Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 32

Chu Viêm ném xong toàn bộ vòng, trong số những bình hoa đã ném trúng tìm ra được hai giải thưởng lớn, một vé phòng xa hoa giá 5000 và một vé ăn xa hoa giá 1000. Chu Ngẫu Phiến ôm lấy anh trai hoan hô, cầm phần thưởng khoe khoang một đợt.

Mã Tiểu Lộ và Văn Nhân Ba Ba cuối cùng chỉ giành được vé phòng phổ thông giá 300 và một vé ăn phổ thông giá 100.

“Trong mấy bình hoa còn lại còn ẩn giấu một vé ăn giá 500, làm sao bây giờ?”

Mã Tiểu Lộ dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn chăn chú vào đạo diễn, nhưng thứ nhận lại chính là đáp án lãnh khốc vô tình.

“Phần thưởng không có người ném trúng thì sẽ trở thành phế thải.”

Mã Tiểu Lộ tựa như bị một tia sét bổ trúng đầu, chân mềm nhũn, ngã trên sàn nhà hồn lìa khỏi xác. Văn Nhân Ba Ba đã sớm từ bỏ việc cứu giúp cho chỉ số thông minh của bạn trai, tự lo bản thân mà đi tìm tổ tiết mục đòi mì ăn liền.

Mục Lưu Phương khó xử thương lượng với chồng mình: “Lão Chung, hai ta đêm nay thật sự chỉ có thể ngủ lều trại sao?”

Chung Trường Chinh an ủi: “Thôi, coi như ôn lại năm tháng gian nan. Lúc chúng ta còn trẻ, khổ cực gì mà chưa từng trải qua đâu, năm tôi bảy tám tuổi còn theo cha ngủ ở chuồng bò đây.”

Chu Viêm đi đến, ngón tay thon dài kẹp một tấm vé phòng: “Cháu và em trai tối nay ngủ lều trại là được.”

Mục Lưu Phương kiên quyết không nhận: “Như vậy sao được, tuy rằng chỉ là chơi trò chơi, nhưng cũng phải có quy củ chứ.”

Chu Ngẫu Phiến vui sướng nhảy qua, ôm cổ anh trai: “Cháu muốn dã ngoại ngủ lều trại, buổi tối còn có thể nghe tiếng sóng biển rì rào, nhìn lên bầu trời đếm sao, siêu lãng mạn!”

Trên người Chu Viêm treo thêm một người, nhưng vẫn đứng thẳng lưng nửa điểm cũng không cong, duỗi tay đưa vé phòng qua: “Nếu thầy Chung thực sự băng khoăn, vậy hãy giúp em trai cháu quảng bá quyển sách mới đi.”

Chung Trường Chinh cũng biết, với tuổi tác của vợ, để bà ở trước camera đi ngủ lều trại, trong lòng khẳng định sẽ cảm thấy biệt nữu. Ông liền không thoái thác nữa mà sảng khoái cười: “Việc này không thành vấn đề.”

Lúc này thời gian phát sóng trực tiếp đã vượt qua hơn một giờ, giờ ăn trưa đã sớm qua, các khách mời và nhân viên công tác đều đã mỏi mệt.

Đạo diễn tuyên bố phát sóng trực tiếp kết thúc, mọi người cùng chào tạm biệt với khán giả.

【Thầy Chung cố lên, ngày mai cháu nhất định tới xem tiếp.】

【Bye bye nữ thần, quản tốt Husky nhà chị nha, đừng để hắn tiếp tục diễn trò hề nữa, ha ha ha.】

【Ngó Sen đại thần mai gặp lại nha, Viêm ca cũng mai gặp lại, ngày mai nhớ nói một chút về thể nghiệm ngủ lều trại. Đúng rồi, bộ dáng em trai Ngẫu Phiến treo trên người anh trai, siêu dễ thương a a a a.】

【88, ngày mai không gặp không về, tôi sẽ gọi anh em bạn bè tới xem cùng, chương trình này rất hay.】

Các khách mời đi vào trong khách sạn, từng người dàn xếp, anh em họ Chu tuy buổi tối phải ngủ trong lều, nhưng rửa mặt vệ sinh hằng ngày lại phải mượn dùng phòng ở xa hoa của vợ chồng Chung Trường Chinh.

Độ hảo cảm của Mục Lưu Phương đối với hai anh em liền thẳng tắp UP, lời nói thân thiết giống như dì hàng xóm.

Thời gian ăn tối, tổ tiết mục lại một lần nữa sắp xếp dựng camera, tụ họp tất cả khách mời lại một chỗ ghế lô, mục đích chính là để tra tấn những người không giành được vé ăn xa hoa.

Trước mặt hai anh em họ Chu bày một bàn thức ăn kiểu Tây, tinh tế nhỏ xinh, lấp lánh làm cho người ta vừa nhìn liền muốn ăn thật nhiều. Bữa ăn tiêu chuẩn của vợ chồng Chung Trường Chinh cũng không tồi, hai tô mì thịt bò thượng hạng, ít nhất cũng được no bụng.

Đối lập với bọn họ, Mã Tiểu Lộ và Văn Nhân Ba Ba ở bên cạnh ngay cả chỗ ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng ăn mì ăn liền, đau khổ giống như cuộc sống trước giải phóng. Nếu lúc này có nhạc nền, nên phối nhạc là: “Cải thìa a, trong đất vàng a, bọn họ ăn thịt, ta ăn canh a~”

Mã Tiểu Lộ nhìn một bàn mỹ thực ở bên cạnh mà nuốt nước miếng, bỗng nhiên thấy Chu Ngẫu Phiến ngoắc ngoắc ngón tay với mình.

Hắn khó hiểu bước qua, Chu Ngẫu Phiến gắp một khối bò bít tết đưa tới trước mặt hắn, vừa kinh hỉ há mồm ra, lại thấy miếng thịt bay vào trong miệng Chu Ngẫu Phiến, cậu điềm mỹ cười: “Tôi cho anh ngửi mùi đỡ thèm nè.”

Mã Tiểu Lộ run rẩy chỉ chỉ vào cậu: “Tôi xem như đã nhìn ra, cậu chính là một tiểu ác ma một bụng đầy ý xấu!”

Hắn nhìn về phía người quay phim mà ồn ào: “Đoạn này tuyệt đối không thể cắt, nhất định phải phát ra, để các fan nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta!”

Chu Ngẫu Phiến nhún vai, không sợ gì cả mà tiếp tục lấy đồ ăn ngon dụ dỗ: “Anh Tiểu Lộ, tôi thiệt tình thấy đáng thương cho anh mà, nếu không anh hát một bài ngay tại chỗ đi, tôi liền cho anh đĩa salad cá hồi này.”  

Mã Tiểu Lộ bi phẫn xoay người: “Ông đây cũng có tôn nghiêm……”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Văn Nhân Ba Ba một chân đá trở về: “Mau cút đi ra ngoài hát rong kiếm cơm, bà đây muốn ăn salad.”

Mã Tiểu Lộ yếu ớt cầu tình: “Ba Ba, bữa tối ăn ít một chút có thể giúp giảm béo đó.”

Văn Nhân Ba Ba bĩu môi: “Giảm cái gì mà béo, không được ăn gà vịt thịt cá thì có gì tốt? Bớt lải nhải đi, mau đi hát!”

Mọi người xung quanh thiếu chút nữa đã nín cười đến nghẹn, cảnh này nhìn thế nào cũng giống ép gái nhà lành đi làm kỹ nữ(*).

(*Cảm ơn góp ý của bạn Đông Phương Bất Bại)

Mã Tiểu Lộ vẻ mặt tuyệt vọng, nhẫn nhục đi tới trước mặt Chu Ngẫu Phiến, ăn nói khép nép: “Sếp, mời ngài ra yêu cầu.”

Chu Ngẫu Phiến cũng nhập diễn, bắt chéo chân làm bộ làm tịch đến mười phần: “Yêu cầu của tôi không cao, anh hát một bài ca ngợi tôi là được.”

Mã Tiểu Lộ trợn trắng mắt: “Ca ngợi chính mình? Cậu còn có mặt mũi hay không?”

Chu Ngẫu Phiến quay đầu cáo trạng với anh trai: “Hắn mắng em, mau xử hắn!”

Chu Viêm buông dao nĩa, liếc mắt thoáng nhìn qua Mã Tiểu Lộ, không giận tự uy: “Yêu cầu của em trai tôi cũng không quá mức đi?”

Mã Tiểu Lộ sợ tới mức hai chân run run, quay đầu nhìn về phía màn ảnh khóc lóc kể lể: “Các bạn thấy rồi chứ, tôi hôm nay coi như đã tận mắt chứng kiến, phía sau một cậu em trai ác ma, đều có một người anh trai ác quỷ.”

Ủy khuất thì ủy khuất, nhưng hát thì vẫn phải hát.

Mã Tiểu Lộ thật sự ngay tại chỗ sáng tác một bài hát mang tên《Em không phải thiên sứ mà là ma quỷ》. Đặc biệt là phần điệp khúc lặp lại, quả thực như đã hát lên tiếng lòng của hắn: “Em không phải thiên sứ mà là ma quỷ, là đóa hoa hồng duy nhất ở chốn địa ngục.”

Lưu loát dễ thuộc, cực kỳ có ma tính, hát thêm mấy lần liền có nhân viên công tác ở bên cạnh cùng nhau hòa thanh.

Chu Ngẫu Phiến nghe xong, một lần nữa quay đầu cáo trạng với anh trai: “Hắn lại mắng em, mau xử đẹp hắn!”

Vì thế, Chu Viêm nhìn chằm chằm Mã Tiểu Lộ một hồi, thật sự chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi.

Trực giác của Mã Tiểu Lộ mách bảo đại sự không ổn, sợ tới mức ngồi xổm xuống, ôm đầu hô to: “Đừng động đến mặt tôi, tôi còn phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm bát cơm!”

Nhưng Chu Viêm chỉ cầm lấy đĩa salad cá hồi, đưa cho Văn Nhân Ba Ba. Ngay sau đó lại cầm lấy một đĩa trái cây đặt lên trên bàn của vợ chồng Chung Trường Chinh. Văn Nhân Ba Ba và Chung Trường Chinh đều nói cảm tạ.

Ánh mắt của toàn bộ những người ở đây đều nhìn tới trên người Mã Tiểu Lộ đang ngồi xổm ôm đầu giả làm đà điểu.

Mã Tiểu Lộ: “……”

Đừng hỏi, hắn chính là xấu hổ không có chỗ dung thân.

Sau bữa tối, kết thúc ghi hình, nhân viên công tác bắt đầu nghỉ ngơi dùng cơm, các khách mời rốt cuộc cũng có một chút thời gian để tự do đi dạo.

Chu Viêm đang trợ giúp nhân viên công tác dựng lều dã ngoại thì bị Chu Ngẫu Phiến lôi kéo đi tản bộ.

Hai người chậm rãi đi dọc theo bờ cát phủ trong màn đêm, ánh trăng rọi xuống tạo thành hai bóng dáng kéo dài trên nền đất, gió biển lay động mái tóc dài đến ngang vai của Chu Ngẫu Phiến, một vài sợi tóc nhỏ vụn quét qua chóp mũi, làm cậu không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Chu Viêm quay đầu lại: “Bị cảm?”

Chu Ngẫu Phiến lắc đầu: “Không, buộc tóc cho em đi?”

Chu Viêm: “Cái màu gì?”

Chu Ngẫu Phiến: “Màu đỏ.”

Chu Viêm nâng lên cánh tay phải, gỡ dây buộc tóc từ trên cổ tay của Chu Ngẫu Phiến ra, tùy tay cột trên đỉnh đầu cậu một cây dừa nhỏ. Cậu thỏa mãn ôm lấy cánh tay anh trai, cả người dựa lên.

Chu Viêm cằn nhằn: “Cắt sạch sẽ đi.”

Duy nhất ở chuyện kiểu tóc, đối với thẩm mỹ thẳng nam của ca ca, Chu Ngẫu Phiến tuyệt đối sẽ không gật bừa: “Em thích bộ dáng này.”

Chu Viêm bất đắc dĩ, rất có cảm giác thất bại em trai lớn rồi không quản được nữa. Nhưng nghĩ lại đây chính là vợ mình, y lập tức tâm bình khí hòa. Có đôi khi, thần kinh thẳng như ống thép của y cũng sẽ rối rắm một chút, y đến tột cùng xem Chu Ngẫu Phiến là em trai, hay là vợ.

Tình thân hay tình yêu, dây dưa với nhau khó có thể phân biệt.

Nhưng vô luận là gì, người này vẫn là khối thịt quan trọng nhất trong trái tim của y.

Màn đêm buông xuống bãi biển vắng lặng không người, chỉ có sóng triều là trường minh không suy, hai người gắn bó bên nhau, ai cũng không thể mở miệng đánh vỡ khoảng thời gian lãng mạn này. Khi cơn sóng vỗ bờ, nó mau lẹ mà lại không một tiếng động, đợi đến khi Chu Ngẫu Phiến phát hiện ra thì giày vớ đều đã bị xối ướt.

Giày ướt sũng nước biển, liền không quá thoải mái.

Chu Viêm trực tiếp nhấc bổng cả người cậu lên, tựa như ôm một đứa trẻ mà khiêng trên vai. Hành động này từ sau khi Chu Ngẫu Phiến lên mười liền không còn phát sinh nữa.

Chu Ngẫu Phiến vui vẻ hệt như trẻ con, bám vào người Chu Viêm cúi xuống hôn lên trán y. Chu Viêm không kháng cự, làm cho lá gan của Chu Ngẫu Phiến tức khắc to hơn rất nhiều, cậu ôm đầu y mà tinh tế gặm cắn.

Chu Viêm nào phải tượng đá, dần dần bị chọc cho nổi lửa, chờ đến khi hoàn hồn lại, đã thấy bản thân đè Chu Ngẫu Phiến ở trên bờ cát, hô hấp giao triền.

“Cần phải trở về rồi.” Nếu lại không đi, sợ là sẽ xảy ra cảnh lau súng cướp cò.

Y vừa muốn ngồi dậy, lại bị khúc chân của tiểu yêu tinh ở dưới thân câu lấy. Chu Ngẫu Phiến đang cao hứng, căn bản không muốn chỉ như vậy mà lướt qua, làm nũng cầu xin: “Ca……”

Cậu quấn lấy rất chặt, hai người cọ xát lẫn nhau, ai có thể nhịn được.

Chu Viêm hít sâu một hơi, duỗi tay thăm vào trong. Sóng biển đánh ra những tiếng động che lấp đi âm thanh kiều diễm, mặt trăng cũng ngượng ngùng trốn sau tầng mây. Thẳng đến khi hai người đều phóng thích, mới bừng tỉnh chuyện vừa rồi như đã qua thật lâu.

May mà quần lót vẫn chưa bị làm bẩn, Chu Viêm xử lý xong bản thân, liền qua tay chăm sóc cho Chu Ngẫu Phiến, cậu lười biếng đến độ căn bản không muốn động đậy, cả người mềm mại vẫn còn chìm đắm trong dư vị: “Ca, lần sau em muốn làm ở chỗ này.”

Chu Viêm: “……”

Y tựa hồ như đang tận mắt chứng kiến quá trình tiểu yêu tinh tiến hóa thành lão yêu tinh.

Chu Ngẫu Phiến mềm nhũn người, Chu Viêm liền chỉ có thể cõng em trai, dọc theo bờ cát trở về đường cũ, bốn hàng dấu chân trước đó liền xác nhập với hai hàng dấu chân mới.

Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, dưới một tán cây dừa cách đó không xa, một thân ảnh cao gầy mặc tây trang bước ra.

Sở Hàn vốn dĩ cũng là ra ngoài tản bộ, sau khi nhìn thấy hai anh em này, gã liền ma xui quỷ khiến mà bám theo.

Chu Ngẫu Phiến đã từng nghĩ tới việc liệu Sở Hàn rốt cuộc có biết lúc trước là do cậu ở giữa giở trò quỷ, thiếu chút nữa đã khiến gã bị cảnh sát bắt gian tại trận cả người lẫn tang vật, một lần nữa trở lại sau song sắt.

Sở Hàn cũng không ngu, cho dù lúc ấy gã không biết, nhưng nếu hồi tưởng lại, sao có thể không nghĩ đến trên người của Chu Ngẫu Phiến. Có điều, khi đó trên người gã cũng không sạch sẽ, không tiện ra tay giáo huấn tiểu tử này.

Lần này tham gia gameshow nhìn thấy Chu Ngẫu Phiến, Sở Hàn quả thực cũng là ngoài ý muốn.

Gã thật sự thích gương mặt của Chu Ngẫu Phiến, vừa yêu vừa hận tiểu gia hỏa tinh quái này. Chu Ngẫu Phiến càng khó động tay, lại càng khiến gã muốn ngừng mà không được.

Gã vốn tính toán, chờ gameshow lần này kết thúc ghi hình, lại nghĩ cách liên hệ với Chu Ngẫu Phiến. Lặng lẽ đi theo, cũng chỉ là xuất phát từ tâm lý si hán nhìn trộm.

Không ngờ, cư nhiên lại làm gã nhìn thấy một màn rời bỏ đạo lý luân thường kia.

Trong mắt Sở Hàn tràn đầy hứng thú: “Anh em ruột thịt sao……”

Bình Luận (0)
Comment