Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 57

Chương 57: Lễ hội tận thế

 

Ép một người đến đường cùng, lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ điên cuông giãy giụa của hắn trong ngõ cụt là một chuyện làm cho con người ta cảm thấy vô cùng sung sướng.

 

Cậu bị lộ mối quan hệ với Lục Vọng, đối với Chu Tử Kỳ mà nói, chắc chắn chính là con dao nhọn cắm thẳng vào tim Chu Tử Kỳ, nhất định sẽ k*ch th*ch Chu Tử Kỳ làm ra bất cứ chuyện gì.

 

Chỉ nói thì có ý nghĩa gì? Hãy đến và chơi vui vẻ nào!

 

Cố Thanh Yến l**m l**m môi, muốn l**m sạch nước trái cây động trên mép, nhưng nam nhân đang ôm cậu rõ ràng rất sẵn lòng làm điều đó thay cậu, nghiêng người cúi đầu, cánh môi mỏng bao trùm lên đôi môi ướt át mềm mại.

 

Hô hấp bị cướp đi, đối phương càng ngày càng quá đáng, đầu lưỡi cuốn lấy cậu không buông, trói chặt cậu trong ngực, để cậu trai nghiệm rõ sự ác liệt và hưng phấn của anh.

 

Cố Thanh Yến không thở được, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt, xấu hổ trừng mắt liếc anh, đỏ mặt cắn nam nhân một cái. Lục Vọng ăn đau, "Suýt" một tiếng, đáy mắt anh đen kịt, tràn ngập ý tứ khó tả nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Yến, cũng không tức giận, bàn tay ôm lấy eo cậu, rất có tính xâm lược xoa nhẹ dưới lớp quần áo, Cố Thanh Yến khẽ hừ một tiếng, cắn răng, cơ thể mềm nhũn.

 

"Không muốn tán tỉnh tôi nữa?" Lục Vọng dán bên tai cậu thấp giọng nói, âm thanh khàn khàn gợi cảm nghe là tâm phát ngứa.

 

Cố Thanh Yến rụt rụt cổ, kiêu ngạo hừ nói: "Đó là do chú đã có ý xấu với cháu trước, nếu chú không ôm suy nghĩ kỳ lạ với cháu, sao có thể cảm thấy cháu tán tỉnh chú chứ?"

 

"Vậy em đã biết rõ tôi cố tình quấy rối em, em còn làm như vậy, lại không thừa nhận mình tán tỉnh tôi, vậy ý em là tôi phải dùng sức mạnh với em? Hửm?" Lục Vọng nắm lấy cằm cậu, nhướng mày hỏi.

 

"Cháu chỉ là muốn xem thử sức chịu đựng của chú đến mức nào không được sao?" Cố Thanh Yến đúng lý hợp tình nói, ngón tay chỉ chỉ lên ngực Lục Vọng , "Rõ ràng sức chịu đựng của chú cũng không ra làm sao!"

 

"Sức chịu đựng của tôi còn chưa đủ tốt?" Lục Vọng khẽ cau mày, dùng sức ấn ấn cậu xuống, "Đã như vậy vẫn không muốn ép buộc em, em còn không hài lòng?"

 

Cố Thanh Yến mặt đỏ tai hồng, dùng khuỷu tay chọc anh vài cái: "Buông cháu ra!"

 

"Được một tấc lại muốn tiến một thước." Lục Vọng liền chỉnh tư thế ôm eo cậu, đứng dậy nhẹ nhàng bế ngang eo cậu, đi nhanh về hướng phòng ngủ.

 

"Này, thả cháu xuống!" Cố Thanh Yến còn chưa kịp làm ầm ĩ, cả người đã bị ném thật mạnh lên giường, bởi vì nệm đàn hồi quá tốt, cậu còn bị bật lên xuống một hồi.

 

"Lưu manh!" Cố Thanh Yến lật người lại, tức giận nhìn anh.

 

Thiếu niên gương mặt tinh xảo diễm lệ như mây, đôi mắt trong veo vì tức giận mà rực rỡ lấp lánh, như chú mèo cao quý kiêu ngạo đang dựng đứng lông, Lục Vọng kéo kéo cà vạt, hầu kết lăn mạnh, ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm, cực kỳ ngột ngạt, giống con thú lớn đang theo dõi con mồi, khiến người sợ hãi khiếp vía.

 

Ngay sau đó, hơi thở tràn ngập tính xâm lược của nam nhân ập trước mặt, cả người Cố Thanh Yến bị bao phủ dưới thân nam nhân cao lớn đẹp trai cường tráng, toàn thân như bốc cháy.

 

"Tránh, tránh ra!" Cố Thanh Yến xấu hổ đến mức nói lắp, căn bản là không dám đối diện với đôi mắt đen có thể hút hồn người kia của Lục Vọng.

 

"Biết sợ rồi?" Tay trái Lục Vọng chống bên người cậu, tay phải nhẹ nhàng v**t v* gò má nóng bỏng thanh tú của cậu.

 

Cố Thanh Yến mạnh miệng: "Sợ, sợ cái gì? Chú, chú có thể làm gì được cháu chứ?"

 

"Không thể làm gì em, cùng lắm chỉ có thể làm em khóc lóc kêu chậm một chút, hoặc là cầu xin tôi nhanh một chút." Lục Vọng thích dáng vẻ cậu bừng bừng tức giận như vậy, nhưng lại không thật sự dám chọc giận mình, chỉ có thể bướng bỉnh chịu đựng.

 

"b**n th**!" Cố Thanh Yến thở phì phì hét, đôi tay chống lại ngực Lục Vọng, dùng sức đẩy anh ra, sau đó xoay người một cái, lăn đến mép giường, nhanh chóng xuống giường chạy ra ngoài.

 

Nhìn cậu chạy trối chết rất thú vị, Lục Vọng cũng không đuổi theo, nghiêng người nằm xuống, một tay chống lấy quai hàm có đường cong hoàn hảo.

 

Yêu một bạn nhỏ có rất nhiều phiền phức, trước không nói đến khoảng cách thế hệ, chỉ với tính tình kiêu ngạo này, quá mềm không ăn được quá cứng lại làm cậu sợ, đã không ăn được còn rất hại thân. Hơn nữa bạn nhỏ còn không thông cảm cho bạn, an ủi bạn, cố ý khơi dậy ngọn lửa trong lòng bạn rồi vỗ mông chạy mất.

 

Cố Thanh Yến nếu biết những suy nghĩ trong lòng Lục Vọng chắc chắn sẽ nói một câu: Tự làm tự chịu!

 

Lục Vọng người này nhìn lạnh lùng vô tình, cao không với tới, nhưng tán tỉnh cũng rất nghệ, đáng tiếc......

 

Rũ mắt nhìn lên mặt đất đột nhiên nhiều thêm một cái bóng, trong mắt Cố Thanh Yến lóe lên một tia sắc lạnh.

 

Cuối cùng cũng ra tay?

 

Một đôi tay nhanh chóng bịt lấy mũi và miệng cậu, mùi hăng nồng gay mũi không ngừng xông vào, Cố Thanh Yến rất phối hợp hôn mê bất tỉnh.

 

Khi cậu bị người kéo vào một chiếc xe hơi màu đen xe hơi, các vệ sĩ Lục Vọng phân phó đã âm thầm đi theo bảo vệ cậu, một bên báo tin cậu bị người đánh thuốc mê bắt cóc báo cho Lục Vọng.

 

Cố Thanh Yến tỉnh lại trên một chiếc giường lớn mềm mại.

 

Chưa bao giờ nghĩ tới quá trình tỉnh lại từ chiếc giường này sang chiếc giường khác lại tệ đến thế, cậu vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt tràn đầy tơ máu, tr*n tr**, điên cuồng muốn dùng đôi mắt đó lăng nhục ánh mắt cậu.

 

Là Lý Thừa Trác đã lâu không gặp.

 

Ồ, lại là một tên ngốc bị Chu Tử Kỳ đẩy ra ngoài gây thù.

 

Trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ cùng hoảng loạn, Cố Thanh Yến giả vờ bình tĩnh quát: "Lý Thừa Trác? Là anh bắt cóc tôi? Anh muốn làm gì?"

 

"Em cảm thấy tôi muốn làm gì?" Lý Thừa Trác đánh giá Cố Thanh Yến từ trên xuống dưới với ánh mắt như đang thưởng thức một kiệt tác hoàn hảo.

 

Cố Thanh Yến cố gắng ổn định cảm xúc, bình tĩnh mở miệng: "Tôi và anh không oán không thù, nếu là vì Lục gia chấm dứt hợp tác với Lý gia anh mà sinh lòng thù hận ra tay với tôi, vậy thì anh tìm sai người rồi."

 

"Tôi đã rời khỏi Lục gia, Lục gia sẽ không vì tôi mà nhượng bộ!"

 

Lý Thừa Trác cười, duỗi tay muốn sờ mặt Cố Thanh Yến, bị Cố Thanh Yến né được, hung dữ trừng hắn.

 

Cậu càng lộ ra vẻ tức giận, Lý Thừa Trác càng hưng phấn.

 

Thuốc mê còn chưa hết tác dụng, Cố Thanh Yến cảm thấy cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức nào. Cậu bị Lý Thừa Trác dùng sức bắt lấy cằm, sắc mặt người đàn ông tối sầm lại.

 

"Anh Sâm có thể chạm vào em, Lục Vọng có thể chạm vào em, tôi chạm vào em sao lại không được?"

 

Cố Thanh Yến cắn răng, không đáp lời.

 

"Ngày đó có phải là em ra tay hay không? Bằng không sao cả người tôi đều khô nóng? Là em đổi rượu của tôi có phải hay không?" Lý Thừa Trác nhếch mép, cầm một ly nước không biết đã thả gì vào, mạnh bạo rót vào trong miệng Cố Thanh Yến.

 

"Khụ khụ khụ......"

 

Cố Thanh Yến giữ cổ họng, muốn nhổ ra, Lý Thừa Trác cười to: "Ngoan ngoãn tận hưởng hương vị ngây ngất này đi!"

 

Cố Thanh Yến cảm thấy cơ thể rất nhanh đã nóng lên, có một ngọn lửa tà ác lao xuống phía dưới, đoán không nhầm là cùng một loại thuốc mà ngày đó Lý Thừa Trác đã cho vào rượu.

 

Sau khi học được mánh khóe khiến Lý Thừa Trác bị người cũ vứt bỏ, Chu Tử Kỳ cách một bức tường đã sớm chuẩn bị máy ghi hình.

 

Chu Tử Kỳ nhìn Cố Thanh Yến đang cố gắng đối phó Lý Thừa Trác, dứt khoát tạo một phòng phát sóng trực tiếp.

 

"Lần này mày còn không thân bại danh liệt chắc?" Chu Tử Kỳ đắc ý tự mình mua hotsearch, muốn dùng lượng truy cập hotsearch thu hút thêm nhiều người chứng kiến, Cố Thanh Yến thật giống một con đ**m hạ tiện cầu xin người khác làm mình.

Bình Luận (0)
Comment