Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 54

Chương 54: Trời sinh đã thích nam nhân

 

"Xùy?"

 

Lưu Tiểu Mai đang cho gà ăn cầm chiếc điện thoại Lưu Tiểu Mai cầm chiếc điện thoại bị nứt màn hình lên thấy một cuộc gọi từ số lạ.

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc với vang lên một tiếng: "...... Mẹ."

 

Lưu Tiểu Mai sửng sốt.

 

Âm thanh này là......

 

"Tiểu Kỳ?" Lưu Tiểu Mai chần chờ hỏi.

 

"Mẹ, là con." Giọng hắn rất dè dặt và tủi thân, giọng Chu Tử Kỳ có hơi khàn khàn.

 

"Thật sự là con sao?" Lưu Tiểu Mai rất ngoài ý muốn, dù sao cũng là đứa con trai yêu thương mười mấy năm, nuôi nấng từ lúc còn đỏ hỏn đến khi lớn lên trở thành một thiếu niên tuấn tú và xuất sắc, lại bỗng nhiên bị cho biết không phải là còn ruột, còn là con ruột của mình nói cho mình biết, trái tim Lưu Tiểu Mai lúc ấy chẳng khác nào núi băng sụp đổ, căn bản là không tiếp thu.

 

Nhưng Cố Thanh Yến, một thiếu niên ngũ quan tinh xảo, khí chất xuất sắc, vẻ ngoài cao quý trong sáng không cần thiết phải lừa gạt bà, cũng không cần thiết phỉa dùng cả tiền đồ của cuộc đời mình ra đùa giỡn.

 

Cho nên bà tin.

 

Lại có Lục tiên sinh nam nhân sáng chói tôn quý đưa Cố Thanh Yến đến đây, mặc dù rất lo sợ nhưng vẫn cảm thấy vui mừng.

 

Nếu không phải thật sự muốn nhận lại bà và chồng, Cố Thanh Yến không thể nào gióng trống khua chiêng như vậy xuất hiện ở thôn Chu gia, không chút che giấu thân phận của mình, còn cố ý đến nhà con gái tìm mình về.

 

Đối với Cố Thanh Yến, bà hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng không thể ngăn cản bà có ấn tượng tốt với đứa trẻ này.

 

So với Chu Tử Kỳ vừa nhận lại ba mẹ ruột liền ghét bỏ bọn họ không muốn nhìn mặt, muốn cắt đứt liên hệ với bọn họ mà nói, cách làm thẳng thắn của Cố Thanh Yến khiến cho người khác thoải mái hơn nhiều.

 

"Con ở nhà ba mẹ ruột của con có tốt không?" Nếu là trước kia, Lưu Tiểu Mai sẽ sợ sự ngốc nghếch thiếu hiểu biết của mình chọc Chu Tử Kỳ không vui, sẽ không dám tùy tiện nói chuyện.

 

Nhưng nếu Chu Tử Kỳ là con nhà giàu, bây giờ trở thành đại thiếu gia Lục gia, hắn sẽ có tương lai rộng mở, bản thân sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu, áp lực trong lòng Lưu Tiểu Mai liền biến mất.

 

Chu Tử Kỳ im lặng hồi lâu mới buồn bã nói: "Mẹ, có phải mẹ trách con không nói với mẹ chuyện nhận lại ba mẹ ruột của con không?"

 

Lưu Tiểu Mai hiền lành đáp: "Con từ nhỏ đến lớn luôn là một đứa trẻ có chủ ý."

 

Những lời này là thật, nhưng cũng chứa đầy chua xót và thất vọng của Lưu Tiểu Mai.

 

Công ơn dưỡng dục mười sáu năm không thắng nổi tiền tài, bọn họ có thể hiểu hắn, nhưng hiểu không có nghĩa sẽ chấp nhận cách làm gây tổn thương người khác như vậy.

 

Nếu không phải Cố Thanh Yến tìm tới cửa nhận lại bọn họ, bọn họ còn không biết mình đã bị Chu Tử Kỳ vứt bỏ.

 

Có thể khi thấy Chu Tử Kỳ lâu như vậy không về nhà, sẽ lo lắng chạy đến trường hỏi, kết quả nhận được thông báo của giáo viên, Chu Tử Kỳ đã chuyển trường!

 

Làm ba mẹ lại không biết con trai chuyển trường, ngẫm lại thấy thật xấu hổ!

 

"Không phải, mẹ! Con không phải cố ý giấu giếm các người!" Chu Tử Kỳ vội la lên, "Chỉ là con sợ các người không chấp nhận được!"

 

"Lúc ấy khi nhìn thấy mẹ ruột của mình con cũng rất kinh ngạc, con thật sự rất giống nàng ta! Sau lại nói chuyện, mới biết được lúc trước nàng và mẹ đều cùng sinh ở bệnh viện trên thị trấn......"

 

Chu Tử Kỳ nói dối mà hạ bút thành văn, còn đem mình rửa rất sạch sẽ. Nếu không phải Cố Thanh Yến đi trước một bước đến nhà giải thích tình huống, có lẽ Lưu Tiểu Mai đã tin rồi.

 

"Vậy sao?" Lưu Tiểu Mai cười cười, "Đây là duyên phận nhỉ, nhất định phải đưa con trở về bên ba mẹ ruột của con."

 

"Mẹ con rất nhớ mẹ và ba......" Chu Tử Kỳ tụt hứng, "Nhưng hiện tại con không tiện trở về."

 

"Con muốn học hỏi nhiều thứ, thành tích con không tốt sẽ làm ba mẹ xấu hổ, cho nên trong nhà có sắp xếp gia sư cho con học thêm, còn sắp xếp giáo viên dạy con lễ nghi, giáo viên dạy đàn violin......"

 

"Con đã rất nỗ lực, nhưng vẫn kém hơn so với Tiểu Trạch."

 

"Ba mẹ dặn con phải chung sống hòa thuận với em ấy, còn sắp xếp cho con và tiểu Trạch cùng một lớp, nhưng em không thích con, cũng khinh thường con, dưới ảnh hưởng của em ấy các bạn học trong lớp cùng thấy con không vừa mắt......"

 

Chu Tử Kỳ chỉ dùng một câu đã đổ cái nồi này lên cho vợ chồng Lục Văn Đức và Cố Thanh Yến, dăm ba câu liền đắp nặn mình là một cậu bé nghèo lớn lên ở nông thôn, sau khi trở về hào môn bị thiếu gia giả tìm mọi cách bắt bẻ chèn ép rất đáng thương!

 

"Cái này......" Lưu Tiểu Mai lo lắng, "Con không cần tự làm mình khó xử, từ từ đi, học sinh Nhất Trung vốn rất giỏi, con đột ngột chuyển qua không theo kịp tiến độ học tập ba mẹ con cũng có thể hiểu cho con."

 

"Tiểu Trạch được cha mẹ con cưng chiều, con đột nhiên trở về trong lòng nó ít nhiều gì cũng có chút khó chấp nhận, cũng không phải thật sự có thành kiến với con."

 

"Nó là một đứa trẻ ngoan, được ba mẹ con dạy dỗ rất tốt, nó không muốn mấy người các con khó xử, cho nên mới dọn ra ngoài không phải sao?"

 

Nói xong những lời này liền hối hận, Chu Tử Kỳ từ trước đến nay luôn ngang ngược, nói như vậy sẽ làm hắn không thích, Lưu Tiểu Mai vội vàng bổ sung: "Không phải mẹ thiên vị nó, chỉ là......"

 

Chỉ là Cố Thanh Yến nhìn có vẻ hiểu chuyện hơn con nhiều.

 

Lưu Tiểu Mai ngại ngùng nói: "Cho dù các con không thể trở thành bạn bè anh em, cũng đừng ôm oán hận trở thành kẻ thù."

 

Chu Tử Kỳ vô cùng giận dữ.

 

Lục Tinh Trạch mày thật sự rất lợi hại nha, trở về nhận thân còn khiến cho tất cả mọi người đứng về phía mày!

 

Rất tốt!

 

"Mẹ, con vẫn luôn xem em là em trai, chỉ là......" Chu Tử Kỳ nức nở, "Chỉ là em giận con đã đoạt đồ của em, cầm đầu các bạn cùng lớp cô lập con! Không muốn sống cùng con dưới một mái nhà, còn trực tiếp nói với ba mẹ có con không có em ấy! Làm mẹ giận đến sinh bệnh! Ba mẹ dù có khuyên nhủ hứa hẹn như thế nào với em, em vẫn khăng khăng muốn dọn đi!"

 

"Thậm chí vì để nổi trội trước mặt người khác, em, em còn......"

 

Nói tới đây, Chu Tử Kỳ giống như vô cùng khó mở miệng, do dự hồi lâu mới dùng ngữ khí cực kỳ buồn rầu nói: "Còn ngồi trên đùi chú nhỏ của con! Tư thế thân mật ôm chú nhỏ hôn môi!"

 

"Trước đây con có làm việc bán thời gian cho một câu lạc bộ giải trí cao cấp, thường xuyên nhìn thấy em ấy cùng đám bạn tới chơi, em ấy chẳng những có quen biết với ông chủ của câu lạc bộ, mà còn được ông chủ mời lên lầu không biết làm gì rất lâu mới đỏ mặt đi xuống!"

 

"Có một thời gian em tức giận không chịu đi chung xe đến trường với con, ông chủ lớn kia đã sắp xếp tài xế đưa rước em ấy đi học!"

 

Chu Tử Kỳ càng nói càng lưu loát.

 

"Chú nhỏ con là thiếu gia Lục gia ở Kinh Thị, nhìn em lớn lên từ nhỏ đến lớn, con không ngờ tới em ấy lại làm ra chuyện quyến rũ chú nhỏ!"

 

"Sai một ly đi một dặm! Mẹ, các người phải khuyên em thật tốt vào! Con thật sự không hy vọng em tự hủy hoại chính mình!"

 

Lưu Tiểu Mai sợ ngây người, "Tiểu Trạch nó, sao nó có thể......"

 

Đúng lúc Chu Kiến Quốc đi tới dọn dẹp xấp giấy mới thu được, nhìn thấy bà như sắp sụp đổ, vội hỏi: "Sao vậy?"

 

Lưu Tiểu Mai nhìn chồng, nức nở nói: "Là tiểu Kỳ gọi điện thoại đến......"

 

Chu Kiến Quốc sửng sốt, biểu tình phức tạp, "Rốt cuộc nó cũng chịu gọi về rồi à?"

 

Lưu Tiểu Mai cũng sửng sốt.

 

Chu Kiến Quốc còn chưa biết chuyện gì xảy ra, khom lưng dùng dây thừng buộc chặt xấp giấy, "Nó có biết chuyện tiểu Trạch đã về nhận lại chúng ta không? Nó nói gì?"

 

Đầu bên kia điện thoại Chu Tử Kỳ còn đang nói: "Mẹ, các người nhất định phải ngăn cản em ở lại bên cạnh chú nhỏ! Với thân phận như chú nhỏ con nhất định không có khả năng sẽ sống chung với đàn ông! Đến lúc đó em sẽ làm liên lụy các người, sẽ trở thành trò cười cho cả thôn!"

 

Những lời này Chu Kiến Quốc mơ hồ nghe thấy, nhíu mày hỏi: "Nó đang nói cái gì? Cái gì mà ở bên nhau?"

 

Trái tim hoảng loạn của Lưu Tiểu Mai lập tức bình tĩnh lại, cùng Chu Tử Kỳ nói một câu: "Được, mẹ biết rồi, mẹ và ba sẽ nói chuyện với nó!"

 

Chờ khi Chu Tử Kỳ tắt máy, sắc mặt Lưu Tiểu Mai không tốt lắm kể lại, Chu Kiến Quốc tức giận đến mặt đều tái đi.

 

"Thứ khốn kiếp! Khó trách Tiểu Trạch dọn ra khỏi Lục gia, đứa nhỏ tiểu Kỳ này đúng là có mồm nói thật!"

 

Nếu ông chưa từng gặp qua Lục Vọng, không biết Lục Vọng là nhân vật lợi hại như thế nào, tuy nói hơi hoang đường, nhưng nếu trong lòng có khúc mắc, ông có khả năng sẽ thật sự đi khuyên bảo!

 

Đến lúc đó Tiểu Trạch giận ông nghe lời tiểu Kỳ, không muốn trở về nữa phải làm sao bây giờ?

 

Lưu Tiểu Mai lo lắng sốt ruột: "Tôi cũng không tin Tiểu Trạch sẽ làm loại chuyện đó, nhưng mà không có lửa làm sao có khói, tiểu Kỳ cũng không thể trắng trợn nói dối, cố ý bịa đặt sự thật, có phải có chỗ nào đó hiểu lầm không?"

 

Bà không sợ bị người cười nhạo, là sợ con mình lầm đường lạc lối.

 

Những cô gái đó có ai mà có kết cục tốt chứ? Bà không muốn con bà lấy sắc thờ người!

 

"Bà đang nghĩ lan man cái gì? Đứa nhỏ Tiểu Trạch này vừa nhìn liền biết con nhà gia giáo, là đứa trẻ rất có chủ kiến rất kiêu ngạo, sao có thể giống như tiểu Kỳ nó, vì tiền mà dụ dỗ cha chú của mình?" Chu Kiến Quốc có tư tưởng của một người đàn ông truyền thống, căn bản không cách nào tưởng tượng được loại chuyện trái đạo đức này phát sinh trên con trai ruột mình.

 

Lưu Tiểu Mai vẫn ôm ảo tưởng với Chu Tử Kỳ, không tin đứa con mình nuôi dưỡng mười mấy năm lại có suy nghĩ độc ác đến mức chụp mũ Cố Thanh Yến.

 

"Ông còn nhớ thằng nhóc bên thôn Ngũ Ly không? Thằng nhóc đó trời sinh đã thích đàn ông, ba nó đánh nó gãy chân, từ đó về sau nó không bao giờ trở về nữa. Có người gặp qua nó kể lại, nó tìm được một người đàn ông ở bên nhau rồi!"

 

"Nếu Tiểu Trạch cũng là trời sinh thích đàn ông thì phải làm sao bây giờ?"

Bình Luận (0)
Comment