kế đủ đường, khi thấy nó hết giá trị lợi dụng liền ám chỉ tôi vứt bỏ nó, bây giờ thấy Lục Vọng đứng ra chống lưng cho tiểu Trạch ông lại lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nịnh bợ, ông không cảm thấy bản thân mình rất ghê tởm sao?"
"Tôi ghê tởm?" Lục Văn Đức tức đến bật cười, "Tôi làm như vậy còn không phải là vì cái nhà này à? Không có tôi cô có thể làm một phu nhân hào môn nhàn nhã như vậy sao? Không phải đi thì làm đẹp thì là mua quần áo, túi xách sao?"
"Lục Vọng rất nhanh sẽ trở thành gia chủ bổn gia, cô đúng là tầm mắt hạn hẹp!"
Cái gì? Lục Vọng hắn......
Hứa Tuệ Dung ngây ngẩn cả người, Lục Văn Đức thở phì phì sập cửa bỏ đi.
"Lúc trước đáng lẽ không nên cưới cô, ảnh hưởng IQ của thế hệ con trẻ!"
Chu Tử Kỳ bước nhanh đến bên cạnh Hứa Tuệ Dung, nôn nóng hỏi: "Mẹ, Lục Vọng trở thành gia chủ bổn gia, nếu Lục Vọng nhận nuôi Lục Tinh Trạch, vậy Lục Tinh Trạch chẳng phải là trở thành thiếu gia bổn gia sao?"
Một bên là thiếu gia dòng bên, một bên là con nuôi được cưng chiều của gia chủ bổn gia...... Với địa vị và thân phận của Lục Vọng, những người khác nhất định sẽ nịnh bợ Lục Tinh Trạch!
Cho nên đến cuối cùng hắn vẫn bị Lục Tinh Trạch áp đảo?
Tuyệt đối không được!
Hắn không thể để Lục Vọng nhận nuôi Lục Tinh Trạch!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Chu Tử Kỳ siết chặt nắm tay đến mức móng tay c*m v** da thịt cũng không có cảm giác.
Thấy sắc mặt của hắn không đúng, trong mắt cuồn cuộn hận ý cùng không cam lòng làm lòng người sợ hãi, trong lòng Hứa Tuệ Dung đánh bộp một cái, vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu Kỳ con đừng xằng bậy! Tiểu Trạch đã trở lại bên cạnh ba mẹ nó không có khả năng Lục Vọng sẽ nhận nuôi nó!"
Ba mẹ?
Có rồi!
Đáy mắt Chu Tử Kỳ lóe lên một tia tàn nhẫn.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn sẽ không để Lục Tinh Trạch có cơ hội dẫm lên đầu hắn!