Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 13

Công chúa thức dậy sau giấc ngủ, cảm thấy tinh thần sảng khoái, không hề có cảm giác đau đầu như muốn nứt ra, nhớ tới tối hôm qua tiểu vương gia nói đau đầu này nọ, y cho rằng tửu lượng của mình cao, nên không dễ say rượu.

Ngược lại, phu quân của y, người tự xưng tửu lượng rất tốt, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Công chúa cảm thấy tự hào, lén lút nhìn hắn, chuẩn bị khi hắn mở mắt sẽ cười nhạo hắn một chút.

Y không có ý định đánh thức tiểu vương gia, nhưng có vẻ như chỉ cần trở mình, tiểu vương gia đã tỉnh.

Nhưng hôm nay, tiểu vương gia có vẻ phản ứng chậm chạp hơn bình thường, không nhìn ra vẻ đắc ý của y, ngược lại ánh mắt có chút kỳ lạ, có vẻ trìu mến hơn mọi ngày.

Công chúa còn đang nghi hoặc, tiểu vương gia đã ngựa quen đường cũ lại gần, ôm y vào lòng, nói: "Ngày hôm qua chơi muộn như vậy, có muốn ngủ thêm một chút nữa không?"

Lúc này, nghi hoặc trong lòng lấn át cơn buồn ngủ, công chúa lắc lắc đầu, tiểu vương gia lập tức hiểu ra, nói: "Thời gian không còn sớm, chắc ngươi cũng đói rồi phải không?"

Tiểu vương gia hành động cực kỳ nhanh nhẹn, nói xong không lâu sau đã rời giường trước, làm chuyện gì cũng nhanh như gió, ngay khi công chúa vừa mới ngồi dậy, tiểu vương gia đã quay lại, ngồi ở bên giường hôn lên trán y.

Công chúa vốn nghĩ rằng lần đi ra ngoài này chỉ có hai người bọn họ, nhưng không lâu sau, thấy Đồng Vu lại xuất hiện trong phòng.

Biểu cảm của y có chút bất ngờ, tiểu vương gia giải thích: "Yên tâm, bọn họ đều sẽ đi theo từ xa, sẽ không làm phiền ngươi, ta cho Đồng Vu theo vì sợ không có nàng, ngươi sẽ không quen."

Tiểu vương gia cảm thấy công chúa cần hầu hạ trong mọi việc, lo lắng nếu công chúa không có thị nữ bên cạnh, sẽ bị bất tiện.

Tuy nhiên, tiểu vương gia không biết rằng công chúa mười mấy năm qua chưa từng thật sự được ai hầu hạ, và Đồng Vu đối với y mà nói, càng giống một người chị gái hơn.

Hơn nữa, ngày thường là y thường xuyên nghe Đồng Vu nói nhiều hơn, đâu cần nàng hầu hạ mình. Cùng lắm chỉ yêu cầu Đồng Vu tới hỗ trợ chải tóc, vì búi tóc nữ tử y không thể làm nổi.

Quá khứ bị nhốt trong thâm cung, không có ai đến thăm y, tóc của y cứ thế dài ra, rồi đôi khi mẫu thân thần trí tỉnh táo, sẽ gọi y tới rồi giúp y chải tóc.

Mái tóc dài như một tấm trường bào sinh trưởng từ người y, bao bọc lấy những bộ y phục không thuộc về y, trong hoảng hốt, y mới nhớ ra mình là ai.

Tuy nhiên Đồng Vu tới cũng tốt, y cuối cùng cũng có người để nói chuyện.

Lần ra ngoài này rõ ràng khiến công chúa rất vui vẻ, y nói chuyện nhiều hơn bình thường. Y nói từ cây hoa thục quỳ, rồi lại nói về rượu nho đến khi tóc đã được chải xong, Đồng Vu đối xử với y như đệ muội nhỏ tuổi, dò hỏi một câu: "Rượu nho có làm ngươi say không?"

Khi nghe nàng hỏi vậy, Bạc Hề Linh đột nhiên a một tiếng, nhanh chóng đứng dậy rồi cầm thứ gì đó quay lại.

Đó là một chiếc bình rượu lưu ly, Bạc Hề Linh đưa cho nàng, nói: "A Xích Na đưa cho ta, vốn dĩ ta muốn mang về cho ngươi, vừa lúc ngươi đến đây, giờ ta đưa cho ngươi luôn."

Đồng Vu nhìn y, chậm rãi đưa tay nhận lấy. Nàng nhìn vào ánh mắt hồn nhiên, gần như ngây thơ của đối phương, đôi khi cảm thấy hoang mang, nàng luôn cảm thấy, chỉ có những người sinh ra không có phiền não mới có thể duy trì được sự ngây thơ mãi mãi.

Rõ ràng công chúa điện hạ không phải người như thế, nhưng y lại giống như một cái cây cứng cỏi, dù biết vận mệnh mình như sớm nở tối tàn, nhưng vẫn tận hưởng từng khoảnh khắc nắng mưa cuộc đời.

Đồng Vu cầm chiếc bình rượu lưu ly lạnh ngắt, trong lòng thoáng qua một chút không nỡ, thậm chí nàng còn nảy ra một ý nghĩ hoang đường, nơi đây là các quốc gia thương nhân tụ tập, có nhiều kẻ lạ mặt, là cơ hội tốt nhất để trốn thoát.

Mặc kệ Thất Tinh Hoàn, trước kia khi công chúa rời khỏi Hà Việt, quãng đường đi mất mấy tháng trời, y hoàn toàn không biết, người mà y muốn dùng thần dược để cứu sống đã sớm thoi thóp từng hơi cuối cùng, dù lập tức lấy được thuốc, e cũng không kịp.

Tất cả mọi người đều lừa y, khiến y phải sống trong lo sợ với một tia hy vọng mơ hồ, y vẫn cảm thấy chuyến đi Ô Bắc của mình có ý nghĩa, nhưng một quân cờ nhỏ bé thì có ý nghĩa gì chứ.

Một khi thân phận của y bị bại lộ, Ô Bắc bị lừa gạt chắc chắn sẽ khởi binh tấn công Hà Việt, để gột rửa nỗi nhục bị tổn hại danh dự. Một khi chiến tranh nổ ra, Nam Hồn sẽ thừa cơ chen vào.

Trong âm mưu chính trị to lớn, Bạc Hề Linh là quân cờ then chốt, nhưng đến nay y vẫn không hay biết gì.

Bạc Hề Linh đã thay xong xiêm y, chuẩn bị đi tìm tiểu vương gia cùng nhau ăn sáng, nhưng thấy Đồng Vu vẫn đứng yên, hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Đồng Vu trong phút chốc hạ quyết tâm, hỏi: "A Linh, ngươi có muốn rời khỏi Ô Bắc không?"

Bạc Hề Linh sửng sốt một lúc, xưng hô này đã nhiều năm y chưa từng nghe qua, y theo bản năng cảm thấy có chuyện không hay xảy ra, tim giật thót lên, "Sao lại đột nhiên nói như vậy?"

Đồng Vu nhận ra sự hoảng sợ trong mắt y, nhẹ nhàng giải thích: "Nơi này người qua lại đông đúc, mà tiểu vương gia lại mang theo ít người hầu, là cơ hội tốt để đào tẩu."

Bạc Hề Linh trầm mặc một hồi lâu, nói: "Các ngươi đưa ta đến đây, nhưng chuyện vẫn chưa làm xong, sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Y nhìn thoáng qua bình rượu, giống như đã hiểu ra điều gì, rồi tiếp tục: "Ngươi cảm thấy ta đối xử tốt với ngươi, là muốn ngươi cứu ta sao?"

Đồng Vu nghẹn lời, "Ta không có nghĩ như vậy."

Bạc Hề Linh thở dài, nói: "Ta đã nghĩ rất nhiều lần, nếu đào tẩu được thì sao, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao? Ta sống ở Hà Việt mười mấy năm, còn không vui vẻ bằng mấy tháng ở đây. Nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn muốn giết ta, ta cũng không oán trách gì. Hơn nữa, ta chết ở đây, mới là điều các ngươi muốn, không phải sao?"

Y nói xong cảm thấy có vẻ lời mình nói quá nặng nề, chậm rãi thở ra, nói: "Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, ta sẽ không làm chuyện mất hứng. Tâm trạng của ta cũng không tệ lắm, ngươi cũng đừng làm ta mất hứng."

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, tiểu vương gia ngồi cạnh bàn chờ công chúa cùng ăn.

Tiểu vương gia nhìn công chúa đi xuống, ánh mắt đầy ý cười, nhưng nhận ra công chúa không còn vui vẻ như lúc mới tỉnh dậy.

Hắn đưa tay nắm lấy tay công chúa, nói: "Sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm."

Công chúa như phục hồi tinh thần, nở một nụ cười như mọi khi, lắc đầu.

Tâm tình y không yên, không phát hiện hôm nay bên cạnh bàn có một nam nhân lạ mắt, người này mặc thường phục, đứng bên cạnh tiểu vương gia, lúc này bước ra một bước, đột nhiên quỳ xuống hành lễ, "Thuộc hạ Tang Nhung, chúc mừng tiểu vương gia cùng tiểu vương phi tân hôn đại hỉ."

Công chúa bị hành động này làm cho hoảng sợ, Ô Bắc chủ yếu là hành lễ chắp tay, còn quỳ gối dập đầu là nghi lễ rất long trọng, y chưa từng nhận được hành lễ như thế, hoảng đến mức lập tức đứng lên.

Tiểu vương gia lại như xem náo nhiệt, nắm lấy tay kéo y ngồi xuống, nói: "Ngươi không cần để ý đến hắn, hắn ngứa da, không tìm chuyện để làm trong lòng liền khó chịu —— còn không mau đứng lên?"

Tang Nhung đứng lên, cười hì hì, thoạt nhìn xấp xỉ tuổi tiểu vương gia, da ngăm hơn một chút, nhưng cũng coi là tuấn tú.

Hách Liên Thanh cười nói: "Đây là Tang Nhung, chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng mà hắn có chút tiền đồ, bị phụ vương nhìn trúng, không cho làm người hầu của ta, mà đi làm tướng quân."

Tang Nhung nói: "Tiểu vương gia không nói, Tang Nhung nào dám đi?"

Hách Liên Thanh trong lòng xem Tang Nhung như huynh đệ, nói chuyện không câu nệ như người khác.

Tang Nhung từng là nô lệ được bán đến Ô Bắc, chỉ là vận khí tốt, cùng tiểu vương gia thân cận, mới có thể học được chút bản lĩnh, không phải làm nô lệ cả đời.

Bọn họ dùng bữa sáng, Tang Nhung liền đứng một bên, rất yên lặng, như thể không hề tồn tại.

Tiểu vương gia vừa ăn vừa trò chuyện với y, đột nhiên nói: "Ta có một món quà muốn tặng ngươi."

Lần này Hách Liên Thanh không úp mở, lấy ra một chiếc túi tiền làm bằng tay rất tinh xảo, trên đó thêu một đóa hoa mai.

Công chúa nhận lấy, cảm thấy bên trong như có một vật gì đó, cẩn thận mà sờ vào, lại liếc nhìn Hách Liên Thanh.

Hách Liên Thanh cười nói: "Mở ra xem đi."

Bên trong túi tiền là bánh sữa nướng, công chúa không nhịn được bật cười, cảm thấy có chút ngớ ngẩn nhưng lại không thể tìm được lý do gì để nói.

Hách Liên Thanh nói: "Đặc biệt làm cho ngươi đó, có thể đựng mứt quả hay bánh sữa nướng đều được."

Tang Nhung ngay lúc này chen vào, nói: "Tiểu vương gia tìm rất nhiều thợ may vá, chọn lựa kỹ càng mới đưa đến trước mặt tiểu vương phi."

Bạc Hề Linh ngắm nghía, quả thật rất thích.

Hách Liên Thanh lại nói: "Nhưng nó thiếu một vài thứ, dẫn ngươi đi tìm."

Bọn họ đến một cửa hàng ngọc thạch, trước mặt bày mấy chục loại đá.

Tiểu vương gia giải thích với y: "Có một số viên đá có thể tạo ra ngọc tốt, nhưng phải xem vận khí, ngươi đi chọn đi, để làm thành mặt dây đeo trên túi thơm cho ngươi."

Bạc Hề Linh chọn một cục đá, tiểu vương gia dẫn y đi xem cách cắt đá, tận mắt thấy một số cục đá cắt ra vẫn chỉ là đá, nhưng có một số cục đá khác lại biến thành những viên ngọc phỉ thúy rất đẹp.

Dù chỉ cắt được một mảnh phỉ thúy nhỏ bằng đầu ngón tay, nhưng những thương nhân xung quanh cũng rôm rả khen ngợi, nói rằng phu nhân có con mắt tinh tường.

Bọn họ tâng bốc như thế, chẳng qua đều nhìn ra, đại khái đây là một cặp phu thê trẻ tuổi, phú quý.

Phu quân vung tiền như nước, chỉ để đổi lấy một nụ cười của thê tử.

Miếng ngọc đẹp nhất được làm thành mặt dây hoa mai, còn lại làm thành một ít hạt châu, phối cùng nhau thành một chiếc tua rua đeo cạnh túi tiền.

Mặt trang sức này xem ra cũng không tệ, công chúa sờ tới sờ lui, nghe tiểu vương gia khen thẩm mỹ y tốt thì có chút vui vẻ.

Bạc Hề Linh không hề biết, những chuỗi trang sức này không phải là không mua được, nếu chỉ mua thành phẩm, e rằng một miếng vàng còn thừa, nhưng với những hòn đá chưa rõ giá trị mua về rồi cắt, rồi mài, tiểu vương gia đã tiêu tốn mười mấy miếng vàng.

Nhưng tiểu vương gia không để bụng, hắn chỉ muốn làm thê tử của mình vui vẻ.

Nơi này quả thực rất náo nhiệt, Bạc Hề Linh thậm chí thấy cả voi.

Trong chốc lát vì mải mê ngắm voi, y lạc mất tiểu vương gia.

Công chúa lạc đường không những không căng thẳng, còn dừng lại bên đường để xem một màn xiếc khỉ.

Loại xiếc ảo thuật này y đã sớm nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên thấy, y cho rằng sẽ rất thú vị, nhưng không hiểu sao, y lại thấy sợ hãi khi xem.

"Thật trùng hợp."

Giọng nói này càng khiến y cảm thấy sợ hãi.

Bạc Hề Linh vừa quay lại, liền thấy khuôn mặt Mạc Trì Dã.

Công chúa lúc này có chút hoảng loạn, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng tiểu vương gia.

"Ngươi sợ cái gì? Giữa ban ngày ban mặt, ta sẽ không làm gì ngươi."

Công chúa nhìn chằm chằm vào xiếc khỉ, lạnh nhạt nói: "Không phải sợ ngươi, chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi."

"Vậy sao, vừa hay, ta đang định cứu ngươi." Giọng điệu Mạc Trì Dã ngạo mạn, "Thật ra cũng không định để ngươi phải chết, ngươi giết Hách Liên Thanh, Ô Bắc chắc chắn sẽ đại loạn."

Nghe Mạc Trì Dã nói vậy, công chúa hừ lạnh một tiếng.

Mạc Trì Dã rốt cuộc tự cho mình là ai, mà dám nói ra những lời điên rồ này. Muốn y đi giết Hách Liên Thanh, còn không bằng y tự tiết lộ thân phận của mình, dù sao đều sẽ chết, thẳng thắn thừa nhận biết đâu còn có thể chết đàng hoàng một chút.

"Nếu ngươi giết Hách Liên Thanh, ta sẽ mang ngươi đi, thế nào? Ta biết rõ lai lịch của ngươi, ngươi không cần phải lo lắng gì nữa, không tốt sao?"

Bạc Hề Linh giật mình mà liếc Mạc Trì Dã một cái, nói: "Ta nghe nói ngươi có tám tiểu thiếp, ngươi còn muốn ta ư?"

"Ngươi thật sự hiểu rõ ta nhỉ?", một tên không biết xấu hổ, còn lấy đó thành niềm kiêu hãnh.

Bạc Hề Linh đột nhiên nhớ tới bà mối luôn sỉ nhục mình, y cảm thấy sau khi trở về, phải bảo Hách Liên Thanh thả bà ra, để y có thể học tập một chút cách mắng chửi người vừa cay nghiệt vừa kín đáo.

Xiếc khỉ sắp kết thúc, con khỉ đang chạy khắp nơi đòi lấy tiền thưởng.

Bạc Hề Linh có chút phiền, suy nghĩ một hồi lâu, lắc đầu.

Mạc Trì Dã nói: "Ngươi không nỡ rời xa hắn? Hách Liên Thanh tốt đến vậy sao?"

Công chúa trầm ngâm suy nghĩ mãi, nhìn Mạc Trì Dã một cái rồi lại nhìn con khỉ, chậm rãi nói: "Ta không thích khỉ."

Li ca tác gi:
    Công chúa: Lớp học mắng chửi người cấp tốc, cần gấp! <(`^′)>

Bình Luận (0)
Comment