Mạc Trì Dã trong chớp mắt biểu tình trở nên rất thú vị, vẻ mặt hoàn toàn không thể tưởng tượng, cao giọng hỏi lại: "Ngươi có ý gì?"
Công chúa liếc Mạc Trì Dã một cái, có chút khinh bỉ, ngay cả phép ẩn dụ đơn giản như thế mà Mạc Trì Dã cũng không hiểu.
Đám đông xem xiếc khỉ dần dần tản đi, công chúa đột nhiên nghe thấy tiếng Hách Liên Thanh gọi mình.
Y còn chưa kịp xoay người, đã bị người ôm lấy từ phía sau, cái ôm này quá mức quen thuộc, y không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Hách Liên Thanh còn đang cười hỏi hắn xiếc khỉ có hay không, ngẩng đầu liền thấy sứ giả Nam Hồn, nụ cười trên mặt hắn lập tức khựng lại.
Tiểu vương gia còn chưa quên lần trước chính là vì cái miệng cuồng ngôn tự đại này khiến công chúa mấy ngày liền tâm trạng không tốt.
Mạc Trì Dã bày ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, khách sáo nói: "Hóa ra là tiểu vương gia dẫn công chúa đi chơi, thật là trùng hợp, vậy mà cũng gặp được."
"Thật trùng hợp." Hách Liên Thanh không nhiệt tình mà đáp lại.
Công chúa bị hắn kéo về phía sau, lúc này vô cùng sốt ruột, y hận không thể mở miệng nói chuyện, muốn cáo trạng người này với tiểu vương gia.
Y kéo tay áo tiểu vương gia, làm ra vẻ mặt trừng mắt giận dữ, cực kỳ muốn cho Hách Liên Thanh biết ý của mình.
Nhưng Hách Liên Thanh hôm nay thực sự rất chậm hiểu, không chỉ không hiểu ý của y, mà còn cười rộ lên.
Không biết có cái gì buồn cười, Bạc Hề Linh cảm thấy mình tức giận rõ ràng như thế, nhưng Hách Liên Thanh nhìn y giống như thấy được thứ gì thú vị, không những quên sạch bực bội khi nãy, mà còn cực kỳ vui vẻ.
Công chúa lúc này đã quên mất cơn giận do Mạc Trì Dã gây ra, nếu lúc này y có thể nói chuyện, nhất định phải hỏi Hách Liên Thanh rốt cuộc đang cười cái gì? Nhìn y tức giận như vậy mà vui đến thế sao?
Mạc Trì Dã vốn định nói vài lời làm người khác mất hứng, nhưng lại nhìn thấy hai người kia cứ mắt đi mày lại, cuối cùng kết thúc bằng bóng dáng công chúa tức giận rời đi.
Tang Nhung đang chờ ở trước cửa trạm dịch đã nhìn thấy cảnh tượng này từ xa —
Hai người kia buổi sáng còn vô cùng vui vẻ mà đi ra ngoài, lúc này lại thấy một người giận dữ đi phía trước, một người còn lại dường như không bị ảnh hưởng, vẫn vui cười hớn hở đi theo.
Tang Nhung cảm thấy khó hiểu, nhưng chưa kịp chào hỏi gì thì công chúa đã bước vào.
Tiểu vương gia theo sát phía sau, nhưng không vội vã đuổi theo, ngược lại nắm lấy cánh tay Tang Nhung, nói vài câu, rồi mới vui vẻ đi theo vào.
Tang Nhung không hiểu cuộc sống vợ chồng tân hôn của họ, mang theo một đầu đầy nghi hoặc đi làm việc cho tiểu vương gia.
Công chúa vẫn chưa nguôi giận, y cảm thấy Hách Liên Thanh hôm nay quá mức chậm chạp, Mạc Trì Dã ăn nói mạo phạm với y, vậy mà Hách Liên Thanh lại hoàn toàn không có chút phản ứng, ngược lại còn cười!
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Đồng Vu đã thấy vẻ mặt ấy của y, cũng bật cười, hỏi: "Sao thế? Sao giận dữ vậy?"
Bạc Hề Linh không hiểu, y rõ ràng rất tức giận, bọn họ cuối cùng đang cười cái gì?
Đồng Vu không quá quan tâm lý do y tức giận, kéo y vào phòng, chỉ vào một chiếc rương gỗ trên mặt đất, nói: "Trong đó có thứ hay ho, ngươi đi xem thử."
Công chúa quyết định tạm thời làm dịu cơn giận, ngồi xổm bên cạnh chiếc rương, tò mò xem bên trong có bảo bối gì.
Tiểu vương gia vừa bước vào cửa đã thấy cảnh tượng này, lại không nhịn được bật cười, nhẹ giọng hỏi Đồng Vu: "Vẫn còn giận sao?"
Đồng Vu cũng nhỏ giọng nói: "Có một chút, sao lại tức giận vậy?"
Hách Liên Thanh cười nói: "Có lẽ là vì ta."
Hắn nhẹ nhàng tiến đến công chúa bên cạnh, nhìn thấy y đang lục lọi trong rương, nhẹ giọng hỏi: "Có thích không?"
Công chúa hoảng hốt, thấy hắn vẫn còn vui tươi hớn hở, cơn giận lập tức bùng lên, cố ý dịch ra xa, kéo khoảng cách với hắn.
Hách Liên Thanh không cam lòng yếu thế, cũng dịch qua theo y, mãi đến khi ép y vào góc tường, không thể tránh được nữa.
Đồng Vu chịu không nổi hai quỷ ấu trĩ này, sao tiểu vương gia đàng hoàng lại biến thành như này.
Nàng rất thức thời rời khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Mới vừa đóng cửa, công chúa đột nhiên cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Hách Liên Thanh lập tức thò đầu qua, không nói lời nào mà hôn y một cái, vu.ốt ve tóc của y, nói: "Ta vừa không phải cười ngươi đâu."
Công chúa còn chưa kịp khám phá món đồ trong rương, kết quả còn bị người này chiếm tiện nghi, càng cảm thấy tức giận, dựa vào góc tường, quay mặt đi.
Hách Liên Thanh không buông tha, một hai phải ôm y, hôn y thêm vài cái.
Công chúa muốn tránh cũng không được, chỉ có thể dùng tay áo che mặt, úp mặt vào đầu gối.
Hách Liên Thanh nhìn y như vậy lại càng vui vẻ, còn muốn hôn lên đỉnh đầu y, ngay sau đó liền nghe thấy công chúa phát ra tiếng phản kháng giận dữ.
"Ta biết, Mạc Trì Dã chắc chắn lại nói cái gì làm ngươi tức giận, đợi khi có cơ hội, ta nhất định sẽ giúp ngươi thu thập hắn, được không?" Hách Liên Thanh chiếm đủ tiện nghi rồi, cuối cùng bắt đầu nói chuyện đàng hoàng.
Công chúa đang bực hắn, nghe hắn nghiêm túc trở lại, lại hồi tưởng một chút chuyện vừa rồi.
Tiểu vương gia chỉ biết Mạc Trì Dã tự cao tự đại, lại không biết hắn ta rất vô liêm sỉ, có thể nói ra loại lời khinh bạc kia.
Bạc Hề Linh bình tĩnh lại một chút, cảm thấy mình cũng không nên giận hắn, dù sao Hách Liên Thanh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bản thân mình cũng chưa kể cho hắn nghe.
Vì vậy công chúa quyết định rộng lượng mà tha thứ cho hắn, liền ngẩng mặt lên, chuẩn bị tỏ vẻ hòa giải.
Hách Liên Thanh lại nói: "Biểu cảm khi ngươi tức giận có chút đáng yêu, ta nhìn cảm thấy rất thích, nên mới cười."
Nghe nội dung câu nói, dễ khiến người khác cảm thấy hắn lại nói đùa. Nhưng khi hắn nói ra những lời đó lại cực kỳ nghiêm túc, công chúa vừa mới ngẩng mặt lên lập tức đỏ bừng, không biết nên phản ứng thế nào.
Hách Liên Thanh nhìn y, lại khẽ cười dịu dàng, nói: "Xem ra là không còn giận nữa —— ngươi đoán trong rương là gì?"
Bạc Hề Linh ước gì nhanh chóng đổi sang chuyện khác, tay chống lên cạnh rương gỗ, rồi sờ đồ bên trong rương.
Nhưng trong rương toàn là hộp gỗ, kiểu dáng đều na ná nhau, y không rõ trong đó có gì hay ho.
Y dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía Hách Liên Thanh, còn lắc lắc chiếc hộp gỗ trong tay.
Hách Liên Thanh cười nói: "Hộp mà, tất nhiên là để đựng đồ, ngươi mở ra xem thử đi."
Công chúa mang theo đầy thắc mắc mở chiếc hộp gỗ đầu tiên ra, bên trong là một chiếc trâm cài tóc.
Bạc Hề Linh lấy cây trâm ra ngắm nghía, thấy nó có kiểu dáng đặc biệt, còn nạm đá quý, vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền.
Tiểu vương gia cầm lấy cây trâm, giúp y cài lên, nói: "Lúc ta chọn đã cảm thấy chắc chắn ngươi đeo sẽ rất đẹp, quả nhiên."
Đẹp thì đúng là đẹp, sang trọng cũng rất sang trọng. Nhưng công chúa vốn không thật sự thích những thứ như này, Hách Liên Thanh ngày thường hay tặng y mấy thứ này, y đã có rất nhiều rồi.
Hách Liên Thanh nhìn biểu cảm của y liền biết y có hơi thất vọng, bèn nắm tay y sang sờ một chiếc hộp gỗ khác, nói: "Cái này hình dáng khác, ngươi mở ra xem."
Chiếc hộp gỗ này hình tròn, không lớn nhưng sâu hơn cái trước.
Bên trong là một con chim nhỏ bằng gỗ được chạm khắc rất tinh xảo.
Hách Liên Thanh chỉ vào miệng con chim, nói: "Đây là một chiếc còi đất, có thể thổi, ngươi thử xem."
Công chúa không muốn thử lắm, trước đây tiểu vương gia từng tặng y một cái sáo, đến giờ y vẫn không thổi ra tiếng, cầm trong tay chẳng khác nào một khối đá đẹp.
Hách Liên Thanh nhìn ra được y đang băn khoăn, liền cười nói: "Cái này chỉ là một cái còi, không khó thổi như vậy đâu, ngươi thử một lần đi."
Công chúa nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của hắn, cũng không nỡ từ chối, bèn đưa lên miệng thử một chút, không ngờ lại thực sự thổi ra tiếng.
Hách Liên Thanh cười nói: "Không lừa ngươi đúng không."
Tâm trạng công chúa lập tức tốt lên, nâng niu ngắm nghía chiếc còi, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải.
Hách Liên Thanh nhìn y, nói: "Sau này ngươi muốn tìm ta, chỉ cần thổi còi một cái, ta sẽ lập tức xuất hiện."
Nghe hắn nói vậy, Bạc Hề Linh không nhịn được mà bật cười, đây cũng chỉ là một cái còi thôi. Nếu Hách Liên Thanh đang ở gần y, không cần thổi còi thì hắn cũng sẽ xuất hiện. Nhưng nếu Hách Liên Thanh cách y rất xa, tiếng còi sao có thể truyền đến tai hắn được?
Nhưng trong lòng công chúa cũng hiểu, đây là một kiểu lời nói âu yếm, nên không làm ra hành động mất hứng.
Trong rương gỗ đúng là giấu rất nhiều món quý giá, mỗi chiếc hộp gỗ lại đựng những món đồ chơi khác nhau, thậm chí còn có cả đồ chơi làm bằng đường rất tinh xảo.
Món đồ chơi làm bằng đường kia thật sự rất giống thật, công chúa nhìn chăm chú rất lâu.
Hách Liên Thanh nói: "Có phải thấy rất giống ngươi không?"
Công chúa gật gật đầu, lại thấy Hách Liên Thanh mở ra một chiếc hộp gỗ khác, nói: "Cái này có giống ta không?"
Công chúa càng thêm kinh ngạc, dùng món đồ trong tay mình đổi lấy của hắn.
Hách Liên Thanh nói: "Có thể ăn."
Công chúa rất thích, nhưng lại như luyến tiếc, không nỡ ăn. Nhưng món đồ chơi làm từ đường thật sự quá thơm, y do dự nửa ngày, rồi rất cẩn thận cắn mất một đoạn tóc của món đồ chơi.
Công chúa đã hoàn toàn hết giận, hai người lại quấn quýt như keo sơn. Công chúa cứ thế dựa vào lòng tiểu vương gia, ngắm nghía chiếc còi đất hình con chim.
Còn chưa kịp nói thêm mấy câu tình cảm, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khói nồng nặc xộc tới.
Hách Liên Thanh lập tức phản ứng, hô một tiếng, lập tức có người bên ngoài trạm dịch chạy đến trước cửa, hô lớn: "Tiểu vương gia! Cháy rồi! Mau ra ngoài!"
Lửa bốc lên từ gian phòng phía sau nơi hắn ở, người hầu ở phía trước hoàn toàn không phát hiện ra.
Lửa bùng lên không thể dập, khói đen đặc cuồn cuộn tràn vào phòng, cửa sổ bị cháy đỏ rực chuyển sang đen, hoàn toàn không thể mở ra.
Mà cửa chính lại bị ai đó khóa trái, còn có thể nghe thấy trước cửa có người bên ngoài đang liều mạng đập vào ổ khóa.
Bạc Hề Linh bị tình cảnh ấy dọa sợ, ôm chặt lấy cánh tay tiểu vương gia, không biết phải làm sao.
Hách Liên Thanh trấn an: "Đừng sợ, muốn giết ta có rất nhiều, phóng hỏa chẳng là gì."
Công chúa lập tức nhớ lại lời Mạc Trì Dã từng nói lập tức cả người cứng đờ — y cứ tưởng mấy lời đó chỉ là nói khoác lác, nên không để tâm, lại không ngờ thật sự có kẻ ra tay với Hách Liên Thanh.
Y nghĩ vậy thì căng thẳng hẳn lên, lẽ ra y nên nói chuyện đó cho Hách Liên Thanh sớm hơn.
Giữa làn khói đen dày đặc, y ho vài tiếng, lại nghĩ, y có thể nói như nào đây, xét cho cùng chính y cũng xem như đồng lõa với Mạc Trì Dã.
Hách Liên Thanh dùng tay áo che mũi miệng cho y, nói: "Là ta không tốt, quá sơ suất. Nhưng không cần sợ, loại chuyện này ta từng gặp rất nhiều rồi, chúng ta sẽ không sao, kẻ phóng hỏa cũng chạy không thoát."
Bạc Hề Linh tin lời hắn, nhìn hắn, tâm trạng có phần phức tạp.
Y luôn nghĩ rằng Hách Liên Thanh sinh ra đã có tất cả, còn được người quyền lực nhất Ô Bắc thiên vị, người như thế hẳn là sống thoải mái, nhẹ nhàng.
Trước đây vì để trút giận cho y, hắn từng trước mặt mọi người bắn chết con ngựa chiến của Tiên Vu Đồ, với người Ô Bắc mà nói, đó là một sự sỉ nhục lớn, huống hồ Tiên Vu Đồ còn là huynh đệ kết nghĩa của cha hắn, nói hắn không tôn trọng bề trên cũng chẳng sai.
Thế nhưng Ô Bắc Vương chỉ hỏi hắn: "Là ngươi làm thật à?"
Hách Liên Thanh không hề né tránh: "Hắn buông lời sàm sỡ với thê tử của con, mũi tên đó không bắn thủng đầu hắn đã là nể mặt phụ vương, tha cho hắn một mạng."
Ô Bắc Vương nghe vậy không những không giận, ngược lại còn cười lớn, còn khen hắn một câu "Tiểu tử ngươi khá lắm".
Ngay khoảnh khắc đó, cảm xúc trong Bạc Hề Linh rất phức tạp, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy cực kỳ hâm hộ. Dường như Hách Liên Thanh làm gì cũng đúng, sẽ không có người trách cứ hắn, tất cả mọi người đều kính nể hắn.
Mà giờ phút này, y mới hoảng hốt phát hiện ra, trên đời này cũng có người muốn lấy mạng Hách Liên Thanh.
Cũng ngay lúc này, tiểu vương gia cao cao tại thượng, được sủng ái, dường như chẳng còn khác gì y. Cả hai đều yếu đuối, đều có thể chết.
Đều bị người khác căm hận.
Cửa bị đá bật ra ầm một tiếng, Tang Nhung ném vào một tấm thảm thấm nước, nói: "Nhanh lên!"
Khói đặc dần dần cách xa bọn họ, mặt tiểu vương gia có phần lấm lem, khăn thấm nước, công chúa ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.
Cũng là người được yêu thương.